Trác Phác

Chương 105



Mông Giản nghe lời mà bước tới hai bước, run run rẩy rẩy đặt tay lên thắt lưng, kéo xuống. Nhưng lòng bàn tay vốn bị đánh đến thâm tím căn bản không có cách nào thực hiện được một việc nhỏ như vậy. Chỉ cần cậu dùng lực một chút, bản thân đã đau đến chết đi sống lại rồi. Nỗ lực vài lần, cuối cùng vẫn không thu về kết quả gì. Cậu cẩn thận nhìn sang phía thầy nhỏ giọng nói.

“Lão sư… Con có thể xin thầy giúp con một chút được không?”

Người được hỏi đứng gần đó vẫn đang chuyên chú gập thắt lưng, lạnh giọng đáp, “Không thể.”

Mông Giản bất đắc dĩ cố động đậy mấy ngón tay, níu lấy lưng quần, nỗ lực nửa ngày cuối cùng cũng kéo xuống được hơn đôi chút, sau đó trèo lên sofa, vùi đầu vào khuỷu tay nằm sấp xuống, hai bàn tay sưng đau để qua một bên.

“Có chút việc cũng phải nửa ngày mới làm xong!” Cao An cố ý làm khó Mông Giản, đánh xuống một thắt lưng, khiến cho Mông Giản hồn phách đều bị đánh bay, “Nói, đánh bao nhiêu?”

Mông Giản vùi đầu, âm giọng ù ù nghe không rõ: “60.”

Mông Giản đã nghĩ xong rồi, hai tháng, tám ngày cuối tuần. Sáu tuần đầu mỗi tuần 60 roi, tuần thứ bảy 40 roi, còn lại một tuần có thể nghỉ dưỡng thương. Trên danh nghĩa này cứ vậy ở lại nhà thầy ăn cơm ké..

Chỉ cần không có việc ngoài ý muốn phát sinh, hai tháng này đối với Mông Giản coi như đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nghĩ đâu ra đó xong, Mông Giản không khỏi nói một câu, “Đã khiến thầy vất vả rồi.”

Lúc nãy đánh tay, thầy Cao quất xuống hơn trăm cái. Một trăm cái này dùng không ít lực, sợ là có thể so sánh với vận động viên ném đĩa.

“Thầy đúng là rất vất vả.” Cao An nghe xong liền nói một câu như vậy, thắt lưng vụt qua không khí đánh tới.

Mông Giản không khỏi kêu lên một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến —— mang so sánh với với ném vận động viên ném đĩa vẫn chưa đúng, phải là vận động viên đánh golf thì thích hợp hơn.

Bất kể là động tác vung tay hay công cụ đều không có gì khác biệt.

Cao An nào có biết đại đệ tử của mình suy nghĩ đã bay xa tới đâu. Anh chỉ cảm thấy Mông Giản đanh bị đánh vẫn còn thất thần được, lông mày lập tức nhíu lại, thắt lưng trên tay thẳng thừng đánh xuống mông cậu học trò này, đau đến tê dại.

Mấy thắt lưng tiếp theo đều quất đến độ mông cũng bị sưng cao, “Còn dám thất thần?”

“Con không dám.”

“Giải thích cho thầy.” Cao An đánh xuống năm cái, lạnh lùng nói.

Mông Giản hiếm có khi không hiểu được ý lão sư, cậu mờ mịt quay đầu về phía sau nhìn thầy, tránh không được việc bắt gặp hai bên mông bị đánh đến thảm hại kia, cậu rụt rụt cổ, “Giải thích việc gì vậy thầy?”

Cao An nghe thấy lời này, nhịn không được cười một tiếng —- khó có thể hòa hoãn mà cúi người nhìn thẳng vào Mông Giản, “Trước đây con bị đánh làm gì có việc nghĩ lung tung như vậy? Con lúc trước có bao giờ dám ngang nhiên giật đồ trên tay thầy như vậy không? Khi xưa con có bao giờ dám biện giải nhiều như bây giờ? Tính khí hiện tại của con là sao đây Mông Giản, con còn dám nói chướng mắt Trình Tang Hạo? Con còn thua xa Tề Thời Sâm kia kìa.”

Năm câu nói, cũng là năm búa tạ.

Cao An đứng thẳng lại, không ngần ngại đánh xuống thêm hai mươi cái.

Thân mình Mông Giản run rẩy kịch liệt, cõi lòng sợ hãi.

Cậu nhìn hai lòng bàn tay đã tím đỏ sưng vù của mình, trong lúc bất cẩn giữ không được dịch khỏi vị trí ban đầu. 

“Con thật sự rất xin lỗi.” Mông Giản mấp máy môi.

Không có lời hồi đáp, phía sau chỉ có đau đớn do trừng phạt để lại vẫn tiếp tục. Nhất thời, da trâu dày dặn đánh xuống da thịt tạo thành tiếng vang dữ dội, thanh âm đau đớn này trong thời khắc hiện tại ngược lại có chút làm Mông Giản an tâm hơn.

“Con không nên luôn làm thầy thất vọng. Con sẽ nghiêm túc tỉnh táo lại.”

“Con không chướng mắt Trình Tang Hạo, con chỉ là không thích thôi… Ở phương diện giao thiệp, cậu ấy luôn chiếm lợi thế. Nhưng bất luận ra sao con cũng không học theo. Nếu thầy không hài lòng, phạt vạ ra sao con đều nhận nhưng con tuyệt đối sẽ không học những thứ như vậy.”

Cao An lập tức “hừ” lại một tiếng, thắt lưng da trong tay run lên, cánh tay dùng quá nhiều lực đã trở nên tê cứng. Thầy Cao đành phải tự mình thả lỏng một chút. Đứa trẻ này đúng là quá cứng đầu.

“Con biết sai rồi. Con không nên kích động, không kiểm soát được hành động của mình. Con không nên giật điện thoại của thấy, như vậy là đại bất kính. Lão sư……” 

Mông Giản ngẩng đầu lên, khóe mắt phiến hồng, môi dưới cũng bị chính mình cắn đến bật máu, chỉ mới nhìn qua đã thấy thập phần đáng thương, “Thanh Thành biết rõ phạm sai mà vẫn làm là xuất phát từ tình cảm bạn bè với con. Nếu con không ngăn thầy lại, đó là bất nghĩa. Thầy là trưởng bối, là ân sư của con, con giật đồ trên tay thầy là bất hiếu. Lão sư phạt con, con không thể kéo Thanh Thành chịu theo được. Cậu ấy chỉ không muốn thấy con quá mức tuyệt vọng, sa sút tinh thần, tuyệt đối không có ý gì khác. Cầu xin thầy, thầy hãy để con thay cậu ấy nhận phần trách phạt này được không thầy?”

Cao An nhìn xuống Mông Giản, hồi lâu mới nói, “Nếu ngay từ đầu con biết nói như vậy, tay còn bị đánh đến mức thế sao?”

Mông Giản giật mình, sau đó có chút quẫn bách mà mấp máy môi, “Là con đáng đánh.”

“Con sớm đã đáng đánh.” Cao An nhận xét như vậy, rồi vung tay đánh nốt số thắt lưng còn lại, sau đó ném vật nặng nề kia lên bàn, “Từ từ qua đây.”

Mông Giản nghe theo lời thầy, hơi thở khó khăn dần ổn định lại, đỡ người đứng lên, quần bên dưới kéo không nổi đành bỏ mặt, bất luận là tay hay cái mông đã ăn đủ loại đau đớn đều không chịu nổi kiểu trải nghiệm ma sát mạnh mẽ với vải quần kia.

Mông Giản chỉ đơn giản đến cạnh bên thầy, quỳ xuống. Cao An nhìn cậu, không khỏi lắc đầu, mang một bộ đồ mặc nhà rộng rãi tới cho cậu thay đổi.

Đã rất lâu rồi, Mông Giản không thể yên ổn quỳ cạnh thầy như vậy.

Mông Giản không còn tâm tình nghĩ đến đau đớn trên người, cũng không bận tâm tới đầu gối quỳ tới tê đau bên dưới. Tiểu Mông lão sư phá lệ có chút ấu trĩ chấp niệm với việc quỳ gối trước mặt thầy mình, bất kể là quỳ bao lâu.

Những người trải qua quá nhiều sự đời sẽ cảm thấy mọi thứ trong dĩ vãng đều là phần thưởng đáng trân trọng.

Chốc lát, tiếng chuông điện thoại êm êm truyền tới lan rộng khắp phòng làm việc, tựa hồ là nhạc chuông đặt biệt được cài riêng.

Mông Giản nghe thấy nhạc chuông liền đỏ mặt, rì rầm, “Lão sư, là tiểu Lục đó…”

“Nghe.” Cao An ngắn gọn phân phó.

Sau đó anh liền thấy được cảnh tượng mấy móng mèo kia ấn nút nghe nửa ngày không ấn được, thiếu mỗi việc làm rớt điện thoại luôn thôi.

Cao An, “……”

Anh cầm lấy điện thoại lên, để bên tai Mông Giản. Thoáng Cao An đã nghe thấy giọng nói ôn nhu của học trò mình.

Thi thoảng, đại đệ tử của anh còn ngẩng đầu lên nhìn lão sư nhẹ nhàng cong cong khóe môi một cách đầy cảm kích.

Cao An cũng không làm khó nhóc học trò cuối cùng đã tìm được người tâm đầu ý hợp này, anh nhích người gần lại, để Mông Giản tựa vào chân mình.

Cuộc gọi cũng không quá dài, cúp máy rồi, chớp mắt đã thấy Mông Giản quỳ lại thẳng tắp bên cạnh anh.

“Cảm tạ lão sư.”

“Cảm tạ thầy cái gì?” Cao An nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên có tâm tình đùa giỡn với đệ tử này của mình một chút, “Con cướp điện của thầy thì bị đánh cho một trận nên thân, thầy lấy điện thoại của con, con còn phải lên tiếng cảm ơn. Có vẻ không được công bằng lắm nhỉ?”

Khuôn mặt của Mông Giản thoáng cái đỏ bừng, thanh âm rất nhỏ cũng rất rõ ràng, “Giữa thầy và con làm gì có chuyện gọi là bất công đâu…”

Cao An bật cười, xoa xoa mái tóc của tiểu Mông, xoa đến mức trông như đám lông thỏ xù xù lên.

——————