Trạc Chi

Chương 40: Quái gở



Editor: SQ

_____________________

Ánh trăng của em không bao giờ rơi xuống

Hôm đám cưới của chị họ, trời chưa sáng, Mạnh Thính Chi đã bị Nguyễn Mỹ Vân kéo ra khỏi chăn.

Kết hôn là sự kiện trọng đại của đời người, thân thích họ hàng có mặt đầy đủ, hai gia đình quây quần trò chuyện, trẻ con chạy qua chạy lại.

Mạnh Thính Chi suýt bị một trong mấy đứa trẻ đụng trúng, cô tránh sang bên, đi đến một chỗ yên tĩnh lấy điện thoại ra. Tối hôm qua Trình Trạc không gọi cho cô, cũng chưa trả lời tin nhắn của cô.

Nhưng ở khung tin nhắn của Hứa Minh Trạch hiện một chấm đỏ.

Hứa Minh Trạch: “Tối qua em có bị trật chân không?”

Người đỡ Mạnh Thính Chi dậy ở quảng trường Bảo Đại vào tối hôm qua chính là Hứa Minh Trạch, ban đầu anh còn muốn đưa Mạnh Thính Chi về nhà, nhưng Mạnh Thính Chi không đến mức trật chân, lúc đứng lên vẫn có thể đi được, vậy là từ chối khéo.

Mạnh Thính Chi gõ chữ trả lời: Em không sao, cảm ơn đàn anh đã quan tâm.

Lúc tiệc cưới sắp kết thúc, Mạnh Thính Chi mới nhận được cuộc gọi từ Trình Trạc, anh nói xin lỗi, tối qua điện thoại có vấn đề.

Chưa nói được mấy câu, bên kia điện thoại có người đang gọi anh, nghe như giọng của đàn ông trung niên, Mạnh Thính Chi rất hiểu chuyện bảo anh đi xử lý việc, có gì thì khi nào gặp hẵng nói.

Mùa đông năm ngoái ở Tô Thành không có tuyết như dự báo thời tiết, hanh khô se lạnh, sau tiết lập xuân thì trời đổ mưa, trời ẩm thấp, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, tầng sương xuân mỏng manh lượn lờ trong không khí.

Mạnh Thính Chi đứng ở cổng nhà hàng hóng gió chốc lát.

Mạnh Vũ đi ngang qua đó, híp mắt nhìn thấy Mạnh Thính Chi đứng cạnh bồn cây cao cao. Anh lùi lại, gọi cô vào trong.  

Anh nhét hết mấy bao lì xì hôm nay lấy được lúc đón dâu vào túi áo khoác của Mạnh Thính Chi, nói: “Tìm nãy giờ không thấy em đâu, không giành không giật, khi nào thứ tốt mới đến lượt em được hả? Chê lì xì không nhiều?”

Phong tục ở đây là nếu chưa kết hôn thì vẫn tính còn nhỏ, vẫn được lì xì, nhưng Mạnh Thính Chi ngại tham gia trò này, nếu như không ai nhớ, cô cũng sẽ không tự nhắc đến.

Mạnh Thính Chi mở mấy bao lì xì ra, bao nào cũng có từ ba đến năm tờ màu đỏ [1].

[1] tờ tiền màu đỏ là 100 tệ ~ 350.000 đồng

Một số tiền cực “ngon nghẻ”.

Mạnh Thính Chi cười hiền lành: “Cảm ơn anh nhiều.”

Mạnh Vũ xoa nhẹ phần tóc ở gáy cô, cười nói: “Ơn nghĩa gì, ngốc gì mà ngốc thế không biết.”

Gặp lại Trình Trạc là vào hai ngày sau.

Hơn nửa tháng không gặp, cho dù Trình Trạc đóng sầm cửa xe, phong trần đến đây, mặt mũi trông mệt mỏi, Mạnh Thính Chi cũng vẫn có một bữa ăn hết sức vui vẻ.

Trên đường, điện thoại của Trình Trạc lại vang lên.

Hôm nọ anh nói điện thoại có vấn đề, không nói cụ thể là vấn đề gì, nhưng bây giờ anh đang dùng điện thoại mới, có thể đoán được rằng vấn đề lần đó không hề nhỏ.

Anh nghe máy, giọng trầm thấp, nói qua loa vài câu chẳng hạn như biết rồi rồi cúp máy, liếc nhìn tô mì ramen, không thấy muốn ăn nữa, một lát sau ngước mắt nói với Mạnh Thính Chi: “Anh phải đến bệnh viện, chị họ anh gặp chút chuyện.”

Vẻ thất vọng trên mặt chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng đã bị Trình Trạc nhìn thấy, môi khẽ mấp máy, đang định nói vậy em tự về nhà, Trình Trạc đã hỏi cô trước, “Tối nay có bận gì không?”

Cô lắc đầu: “Dạ không.”

Trình Trạc đưa tay ra, ngón tay thon dài xòe ra, cô không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Ngay sau đó, được nắm chặt.

“Anh đưa em đi cùng.”

Lòng bàn tay của anh nóng hổi, bao bọc trọn vẹn bàn tay cô, Mạnh Thính Chi nhoẻn môi cười nhẹ, gật đầu.

Trên đường, Trình Trạc lái xe, nói sơ qua về những gì đã xảy ra trong nhà họ Trình gần đây, cô mới biết được dạo này anh bận việc gì, đúng là không thể nói rõ trong vài ba câu qua điện thoại.

Về cái chết đột ngột của chồng của Tiết Diệu, bước đầu xác định nguyên nhân là do uống thuốc ngủ tự tử, nhưng một người bệnh đi lại không tiện, ngay cả ba bữa cơm hằng ngày cũng cần có điều dưỡng của bệnh viện ở cạnh giúp đỡ thì lấy đâu ra nhiều thuốc ngủ đến thế?

Trích xuất camera trong nửa tháng gần đây, thấy được Trình Thư Dư từng đến bệnh viện điều dưỡng.



Chuyện lập tức trở nên phức tạp.

Đám cưới của Hạ Hiếu Tranh và Trình Thư Dư cũng không thể không hoãn lại, tin tức nhanh chóng bị đè xuống, để không ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, lý do được đưa ra là tình hình kinh doanh của thị trường nước ngoài mới thành lập đầu năm nay không ổn định, cần người phụ trách trực tiếp có mặt để kiểm soát.

Bên kia cánh cửa, một giọng nữ lanh lảnh vang lên

“Con đã nói là không phải con rồi! Tự anh ta muốn chết, liên quan gì đến con, con chỉ đến đó bảo anh ta phải canh chừng vợ mình đàng hoàng, đừng xuất hiện trong cuộc sống của con với Hạ Hiếu Tranh nữa!”

“Nếu con thật sự muốn giết người, thì không phải là cái tên tàn phế đó, con muốn Tiết Diệu chết!”

Một giọng nam trung niên ngắt lời: “Câm miệng! Bộ chị nghĩ rắc rối chị gây ra chưa đủ phiền hả?”

Một đòn cảnh cáo giáng thẳng xuống đầu, mọi cay nghiệt cũng tan biến theo.

Trình Thư Dư hạ giọng theo tiếng nghẹn ngào, khóc nấc cầu xin: “Bố ơi, anh ấy muốn dẫn ả đàn bà kia cùng ra nước ngoài, bây giờ cô ta mất chồng, Hạ Hiếu Tranh còn yêu cô ta đến thế, chắc chắc anh ấy không bao giờ quay lại nữa, tại sao chú hai còn cử anh ấy ra nước ngoài ngay vào lúc này chứ, còn đám cưới của con thì sao? Đến lúc đó tất cả mọi người ở Tô Thành đến xem trò cười của con, con phải làm sao đây……”

“Con tưởng con làm trận làm thượng tới giờ người ta cười chưa đủ hả? Thằng đó với người phụ nữ kia có phải mới một hai năm nay đâu? Biết bao thanh niên tốt hơn hẳn, con hiếu thắng cứ phải chọn thằng đó cho bằng được, mới bị như ngày hôm nay.”

Trình Thư Dư im lặng giây lát, như bừng tỉnh trở lại, lạnh lùng chế nhạo: “Bây giờ thì bố biết trách con rồi? Nhưng hai năm nay, nếu không nhờ có Hạ Hiếu Tranh, nhà mình đừng mơ được lên tiếng trong hội đồng quản trị! Nếu hai đứa con trai của bố có chí tiến thủ, con cũng đâu thể như ngày hôm nay!”

Tiếng cãi nhau của hai bố con mỗi lúc một lớn hơn, giọng điệu sắc bén, gần như xé mặt nhau.

Trong lúc giằng co, một giọng nữ ung dung vang lên hòa giải, buồn bã cất lời:

“Thôi được rồi, hai bố con đừng cãi nhau nữa, bây giờ cãi mấy chuyện này có ích gì, lát nữa Trình Trạc đến thì nói rõ cho nó biết, dù cho chuyện này không giải quyết được thì cũng không thể để ông nội con tức giận.”

……

Tay bị người phía sau kéo lại, Trình Trạc dừng chân, không tiếp tục đi về phía cửa nữa, quay lại hỏi Mạnh Thính Chi: “Sợ không?”

Không biết phải nói thế nào.

Chỉ là khi nghe thấy âm thanh trong phòng bệnh, cứ như đó là một thế giới ăn thịt người kỳ quái, một khi anh bước vào đó, chắc chắn sẽ phải bị thương.

Cô chỉ lo cho anh.

Lời nói đến môi, nhưng không thốt ra được.

Trình Trạc tưởng rằng cô sợ, anh đút tay vào túi quần lấy ra chìa khóa xe, đặt vào lòng bàn tay cô, tay còn lại ôm lấy mặt cô, ngón cái xoa nhẹ.

“Vào xe chờ anh, anh giải quyết xong ra ngay.”

Mạnh Thính Chi nhìn cửa phòng bệnh.

Bên trong lại nhắc đến Tiết Diệu, hai mẹ con như có chung kẻ thù, nói người phụ nữ đó thế này thế nọ, lời nói rất chướng tai.

Cô im lặng vài giây, cảm giác chói tai khó chịu trong lòng từ từ tan đi, gập ngón tay nắm chìa khóa xe lại, cũng nắm lấy ngón tay của Trình Trạc.

Lực rất nhẹ, chỉ cần đẩy nhẹ, hai người sẽ tách ra ngay.

Đêm khuya không người, ánh đèn hành lang bệnh viện lạnh lẽo, dừng ở đáy mắt hơi ngước lên của cô, trong veo và mạnh mẽ, vẫn giọng nói hiền lành đó, nhưng mỗi chữ cô thốt ra đều đang thầm bảo vệ anh.

“Họ có nổi giận với anh không?”

Cảm xúc trong mắt Trình Trạc sững lại một lúc, anh lắc đầu nói: “Không đâu, ngoài em ra, không ai dám nổi giận với anh, ai cũng dỗ dành anh hết, giống như anh dỗ em đấy.”

“Em không tin.”

Cô bướng bỉnh và thẳng thắn, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, như muốn đâm xuyên qua ma quỷ bên trong.

Trình Trạc xoay mặt cô sang chỗ khác, không cho cô nhìn nữa. Anh khẽ cười, trực tiếp đẩy cô đi về phía thang máy.

“Không tin thì thôi vậy, con gái nhà ai mà khó lừa thế không biết, đi nhanh lên, vào xe chờ anh.”

Mạnh Thính Chi biết chứ, bản thân mình không giỏi ăn nói, không thể hòa giải thay anh, cô ở đây có lẽ chỉ tạo thêm phiền phức cho anh, vì vậy nghe lời vào thang máy xuống lầu.

Ra khỏi bệnh viện, bật đèn xe từ xa, ngồi vào ghế phụ lái.

Đợi mãi thấy chán, mở ứng dụng mạng xã hội rồi thoát ra, sau khi ấn vào hết tất cả các phần mềm, cô mở bài hát năm ngoái được giải nhất của Kiều Lạc lên nghe.

Nãy giờ cô vẫn lơ đãng, thẫn thờ, cứ như vô lực lơ lửng khắp mọi nơi, cuối cùng ngồi nghịch móc khóa của chìa khóa xe.



Ở phòng tranh có máy đóng keo mini, năm ngoái Mạnh Thính Chi tự tay làm mặt móc khóa này, chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay của con gái, một tập tranh lật có 36 bức tranh, khi lật nhanh sẽ thấy hành động cong môi châm thuốc của Trình Trạc.

Ngón cái giơ lên, lặp đi lặp lại.

Hình ảnh đó cũng do cô vẽ phác thảo, thể hiện vô cùng chính xác khí chất cao quý và biếng nhác của anh.

Khi Trình Trạc xuống, Mạnh Thính Chi đã ngủ quên trên xe vì chờ quá lâu.

Mi mắt khép lại, đầu nghiêng sang bên dựa vào cửa kính.

Vốn dĩ xuống lầu với cơn tức giận bừng bừng, Trình Trạc chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, anh nắm lấy tay nắm cửa, áp lực tì vào cửa, trái tim anh thắt lên, động tác chợt nhẹ hẳn.

Chầm chậm mở cửa xe ra, cô nàng đang ngủ bên cửa kính từ từ nghiêng ra ngoài theo lực mở cửa, cuối cùng ngả đầu dựa vào người Trình Trạc.

Tay còn lại của Trình Trạc kịp thời đỡ gáy cô lại.

Cất tiếng “ưm” khe khẽ, cô mơ màng thức dậy, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, ngẩng đầu chớp mắt.

“Anh xuống rồi.”

Cả người cô nóng ấm vì ngủ, giọng nói kéo dài, Trình Trạc nhìn vẻ ngơ ngác của cô, tay nhéo nhẹ vành tai cô.

“Ngồi đàng hoàng, về nhà.”

Mới đi được một bước, Trình Trạc đã cảm nhận được góc áo bị kéo lại, anh quay sang cúi đầu nhìn, Mạnh Thính Chi ở ghế phụ lái đang kéo áo anh.

“Sao vậy?”

Mạnh Thính Chi buông tay ra.

“Hồi nãy em chờ chán quá nên đi lòng vòng gần đây, đằng trước có chỗ bán khoai lang, anh đói không? Tụi mình đi mua khoai lang nướng nha?”

Bị cô dì chú bác chỉ thẳng vào mũi mắng anh máu lạnh, lòng anh vẫn không chút gợn sóng, ấy vậy mà một cô nhóc bẻ củ khoai lang nóng hổi ra làm đôi chia cho anh trên con phố bốn bề vắng vẻ, lại làm anh thấy áy náy tột cùng.

Rất đúng với câu ông nội nói anh tính tình quái gở, chỉ thích ăn mềm chứ không ăn cứng [2]

[2] Cụm “ăn mềm không ăn cứng” chỉ người thích nghe lời ngon ngọt, dùng biện pháp cứng rắn sẽ không có hiệu quả. Mình dịch vậy cho liên kết với hai câu dưới, chứ nếu không có vế sau nối thì mình thường dịch luôn là “thích nghe lời ngon ngọt/bùi tai”.

Cô thật sự mềm mại quá đỗi.

Mềm đến nao lòng.

Suốt nửa tháng sau Tết này, anh bận đến mức không có thời gian quan tâm cô, khó khăn lắm mới dẫn cô đi ăn một bữa, giữa chừng phải giải tán, cô không nói một lời phàn nàn hay bất mãn, ngoan ngoãn ngồi đợi trên xe đến khi ngủ thiếp đi.

Lúc thức dậy vẫn nhớ chiều nay anh mới ăn được chút ít.

Hơn nửa năm bên Mạnh Thính Chi, Trình Trạc chưa từng hối hận, anh là người chỉ nhìn về phía trước, lười quay đầu ngẫm lại, chưa từng thẹn với lương tâm, bạn gái của người khác có gì, anh cũng đã cho hết.

Chứ đừng nói đến thấy mắc nợ.

Đến giờ phút này mới cảm thấy mình ngu ngơ, tình cảm nào có thể rạch ròi từng chút một, sẽ không bao giờ có một cô gái thứ hai dẫn anh đi ăn khoai lang nướng ven đường vào rạng sáng nữa,  cảm giác mắc nợ lạ lẫm này khiến anh thấy bối rối.

Không được mắc nợ người khác, không thì không thể tự tại thanh thản, không thể thoải mái thoát ra.

“Mạnh Thính Chi.” Anh gọi cô.

“Dạ?”

“Em có mong muốn gì không?”

Trời âm u, bầu trời một màu xám xịt, không có gì cả, củ khoai trong lòng bàn tay tỏa khói trắng ngọt lành mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cô hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo và sáng ngời dưới ánh đèn đường, nghiêm túc nói:

“Em muốn, ánh trăng của em không bao giờ rơi xuống.”

Gió lướt dài qua phố, anh nhìn người bên cạnh.

Phải rất lâu sau đó, anh mới hiểu được ý nghĩa của câu này trong bức thư thời thiếu nữ của cô.