Trác Phác

Chương 57



Thời gian nóng nhất của mùa hè đã trôi qua, hai ngày trước mưa lại nhiều lên. Vậy nên hôm nay sau khi ngủ dậy, Cao An đã cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, huyệt Thái Dương giật mạnh mấy lần. Anh đứng dậy uống một viên thuốc cảm, lúc lâu sau mới đỡ hơn chút, cố gắng lấy tinh thần thay quần áo đi dạy.

Anh vừa bước vào cửa văn phòng liền nhìn thấy hai học trò mới tới ngày hôm qua đang quét tước dọn dẹp phòng làm việc. Cao An vốn đau đầu nay lại càng thấy xây xẩm mặt mày hơn.

Anh nhanh chóng bước tới, giữ lại chổi trên tay một cô gái nói rằng, “Những việc này thầy tự mình làm được, không cần học tật xấu này.”

Hai tiểu cô nương vốn là người hướng nội, bị Cao An thẳng thừng từ chối như vậy càng thấp thỏm không yên, đứng tại chỗ xoa xoa góc áo. Một người lại nói, “Vậy để con đi lấy nước cho lão sư.”

“Không cần, lát nữa thầy tự lấy.” Cao An duỗi tay ngăn cản, ngữ khí phá lệ ôn hòa, “Thi đậu nghiên cứu sinh không dễ dàng, thời gian tới trường để học tập, làm nghiên cứu, không cần dành cho mấy việc này.”

Hai cô gái nhìn nhau, Cao An nhìn hai người. Chỉ qua vài giây, thầy Cao đã đọc được từ khuôn mặt của học trò mới mấy chữ — “Tại sao lại không giống nhau?”.

Cao An nheo nheo mắt, nhẹ cười, “Sao vậy?”

Lắc đầu.

“Ngày hôm qua cùng Tề Thời Sâm ăn cơm, có phải sư huynh đã nói chuyện gì với hai con rồi không?”

Sắc mặt Cao An âm trầm, giọng nói cũng nặng nề thêm vài phần: “Sư huynh đã nói gì?”

Lại là lắc đầu.

Cao An đưa tay lên, xoa xoa huyệt Thái Dương, dựa vảo thành bàn mượn lực đứng thẳng, ngữ khí hòa hoãn: “Một đám mặt mũi trắng bệch, bị người khác hù dọa rồi có phải không?”

Hai cô gái theo bản năng mà nâng hạ mi mắt, vẫn không biết nên nói cái gì.

Đây là cam chịu.

Cao An thở ra một hơi, nhìn một lượt “Hôm nay có tiết đúng chứ? Đi học đi. Văn phòng thầy vốn nhỏ, không có bàn dư. Sau này các con không cần mỗi lần học xong đều dành thời gian đến đây. Thầy sẽ giao bài tập, đúng hạn nộp lại là được.”

Một người nữ sinh tựa hồ muốn nói gì đó, người kia đã nhanh tay lẹ mắt mà kéo kéo góc áo bạn mình. Hai người cùng khom lưng chào thầy rồi rời khỏi văn phòng.

Cao An đỡ cái bàn bước hai bước, cũng không quan tâm ly nước trên đó có phải từ đêm qua hay không, bưng lên tới uống liền mấy ngụm.

Rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn một chút.

Qua hơn mười phút, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa. Cao An ngồi xuống, hít sâu một hơi, “Vào đi.”

Tề Thời Sâm đi vào nhẹ giọng chào hỏi, đóng cửa bước về chỗ của mình, định sẵn sẽ ngồi xuống.

Cao An nhìn bóng dáng của cậu, liếc qua một cái, đột nhiên gọi, “Tề Thời Sâm.”

Tề Thời Sâm dừng bước, chờ lão sư lên tiếng.

“Con không nghĩ cần giải thích với thầy một số chuyện sao?”

Tề Thời Sâm không quay đầu lại, hơi cười một chút, “Thầy muốn con giải thích chuyện gì?”

“Con nghĩ xem là chuyện gì?”

Tề Thời Sâm xoay người, sắc mặt có chút lạnh, “Lão sư, trước đây ngài vô duyên vô cớ định cho con một cái tử tội, hiện tại lại muốn con giải thích thế nào? Hôm nay đi đường ngài nhìn thấy hai chữ ‘dân chủ’ xuất hiện, đột nhiên nhớ tới còn có một tên tử tù chưa bị thi hành án đúng không?”

Cao An lạnh mặt, đập mạnh lên bàn một cái.

Biết lời nói này có chỗ không ổn, Tề Thời Sâm chỉ biết cúi đầu, mạnh bạo mà bấm chặt khớp ngón tay. Rất lâu sau, cậu mới thở ra một hơi, buông cặp sách xuống, đi đến phía trước vài bước, uốn gối quỳ, “Con không có gì để giải thích.”

“Không có gì để giải thích? Cũng tốt.” Cao An vịn bàn đứng lên, cầm thước, một tay đỡ tường một tay chỉ sofa, “Con biết nên làm gì.”

Tề Thời Sâm mím môi ổn định hơi thở, ngoan ngoãn mà đứng lên, kéo quần xuống, nằm trên sofa, vùi đầu vào khuỷu tay.

Cảm nhận được thước gỗ vỗ xuống người mình, Thời Sâm đột ngột cảm thấy một tia sợ hãi.

Không có khả năng không sợ, mấy năm nay cậu bị đánh đã nhiều lần. Mỗi một lần đều có nguyên nhân khác nhau nhưng giống nhau ở chỗ đều đau đớn vô cùng.

“Lão sư.” Bạn học Tề chợt gọi thầy một tiếng, “Con chịu trách phạt bởi vì thầy là thầy của con, đây là điều con nên làm. Nhưng con không phục, thầy đánh con, con cũng không phục.”

Việc chính con làm ra còn có mặt mũi không phục?

Cao An chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thiếu điều muốn bốc hỏa, bước tới hai bước liền mạnh tay đánh xuống.