Hai chữ này đối với nhiều người mà nói, quả thực quá mức quan trọng. Nó mở ra thật nhiều thứ mới lạ. Những mối quan hệ từ đây chia tay là trời nam đất bắc, những khoảng trống không biết bao giờ mới lấp đầy, muôn hình vạn trạng công việc tuyển dụng, đủ thứ vấn đề hiếm lạ cổ quái mở ra, còn có, con đường rộng lớn phía trước mờ mịt không rõ rồi sẽ như thế nào.
Có điều với Tề Thời Sâm mà nói, tất cả những điều này hết thảy đều không tồn tại. Tốt nghiệp bốn năm chính quy với cậu chỉ đơn giản là một ngày đẹp trời khoác lên mình bộ lễ phục và bước lên bục chụp ảnh cùng hai tờ giấy chứng nhận. Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc, lão sư vẫn là lão sư của cậu, cậu vẫn là học trò của lão sư, ngay cả sinh hoạt cũng không thay đổi chút nào.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang ấm áp. Tề Thời Sâm dọn vào ký túc xá mới dành cho nghiên cứu sinh, phòng 2 người rất rộng rãi. Bạn cùng phòng mới là từ trường ngoài thi vào, cực kỳ đam mê nghiên cứu văn học, nói chuyện vô cùng thú vị.
Mọi chuyện đều hết mực thuận ý.
Tề Thời Sâm tâm tình thoải mái, ngón tay gõ gõ vào một điểm trên tờ lịch, cách Ngày nhà giáo chỉ còn một tuần.
Ngày nhà giáo năm ngoái cậu còn chưa theo thầy nên cũng không tặng quà gì, năm nay tất nhiên sẽ khác.
Tặng gì bây giờ nhỉ? Tặng hoa, hay trái cây thì chỉ dùng được một lần; tặng vật trang trí, lại có chút máy móc.
Ánh mắt xoay chuyển, vừa lúc nhìn đến hòm thư nhận bài của báo trường. Tề Thời Sâm lấy giấy bút soạn thử một bản thảo, viết được vài chữ lại lâm vào trầm tư.
Cho đến tận lúc này đề bút, Tề Thời Sâm vẫn nhớ đến rõ ràng mỗi một ngày của năm vừa qua. Nhớ rõ buổi chiều kia cậu gõ cửa phòng thầy, hai bên treo hai câu đối, nói muốn làm học sinh của thầy, trên mặt thầy thoáng lướt qua chút kinh ngạc. Nhớ rõ ngày đó ở ngân hàng rộn ràng nhốn nháo, thầy lặng yên không một tiếng động bước ra bảo hộ tương lai của cậu, không hỏi nguyên nhân đã đem cậu từ vực sâu vạn trượng kéo lên. Càng nhớ rõ, thầy lúc nào cũng điềm tĩnh như vậy, vào thời điểm cậu cùng trưởng bối xung đột đã lập tức đem hết tội danh ôm về mình, chỉ vì bảo vệ cậu.
Luôn có một người dẫn đường làm cậu chân chính cảm thụ, ngày đó gặp được thầy, mới xem như bắt đầu nhân sinh.
Phía trên giấy viết bản thảo vẫn vỏn vẹn 3 chữ, ngòi bút dừng lại thật lâu ở chữ cuối cùng trong dòng “Kính ân sư”, thấm ra một chấm mực thật to. Tề Thời Sâm hoàn hồn, đổi một tờ giấy khác, lại một lần đặt bút.
Buổi tối thứ 5, ngày 8 tháng 9, Mông Giản mời lão sư ăn cơm, tất nhiên cũng gọi Tề Thời Sâm cùng đến. Nhà Mông Giản thuê có 2 phòng, vì diện tích nhỏ nên chủ nhà cũng đồng ý để anh sửa kiến trúc phòng ăn thành bàn bệt. Lúc này trên chiếc bàn thấp giữa phòng đang đặt một nồi nước lẩu sôi sùng sục, xung quanh bày đủ loại thịt cá.
Mông Giản rót nước trái cây cho cả ba người, nâng chén giải thích với Cao An: “Đáng lẽ thứ 7 mới đúng ngày nhưng cuối tuần con phải đi công tác, theo lịch chiều mai đã phải xuất phát rồi. Chỉ có thể làm sớm từ hôm nay, mong thầy thứ lỗi…”
Cao An không chút để ý mà cười, “Thầy còn thiếu một bữa cơm của con sao?”
“Một năm 365 ngày, con có thể mời thầy ăn cơm được mấy bữa chứ. Đương nhiên vô cùng đáng quý trọng.” Mông Giản cũng theo đó cười cười, gắp vài đồ ăn trong nồi thả vào bát thầy, thở dài một tiếng, “Lại còn là ngày Nhà giáo……”
Lông mi Cao An thật dài phía sau lớp kính đột nhiên run lên một cái, nhấp một ngụm nước trái cây, trầm mặc không nói.
Đúng vậy, lại một Ngày nhà giáo.
Cảm thấy không khí có chút xấu hổ, Tề Thời Sâm nâng chén lên, “Con trước tiên xin chúc lão sư cùng sư huynh lễ hiến chương nhà giáo vui vẻ.”
Cao An cùng Mông Giản chỉ nhàn nhạt cười đáp lại, thập phần ăn ý mà bỏ qua một hồi trầm mặc vừa rồi, Cao An còn hiếm khi nói thêm mấy câu khích lệ.
“Bài tập mới nộp làm không tệ, cuối tuần này nghỉ 2 ngày đi.”
Tề Thời Sâm sửng sốt, thập phần sung sướng mà híp mắt cười.
Đột nhiên âm báo tin nhắn di động vang lên, Tề Thời Sâm cầm điện thoại lên xem, khóe miệng càng giương cao hơn nữa. Nhìn người bên cạnh ăn lẩu cũng có thể ăn đến thật chậm rãi, đầy phong thái quân tử, châm chước một lúc lâu vẫn quyết định hỏi một câu: “Lão sư ngày thường có đọc báo trường không ạ?”
Cao An trong miệng còn đang nhai một miếng ngó sen, không nhanh không chậm nuốt xuống rồi mới nói: “Không xem.”
“Vì lí do gì chứ!” Tề Thời Sâm quýnh lên, nghển cổ dường như muốn đứng dậy.
Lần này không chỉ Cao An mà ngay cả Mông Giản đều ngừng ăn, nhìn Tề Thời Sâm lại nhìn lão sư, liều mạng ném cho cậu một ánh mắt ra hiệu, “Đệ nói chuyện kiểu gì vậy, trước mặt lão sư mà dùng thái độ gì đây!”
Tề Thời Sâm ngồi về chỗ, cúi đầu, “Con sốt ruột… Con không đúng, lão sư, con xin lỗi.”
Cao An chậm rì rì buông đũa, ánh mắt sắc bén, “Thầy không đọc báo trường thì con gấp cái gì? Báo trường là con in à?”
Tề Thời Sâm lắc đầu, nhất thời cũng không tìm được lý do thích hợp để thoái thác, đành phải thuận miệng trả lời bậy bạ mấy câu, “Con chỉ nghĩ là lão sư thích đọc như vậy, hẳn kỳ báo trường nào cũng sẽ đọc qua……”
“Nghìn bài đều một giọng điệu, một nội dung, cần gì kỳ nào cũng phải xem, ầm ĩ cái gì!” Cao An răn dạy một câu, gắp cho Mông Giản một đũa thịt, “Tiểu Mông ăn cơm, đừng để ý đến nó.”
Mông Giản cũng không dám nói gì khác, cúi đầu im phăng phắc ăn thịt.
Không quá hai phút, Tề Thời Sâm lại trộm giương mắt, thấy rằng lão sư không thèm nhìn cậu nữa, thấp giọng nói: “Con sai rồi……”
Cao An vẫn không để ý đến cậu.
Thật thất bại mà mấp máy môi, mò đến bên cạnh Cao An, “Lão sư –“
Mông Giản đúng lúc xen vào một câu: “Lão sư, Thời Sâm cũng chỉ là nhất thời xúc động, thầy bỏ qua cho sư đệ đi……”
“Ngồi xuống ăn cơm!” Cao An cũng nhận lấy bậc thang mà xuống nước, lại mắng một câu, “Không ngày nào yên.”
8 giờ sáng thứ bảy, Cao An như cũ đúng giờ đến văn phòng, trên bàn không biết từ khi nào đã bày hai bó hoa, vẫn là một bó đinh hương thường lệ giống như mọi năm, bên cạnh năm nay đặc biệt lại có thêm một bó hoa sơn trà đỏ.
Mình nghĩ ở đây Mông Giản sẽ chọn hoa với ý nghĩa là sư huynh là lần đầu bái sư, cầu học, thầy cũng là lần đầu nhận học trò, tình cảm thầy trò hai người rất chân thành và thuần khiết.
Ý nghĩa hoa sơn trà đỏ: Khát vọng, đam mê của tuổi trẻ.
Cao An bỏ giấy bọc xung quanh, cầm kéo tỉa lại rễ của cây thành một chùm gọn gàng, lại chợt nhìn thấy hai tấm thiệp nho nhỏ giấu mình giữa mấy hàng lá xanh.
Tấm thiệp trên bó đinh hương viết, “Cung chúc ân sư phúc nhạc an khang, học trò Mông Giản trăm bái.” Mà nội dung trên tấm thiệp còn lại là:
“Sư ân như hải nan dĩ vi báo, Kính tụng đạc an, Thời sâm cẩn thượng.”
(Ơn thầy như biển lớn khó lòng báo đáp trọn vẹn. Kính chúc lão sư sức khỏe an khang. Thời Sâm cung kính gửi đến thầy.)
Cao An nhàn nhạt lắc đầu, nếu chỉ xem nội dung, sợ rằng còn tưởng nhầm Mông Giản vừa vào sư môn, mà Tề Thời Sâm đã sớm tốt nghiệp.
Anh cất hai tấm thiệp đi, thành thục xử lý cành lá thừa, cắm hai bó hoa vào bình, văn phòng nháy mắt đã có thêm vài phần sinh động, tươi tắn. Cao An dựa vào bàn nhìn chăm chú hai loại hoa một lúc, lại đột nhiên bật cười.
Đúng lúc này thanh âm đồng hồ báo thức vang lên, Cao An chợt trở nên căng thẳng, tắt báo thức, hít sâu vài lần mới mở máy gọi một cuộc điện thoại.
Chín giờ, mỗi lần lễ tết cần thăm hỏi anh đều sẽ đặt một cái báo thức lúc chín giờ sáng, không sớm một phút cũng không muộn một phút, là mốc thời gian vừa vặn mà chính mình vất vả lăn lộn mới đúc kết ra được.
Cao An sẽ không sao quên nổi năm ấy khi vừa làm nghiên cứu sinh, ngày lễ đầu tiên chính là Ngày nhà giáo. Anh bảy giờ rưỡi đã đến thăm hỏi thầy, kết quả gặp đúng lúc lão sư ăn sáng, bị quy vào tội ích kỷ không biết suy nghĩ cho người khác mà chịu trách phạt. Đến ngày lễ tết thứ hai, mười giờ đến thăm, bị mắng vì không có thành tâm, qua loa ứng phó cho có lệ. Phải đến lần thứ ba, 9 giờ, thời gian mới vừa vặn tốt. Lại anh vẫn còn bị trách cứ chỉ đơn cử một việc thăm hỏi cũng phải lần mò đến nửa năm mới biết làm cho đúng.
Ngay cả việc vấn an không gì có thể đơn giản hơn này, Cao An đã phải chịu qua vài phiên khúc khuỷu. Thẳng thắn ra đương nhiên là do chính mình làm không tốt, Cao An cũng không cảm thấy ủy khuất. Chỉ là, vẫn không kiềm được, không có lí do gì mà lại thập phần khổ sở.
Âm thanh có quy luật vang lên trong điện thoại, sau hai hồi đã có người bắt máy. Thời điểm giọng nói của lão nhân gia từ ống nghe truyền đến, Cao An theo bản năng mà cắn môi, vốn đã đứng thẳng tắp nay lại càng thêm tiêu chuẩn. Lễ phép thăm hỏi, nghìn lần như một máy móc trả lời, lễ phép kính cẩn, sau đó chờ đầu dây bên kia truyền đến thanh âm vội vàng vì có việc khác mà tắt máy. Đã là một quy trình bất biến mấy năm nay.
Màn hình điện thoại hiển thị thời lượng cuộc gọi tổng cộng 1 phút 9 giây, không sai biệt lắm với các cuộc gọi trước kia.
Lịch sử cuộc gọi bên dưới gần nhất là hôm qua Tề Thời Sâm gọi đến, thời lượng 7 phút 40 giây. Tiểu tử kia, chẳng cần biết là chuyện dông dài, lông gà vỏ tỏi gì, nghe cậu học trò này lải nhải chưa đến 5 phút thì tuyệt đối chưa dập được máy.
Nghĩ đến điều này, Cao An lại khẽ giương khóe miệng, tùy ý đi dạo quanh phòng hai bước, khóe mắt chợt liếc đến tờ báo trường mới đưa tới ngày hôm qua. Nhớ tới buổi tối hôm trước Tề Thời Sâm phản ứng có chút khác thường khi nhắc tới tờ báo này không bình thường, liền cầm lấy tờ báo tùy ý mà lật xem mấy trang.
Vẫn chẳng có nội dung gì đặc biệt, chỉ là ngày hôm trước vị lãnh đạo nào đó đi đâu, học viện mới có thêm đề tài nghiên cứu gì, giáo sư nào đó đạt thành quả nào mới, cùng mấy bài phỏng vấn của vài giáo viên sinh viên ưu tú. Thô sơ giản lược nhìn một lần cũng không thấy có gì đặc biệt, Cao An vì vậy thuận tay thả xuống mặt bàn đi pha trà.
Lúc anh bưng tách trà quay trở lại, lơ đãng thoáng nhìn qua thì chợt bị trang cuối của tờ báo thu hút – chuyên mục gửi thư, bài viết mới nhất đến từ Viện Văn Học, Nghiên cứu sinh năm nhất ngành Văn học cổ đại, Tề Thời Sâm.
Bài viết chỉ vỏn vẹn 1000 chữ ngắn ngủi, trong mắt Cao An ngay cả cách hành văn cũng thập phần ấu trĩ vụng về. Vậy mà từng câu từng chữ lại được anh thật chậm rãi, nghiền ngẫm mà đọc. Bài viết kia từ đầu tới cuối cũng không nêu tên Cao An, lại không giấu được tình cảm chân thành, thậm chí chính người thầy được được nhắc tới cũng thấy có chút cảm động.
Cân nhắc hai giây, Cao An đơn giản lấy kéo để dọc theo lề báo mà cắt bài đăng, dán vào nhật ký của mình, bên cạnh đề bút viết xuống một câu: “Nhận đến học trò thứ hai, rốt cuộc đã có độ ấm.”