Lâm Mộc bị làm đến hơi rượu đỏ bừng trên mặt đều đã tan đi không ít, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Ôn Nhạc Thuỷ.
Ôn Nhạc Thuỷ dường như thay đổi rồi, nhưng lại giống như không hề thay đổi, rõ ràng vẫn là dáng vẻ như ban đầu, nhưng ánh sáng loé lên trong mắt lại pha lẫn tạp chất, hơi thở từ trong mũi tràn đầy sự tàn nhẫn, những lời thốt ra từ trong miệng đều là sự tính toán.
“A Mộc, cậu nói đi.” Ôn Nhạc Thuỷ bị ánh nhìn chằm chằm của cậu ta khiến cho hơi hoảng, không nhịn được mà thúc giục.
Lâm Mộc cụp mắt xuống như mong muốn của cậu ta: “Tôi không thể mạo hiểm nữa…”
Mấy lần Lâm Mộc lăn lộn với Ôn Nhạc Thuỷ, vì cậu ta mà xông pha chiến đấu, nhưng cũng không có được kết quả gì tốt.
Đồ vô dụng! Đồ nhát gan!
Trong lòng Ôn Nhạc Thuỷ thầm mắng mấy tiếng, lập tức nói ra những lời mà mình đã nghĩ từ trước: “Cậu yên tâm, trong chuyện này cậu không biết gì cả, chỉ có cậu biết và tôi biết, không có người thứ ba biết, cậu chỉ là ở bên cạnh tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn mà thôi.”
Ôn Nhạc Thuỷ vẫn có chút kỹ năng diễn xuất, giỏi nhất là giả vờ ngây thơ vô tội.
Lâm Mộc cảm khái Ôn Nhạc Thuỷ lòng dạ rắn rết, lúc đầu yêu Tề Quân Hạo đến chết đi sống lại, dây dưa với nhau, bây giờ nói cắt đứt là cắt đứt, không từ thủ đoạn mà muốn huỷ hoại anh ta.
Nghe nói công ty của Tề Quân Hạo vừa khởi đầu, chỉ cần lấy được số tiền này là anh ta có thể đứng vững ở thành phố C.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Lâm Mộc, trên bản chất thì bọn họ là đối thủ cạnh tranh, trước đây còn là tình địch, cậu ta rất muốn nhìn thấy Tề Quân Hạo bị thua một vố thật đau. Đặc biệt là vố này còn là do Ôn Nhạc Thuỷ làm ra.
“Nếu cậu không bằng lòng thì tôi sẽ đi tìm người khác vậy.” Một câu của Ôn Nhạc Thủy đã chấm dứt sự do dự của Lâm Mộc: “A Mộc, tôi thật lòng muốn bù đắp cho cậu nên mới đến tìm cậu.”
Lâm Mộc cắn răng: “Được.”
Trên hành lang, gió vù vù thổi qua, hai người đã đạt được thỏa thuận bỗng chốc yên lặng đi, Lâm Mộc dùng sức dậm dậm chân, chà xát da gà trên cánh tay, đi vào trong: “Lạnh quá, tôi về trước đây.”
Bên trong sảnh chính ấm áp như mùa xuân, một đám người trẻ tuổi tự vây thành một vòng tròn đang đánh bài, thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô hoặc tiếng sụt sịt, vô cùng náo nhiệt.
Mấy người lớn như Tiết My và Tiết Bằng Phi thấy vậy thì nhìn một cái, rồi cười cười rời đi, không làm phiền bọn họ nữa.
Điều hoà không khí tăng nhiệt độ lên, Ôn Trà rạng rỡ như hoa.
Một anh trai chậc chậc khen ngợi: “Không hổ là thọ tinh, vận may hôm nay đúng là đỉnh cao.”
Từ lúc rồi xuống đến giờ, Ôn Trà chưa thua ván nào.
“Đây có phải gọi là vận làm giàu thiên vị không.” Ôn Trà vừa ra bài vừa nói: “Sao lúc tôi đầu tư lại không thấy thuận lợi như vậy?”
“Như vậy chứng tỏ đầu tư thiên vị cậu đó, cậu chủ Tiểu Trà cứ an phận hưởng thụ tiền mà người khác dâng lên là được rồi, không cần tự mình đi suy nghĩ.” Chàng trai nói mấy lời khách sáo.
“Tu Trúc, cậu đừng có dạy vợ cậu!” Trịnh Minh Trung không thể nổi giận, chen ngang một câu.
Ôn Trà không thích thái độ không chịu thua của anh ta, lập tức đáp lại: “Cút, anh ấy không có dạy tôi.”
Cậu quên mất phủ nhận cách gọi “vợ cậu”, Tề Tu Trúc đứng phía sau không có chỗ ngồi mím môi, khá vui vẻ.
Lại một ván kết thúc, Trịnh Minh Trung nhìn thấy thẻ đánh bạc trước mắt lại bị Ôn Trà lấy đi, hít sâu một hơi không chịu buông, chuẩn bị chiến đấu lần nữa.
Ban nhạc giao hưởng đang ở bên kia chơi những giai điệu du dương và nhẹ nhàng, tiếng đàn vĩ cầm nghe thật êm ái và trầm bổng.
“Chơi cái gì đấy? Như tiếng cưa gỗ vậy.” Trịnh Minh Trung thua tiền nên tâm trạng không tốt, không kiên nhẫn giận chó đánh mèo lên tai.
“Tôi nói này anh trai, anh thua thì thua, đừng có bôi nhọ nghệ thuật.” Một cô tiểu thư ôm mặt quay đi thổi phồng về người đứng đầu ở trên kia: “Âm nhạc thật đẹp, ý tôi là anh ấy thật sự rất hay.”
Trịnh Minh Trung chế giễu: “Từ Nhị, làm như cô hiểu nghệ thuật lắm vậy, cũng không biết người phụ nữ say rượu rồi gào thét “Chết rồi cũng muốn yêu” ở chính giữa quán bar mấy hôm trước là ai vậy?”
“Bà đây là vì thất tình, nhất thời khốn đốn vì tình.” Cô Từ trợn mắt: “Tiểu Trà, sao cậu đoán được là Edward, gần đây anh ấy rất khoe mẽ.”
“Là tự anh ta muốn đến.” Ôn Trà tỏ vẻ vô tội.
Nếu nói Tề Quân Hạo bỏ tiền ra để mua thư mời, vậy thì Edward chính là dựa vào tài nghệ để đổi lấy, ai cũng đều dựa vào bản lĩnh của mình, Ôn Trà xử sự một cách công bằng.
Tiết My đang rầu rĩ vì không tìm được một người thích hợp để cho Ôn Trà có thể diện, nếu Edward đã thích thì cho anh ta lên vậy.
“Quả nhiên là cậu chủ nhỏ, thật là có thể diện.” Mắt cô Trịnh phát sáng: “Tiểu Trà, một lát kết thúc tôi có thể chụp chung với anh ta không? Và cả ký tên nữa.”
Trịnh Minh Trung mờ mịt: “Từ Nhị, cô cũng làm lố quá rồi đó, anh ta cũng đâu phải là người nổi tiếng trong giới giải trí mà cô muốn chụp hình chung rồi ký tên?”
Trịnh Minh Trung biết đến Edward từ lâu rồi, không phải cũng chỉ là một người có hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng thôi sao, có gì hơn người đâu chứ.
Cô Từ đạp Trịnh Minh Trung một cái: “Anh thì hiểu cái gì?”
Gần đây Edward đang hot, rất hot, cực kỳ hot.
Đoạn phim lúc biểu diễn được lan truyền trên mạng, anh ta lập tức trở nên hot, may mắn có được vẻ ngoài như người mẫu phương Tây, cư dân mạng còn đào ra được bản lý lịch dài đến doạ người và các kiểu danh hiệu đẹp đẽ, khiến những người ngưỡng mộ đặc biệt săn đón anh ta.
Đối với những người đã từng được hun đúc bởi âm nhạc cổ điển như cô Từ, đương nhiên là có thể nghe ra được công lực trong tiếng đàn của Edward, sự tán thưởng đối với anh ta lại càng không phải là giả.“Được, chuyện nhỏ thôi mà.” Ôn Trà đồng ý.
Cô Từ có được lời hứa thì trong lòng vô cùng vui sướng, đánh ra lá bài: “Ba con giống nhau.”
Trịnh Minh Trung ai oán một tiếng, không còn tâm trạng để so đo về chuyện của Edward nữa.
Nhưng Edward đã chủ động đi qua.
“Tiểu Trà, mọi người đang chơi cái gì vậy?”
Trịnh Minh Trung chưa kịp ngăn cản, cô Từ đã nhanh tay nhanh mắt nhường chỗ cho Edward, gọi anh ta ngồi xuống: “Đấu địa chủ, chơi không?”
Mẹ nó? Còn để cho anh ta ngồi xuống?
Trịnh Minh Trung nhìn Ôn Trà một cách hoảng sợ.
Thực ra anh ta không thích Edward là có nguyên nhân, đó là vì từ lúc Edward ra mắt trong giới của bọn họ thì đã luôn gọi Ôn Nhạc Thuỷ bằng “honey”, nên anh ta tự động gạt Edward sang phe của Ôn Nhạc Thuỷ.
Nhưng sau đó Ôn Nhạc Thuỷ rớt đài, còn Edward thì vẫn đứng vững như núi, thế nhưng quan hệ ngoài mặt của Ôn Trà và Edward thì lại có vẻ không tệ, khiến cho Trịnh Minh Trung vô cùng mờ mịt.
Nhiều năm ở trong giới giàu có nói cho Trịnh Minh Trung biết rằng, chắc chắn Ôn Trà có mối ràng buộc không bình thường với Edward, thậm chí cậu còn không thích Edward lắm, nhưng mà cụ thể hai người họ có mối dây dưa như thế nào thì anh ta đoán không ra, chỉ có thể nghĩ cách tránh để Ôn Trà và Edward tiếp xúc với nhau.
Hơn nữa con người Edward hơi không bình thường, người có quan hệ tốt với anh ta dường như đều chẳng có kết cục gì tốt. Chắc không phải anh ta muốn đẩy vận đen sang cho Ôn Trà chứ.
Đôi mắt của Trịnh Minh Trung xoay chuyển vòng vòng, viết hết tất cả lời muốn nói trong mắt, khiến Ôn Trà nhìn đến ôm bụng cười lăn lộn: “Được rồi, cậu chủ Trịnh, thua nhiều như vậy, nhường chỗ cho anh bạn nước ngoài của chúng tôi chơi một chút đi.”
Ồ.
Trịnh Minh Trung ngoan ngoãn rời bàn, đứng ở phía sau Edward làm thế chuẩn bị, tỏ vẻ nếu Edward có làm ra gì bất lợi đối với Ôn Trà thì anh ta sẽ là người đầu tiên ra tay bóp cổ Edward.
“Để anh thử một chút với?” Tề Tu Trúc nãy giờ không lên tiếng bóp sau gáy của Ôn Trà một cái.
Nụ cười lúc nói chuyện của Edward và cô Từ cứng lại, Ôn Trà suy nghĩ một lúc, thoải mái nhường chỗ: “Được.”
Bỗng chốc biến thành sự đối đầu của hai người đàn ông.
Nổi tiếng thế giới.
Cô Từ nhìn thấy bầu không khí không đúng, phát hiện mắt của Edward dán lên người Ôn Trà, lập tức chấp nhận sự tốt đẹp.
Bạn học Ôn Trà đúng là có sức hút không ai có thể địch lại.
Không thể không nói chỉ số thông minh của Edward rất cao, không biết là do may mắn hay là do biết tính bài, chỉ hơi kém hơn Tề Tu Trúc một chút. Giữa chừng mấy người đổi đến mấy cách chơi, nhưng Edward đều có thể lên tay rất nhanh, khiến cho đám cậu ấm cô chiêu đều kinh ngạc đến lau mắt mà nhìn.
Edward học cách cười dè dặt của người phương Đông, nói rằng chỉ là trùng hợp, muốn xem phản ứng của Ôn Trà. Kết quả là Ôn Trà ngáp một cái thật dài, chẳng nhìn bọn họ cái nào, đi khoe khoang với người khác về chiếc đồng hồ mà Ôn Vinh tặng cậu.
Cô Từ nhìn thấy hết tất cả, rỉ tai nói nhỏ với Ôn Trà: “Đám đàn ông ngu xuẩn.”
“Tôi cũng là đàn ông.” Ôn Trà cười híp mắt.
Cô Từ ôm mặt: “Tiểu tiên nam và đàn ông xấu xa không thể so sánh với nhau.”
Sau vài ván thịt được mấy đám cậu ấm cô chiêu, Edward và Tề Tu Trúc đều là người thông minh nên đồng loạt dừng lại.
“Tôi có lời muốn nói riêng với cậu.” Edward nói với Ôn Trà, người phương Tây rất chú trọng sự riêng tư, nên cũng có thể hiểu được.
Nhưng một người thuần người Trung Quốc như Trịnh Minh Trung thì lại không hiểu, hỏi một cách cảnh giác: “Lời gì mà không thể để mọi người cùng nghe.”
Không ngờ Tề Tu Trúc lại là người đầu tiên rời đi, nói với bọn họ: “Đi thôi.”
Chuyện gì vậy? Chính thất để tiểu tam lên ngôi sao?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không cam lòng mà rời đi theo Tề Tu Trúc.
Ôn Trà rất hài lòng với biểu hiện của Tề Tu Trúc, anh đã đoán được suy nghĩ của cậu một cách chính xác, cậu quyết định lát nữa sẽ thưởng cho Tề Tu Trúc một nụ hôn.
“Có chuyện gì?” Ôn Trà hỏi.
Thực ra là không có chuyện gì cả. Edward chỉ là muốn nói chuyện riêng với Ôn Trà mà thôi, nhiều người quá, đáy mắt của Ôn Trà chứa quá nhiều người, lồng ngực của anh ta không kìm chế được cảm xúc ghen tị.
Lúc chỉ còn lại anh ta và Ôn Trà, Edward cảm thấy tâm trạng tốt hơn không ít. Chỉ cần nhìn Ôn Trà một cái thì anh ta sẽ cảm thấy vui vẻ vô cùng.
“Sinh nhật vui vẻ.” Edward chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày giống như mấy thằng nhóc non nớt lỗ mãng, gặp được người đó thì sẽ đuối lí.
Ôn Trà còn tưởng Edward muốn giở trò gì?
Kết quả là như vậy thôi sao?
Nhưng dù sao xem một chút cũng đâu mất miếng thịt nào, kệ Edward muốn làm gì làm, cậu cúi đầu chỉnh lại thẻ bài lúc nãy thắng được, Edward cũng cứ vậy mà nhìn cậu.
Trịnh Minh Trung ở phía xa nhìn thấy tất cả, lẩm bầm: “Tên người nước ngoài này muốn làm gì thế? Tu Trúc, cậu không sốt ruột sao?”
“Sốt ruột cái gì?” Tề Tu Trúc bình tĩnh.
Bây giờ Trịnh Minh Trung nhìn Tề Tu Trúc giống như một người dự bị sắp bị cắm sừng vậy.
“Đừng nhìn nữa, nếu bị Ôn Trà nhìn thấy anh thò đầu thò cổ, anh cẩn thận da của mình đấy.” Cô Từ nhàn nhã đáp.
Trịnh Minh Trung lập tức rụt đầu của mình lại như con chim cút.
Ở bên kia. Bầu không khí vừa kỳ lạ vừa thảnh thơi của hai người bị một đoạn nhạc giao hưởng phá vỡ.
Chuông điện thoại vang lên, Edward ngắt đi. Nhưng đối phương dường như muốn đòi nợ vậy, gọi liên tục mấy lần, giống như muốn Edward nghe máy thì mới thôi.
Edward thản nhiên ngắt máy, nói: “Điện thoại quấy rối.”
Kết quả tiếng chuông nãy giờ vang lên mấy lần, lại vang lên lần nữa.
“Nghe đi.” Khoé môi Ôn Trà có ý cười, trước khi Edward định tắt máy, cậu không để tâm mà thúc giục.
Nụ cười của cậu quá chói mắt, tay của Edward trượt một cái, lỡ tay ấn nghe.
“Edward!” Thông qua điện thoại có thể nghe thấy giọng của Trần Thi Thi.
Edward kinh ngạc lập tức muốn cúp máy, nhưng lần đầu tiên tay của Ôn Trà chạm vào cổ tay của anh ta, xúc cảm mềm mại non mịn giống như ngọc bích trắng, cưỡng ép lấy điện thoại của anh ta đặt vào giữa, ấn giảm âm lượng, mở loa ngoài.
Edward bị thái độ bình tĩnh như trong dự liệu của Ôn Trà khiến cho kinh ngạc, hoặc là vì sự đụng chạm đơn giản mà trái tim lung lay, nhất thời không phản ứng kịp, để mặc cho Ôn Trà làm gì thì làm.
Tiếng khóc tức tối của Trần Thi Thi truyền ra: “Không phải anh đã nói là có thể giúp tôi tìm cách ra nước ngoài sao? Tại sao những ngôi trường mà anh giới thiệu cho tôi cuối cùng đều từ chối tôi thế!”
Danh tiếng của Edward cùng bối cảnh của gia tộc anh ta vẫn rất có tác dụng, sau khi gửi đơn xin đi, rất nhanh Trần Thi Thi đã nhận được câu trả lời chắc chắn, không ngờ chỉ mới mấy ngày trôi qua, những trường đó lại đồng loại nuốt lời, hiệp hội điều chế nước hoa ban đầu có ý với cô ta cũng không quan tâm đến cô ta nữa.
Edward không trả lời cô ta, mà đáp lại cô ta là giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Ôn Trà: “Bởi vì tôi đó.”
Tiếng khóc lóc của Trần Thi Thi đột nhiên im bặt, giống như con vịt đột nhiên bị bóp cổ vậy, không hiểu sao tự nhiên người nghe điện thoại lại là Ôn Trà.
Edward đột nhiên hoàn hồn, dự cảm không lành trong lòng cuối cùng thành hiện thực, anh ta nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của Ôn Trà, sự hoảng loạn đang không ngừng lan toả trong lòng.
“Vậy là có ý gì…” Trần Thi Thi tự lẩm bẩm.
Ôn Trà tốt bụng giải thích: “Bởi vì tôi đã tố cáo chị đó, tôi đã đem chuyện sao chép của chị làm thành một file word, gửi cho các trường tuyển sinh đại học mỗi trường một bản. Đúng rồi, chị còn nhớ đạo diễn Wilson trước kia từng chụp quảng cáo nước hoa cho tôi không, tôi đã đề cập đến chuyện này với ông ấy, ông ấy lên án kịch liệt hành vi của chị, hơn nữa còn bày tỏ rằng sẽ nói với các nhà điều chế nước hoa mà ông ấy quen biết, một truyền mười, mười truyền trăm, nên mới không còn ai muốn nhận chị nữa đó.”
Giọng điệu ngọt như mật, nhưng câu nào cũng như kim đâm vào tim.
Giúp người giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên, Ôn Trà cũng vô cùng sẵn lòng tiễn Trần Thi Thi đến tây thiên.
Thông qua ống nghe, giọng của Trần Thi Thi rõ ràng để lộ sự suy sụp lúc này của cô ta: “Ôn Trà, cậu muốn đuổi cùng giết tận tôi sao?”
“Đúng vậy.” Ôn Trà nghiêm túc gật đầu, cho dù Trần Thi Thi không nhìn thấy, cậu vẫn làm ra tư thế nhất định muốn huỷ diệt cô ta một cách vô cùng thành khẩn.
“Chắc không phải chị cảm thấy chị không đi học, chỉ cần bỏ tiền là có thể ra nước ngoài chứ?”
Không phải chứ không phải chứ không phải?. Cập nhật t𝗋𝓾𝙮ện nhanh tại { 𝐓R𝗨 M𝐓R𝗨YỆ𝑁.vn }
Hô hấp của Trần Thi Thi bỗng chốc nghẹn lại, Ôn Trà phán cho cô ta tội chết: “Theo lý mà nói giấy gọi của toà án cũng nên đến rồi, chị ở lại trong nước kiện tụng cho xong đi rồi hẵng quyết định có cần ra nước ngoài không.”
Ôn Trà thích nhất là giọng điệu diễu võ dương oai của nhân vật phản diện, cậu bổ sung một cách hả hê: “Tôi đã mời luật sư giỏi nhất cho anh họ của tôi rồi, yên tâm, chị chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Trần Thi Thi hét lên một tiếng bén nhọn ngắn ngủi.
Tại sao cô ta lại chọc đến Tiết Thanh Châu cơ chứ, nếu không đã không bị tên điên Ôn Trà này nhắm trúng rồi!
Ôn Trà “chậc” một tiếng đầy ghét bỏ, nhanh tay nhanh chân cúp máy để tránh bị tiếng hét của Trần Thi Thi tấn công, sau đó cậu ân cần đẩy trả lại điện thoại cho Edward.
Rõ ràng nhiệt độ rất thấp, điều hoà không khí phả ra độ ấm rất thích hợp, nhưng hai bên tóc mai của Edward lại chảy ra những giọt mồ hôi dày đặc, đôi mắt màu xanh lục của anh ta ướt át giống như hồ nước vừa được nước mưa gột rửa vậy.
Thật là đáng thương, thật là biết gạt người, đáng tiếc trong hồ toàn là những sinh vật mục nát thối rữa.
Sau khi Ôn Trà và Trần Thi Thi nói chuyện xong, Edward biết rằng, Ôn Trà đã biết chuyện anh ta và Trần Thi Thi có quan hệ.
Anh ta đã từng muốn thỏa mãn hứng thú tồi tệ của mình mà đối phó với Ôn Trà, đáng tiếc sau đó anh ta lại không xuống tay được, nhưng anh ta thật sự chưa từng nghĩ tới người mà Trần Thi Thi muốn hại lại là Tiết Thanh Châu.
“Tôi không cố ý, nếu tôi sớm biết cô ta…”
Sự áy náy của Edward chỉ là đến từ Ôn Trà, nếu Trần Thi Thi sao chép người khác, vậy thì có lẽ anh ta sẽ không hề có chút hối hận nào, ngược lại còn sẽ vỗ tay khen tốt.
Nghe thì có vẻ là rất thâm tình rất cảm động, chỉ vì một mình cậu mà phá lệ.
Ôn Trà như có điều suy nghĩ mà gật đầu tỏ ý mình đã hiểu rồi, mỉm cười nhìn Edward, trong đôi mắt chỉ có một mình anh ta, giống như lúc này Edward là cả thế giới của cậu vậy.
Nhưng lời mà cậu nói ra lại vô cùng bình tĩnh: “Sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, được chứ?”
Ánh mắt ngơ ngác của Edward loé lên sự mờ mịt và hoảng sợ.
Ôn Trà không muốn gặp anh ta nữa, không muốn nói với anh ta câu nào nữa. Đây là lần đầu tiên anh ta mất đi phong độ, giống như đứa nhỏ không tìm được đường về nhà, muốn kéo lấy ống tay áo của Ôn Trà.
Ôn Trà dứt khoát nhanh chóng cho anh ta một cái tát.
Bốp.
Trên mặt của Edward hiện lên dấu tay rõ ràng.
“Anh cũng sẽ nhận được giấy gọi của toà án.” Ôn Trà nói: “Lý do là vì lúc đầu anh và Trần Thi Thi cùng nhau cố ý bóp méo đoạn ghi hình dẫn đến việc tôi bị bạo lực mạng.”
“Tôi đau lòng lắm đó.” Trên gương mặt như hoa sen của Ôn Trà không hề nặn ra giọt nước mắt nào, nhưng lại biết làm thế nào để có thể chọc vào trong tim của Edward.
Anh ta không sợ bị trừng phạt, nhưng lại sợ Ôn Trà mặc kệ anh ta.