Trác Phác

Chương 94



Mông Giản không nghĩ tới lần tiếp theo mình gặp lại thầy lại nhanh đến vậy.

Mấy ngày trôi qua, Mông lão sư vẫn luôn nghiêm túc nghe theo sư mệnh mà tự kiểm điểm lại bản thân mình. Mỗi đêm, Mông Giản đều tự đứng thẳng trước tường, đem sự việc kia lần lượt hồi tưởng lại từ đầu đến cuối, đem sai lầm của mình viết lên giấy, tiếp theo viết ra cách sửa đổi của chính mình, cuối cùng ghi chú lại ngày mình viết.

Hai, ba ngày trôi qua, bốn mặt giấy A4 đã bị Mông Giản viết giáp. Thậm chí vào lúc điện thoại của Viện Văn Học gọi tới, Mông lão sư của chúng ta còn đang xem lại một lần giấy kiểm điểm của mình để chỉnh sửa lại một số chỗ, chép lại sang một tờ giấy khác cho tốt hơn.

Khoảnh khắc buông bút viết xuống để nghe điện thoại, Mông Giản không khỏi cảm thấy giọng nói bình tĩnh, thản nhiên của người kia đã khuấy động sự tĩnh lặng tựa như mặt nước hồ trong tâm khảm của mình.

“Mông lão sư, chúng tôi chính thức gửi thông báo tới thầy, nhà trường đã kết thúc thời gian đình chỉ điều tra. Kể từ ngày hôm nay, thầy có thể trở lại đi dạy như bình thường.”

Mông Giản ngây người, giọng nói cũng không mấy lưu loát: “A… Được… Cảm ơn.”

Mông Giản nhíu mày, ngẫm một vòng vẫn không tìm ra kết quả. Cuối cùng anh tự mình lên diễn đàn trường xem tin tức, vừa vào đã bắt gặp một bài viết được chú ý tới, “Góc độ ảnh chụp gây ra hiểu lầm, người viết bài nhất thời tức giận đã bồng bột viết bài gây ra thương tổn cho giảng viên trẻ tuổi của Viện Văn Học”. Phía dưới còn có quá trình đánh giá góc chụp. Chiều hôm qua, vụ việc này đã được làm sáng tỏ.

Mông Giản không rõ rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì.

Đau khổ, uất ức, nhẹ nhõm chút ít hay áy náy thật nhiều.

Mông Giản nhịn đau đứng dậy, lấy điện thoại gọi đi, chưa tới mười giây sau đã bị ngắt cuộc gọi một cách cực kỳ vô tình.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng soạn tin nhắn, gửi đi.

“Cảm tạ lão sư. Con muốn gặp thầy tự mình thỉnh tội, hối lỗi. Cầu mong thầy chấp thuận.”

Thạch trầm đại hải. (Không thấy tăm hơi)

Mông Giản cười khổ, chỉ có thể đơn giản đi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị ổn thỏa rồi mang theo bản kiểm điểm của chính mình đến trường.

Cảnh vật văn phòng tại lầu sáu vẫn như ngày anh cất bước rời đi, những món đồ dùng văn phòng yên ắng nằm trong hộp đựng đồ, chồng tài liệu được sắp xếp ngay ngắn nằm cạnh bên. 

Mông Giản lắc đầu cười khổ, mang đồ đạc ra sắp xếp một chút.

Điện thoại reo lên vài tiếng chuông, là chủ nhiệm khoa gọi anh tới văn phòng, muốn nói đến việc Khổng Dật đề nghị đổi thầy hướng dẫn.

Mông Giản nhướng mày, nhẹ giọng: “Được, tôi cũng không còn thích hợp tiếp tục dẵn dắt cậu ấy.”

Thân Sách yên lặng một giây, như cũ không quá rõ ràng mà đáp lại: “Cậu qua đây một chuyến.”

Trong văn phòng chỉ lại một mình Thân Sách, Mông Giản bước vào, cúi đầu chào, “Thân chủ nhiệm.”

Thân Sách gật đầu, hướng cằm về phía ghế tựa đối diện mình, “Ngồi đi.”

Mông Giản nhìn hai chiếc ghế tựa kia, trong lòng không khỏi có chút hồ nghi mà ngồi xuống, quan sát sắc mặt của chủ nhiệm, “Thân chủ nhiệm, thầy đã đổi giáo viên hướng dẫn nào cho cậu ấy vậy?”

Cậu thế mà lại không biết sao?

Thân Sách nhăn mày, trong lòng không thẳng thắn mắng mỏ Cao An, cái con người này sao lại thế — Đi làm công tác tư tưởng cho người khác rốt cuộc để làm cái quái gì vậy!

Vậy nên, Thân chủ nhiệm chỉ đành tiếp tục úp mở, “Cậu cảm thấy ai là người thích hợp?”

Mông Giản tùy ý cười, “Làm sao tôi đoán được chuyện này đây, còn phải xem thầy cô hướng dẫn nào có duyên với cậu ấy đã.”

Thân Sách bày ra vẻ mặt đồng tình.

Đúng lúc này lại có người gõ cửa, Thân Sách lên tiếng mời vào, người đẩy cửa ra không ai khác xa lạ, mà chính là Cao An.

Cao lão sư gật đầu cùng Thân chủ nhiệm chào hỏi một phen, ánh mắt anh lại nhanh chóng lướt qua vẻ mặt kinh hoảng của Mông Giản cũng đang ở trong phòng. Cao An giống như chưa từng thấy qua điều gì khác thường, cứ thế lấy ghế, tự mình ngồi xuống.

“Xin lỗi, lúc nãy tôi có chút việc.” Cao An đơn giản giải thích một câu, rồi vào thẳng vấn đề, “Chuyện của Khổng Dật tôi đã biết rồi. Chỗ tôi không có vấn đều gì, chỉ là xem Mông lão sư đây… có ý kiến gì hay không mà thôi.”

Ý kiến?

Đừng đùa như vậy, ở chỗ của thầy có nơi nào để Mông Giản dám ý kiến được đây? Làm gì đã đến lượt Mông Giản lên tiếng!

Mông Giản cúi đầu, “Chỉ cần lão sư nguyện ý, con không có ý kiến.”

Nhưng thầy thật sự nguyện ý sao?

Mông Giản chỉ thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn, nơi lồng ngực đau đớn dữ dội.

“Tốt. Vậy Thân chủ nhiệm ngài xem?”

Thân Sách cười, “Mông lão sư nguyện ý thả người, Cao lão sư nguyện ý thu người, tôi còn có cái gì để nói đây. Hai ngày này hoàn tất thủ tục đi.”

“Được.” Cao An đứng lên, gật đầu tiếp lời, “Nếu không còn việc khác, vậy tôi rời đi trước, có có chút việc gấp.”

Người này hiện tại là chiêu bài học thuật của Viên Văn Học, Thân Sách đương nhiên hiểu được Cao An mỗi ngày có bao nhiêu chuyện cần giải quyết. Vậy nên chủ nhiệm đứng dậy khách khí nói, “Vất vả rồi.”

Cao An nhẹ cười, đùa rằng, “Cũng không phải chuyện gì lớn, Lưu Hữu Thuật – Lưu lão sư, máy tính của chính mình bị virus cũng thôi đi, lại nhất quyết làm loạn, lấy USB của tôi ra thử rồi làm hư luôn USB! Tôi đang tìm thầy ấy nói lý lẽ đây.”

Thân Sách lắc đầu, cực kỳ bất đắc dĩ, “Hai người đều không phải tiểu hài tử lên ba, chút chuyện này nào có đáng để động khẩu đâu. Muốn có USB thì chính mình đi lãnh, không được nữa thì đến chỗ của tôi, muốn lấy bao nhiêu cái thì lấy.”

“USB không quan trọng, quan trọng là bên trong còn có ảnh cưới của tôi.” Nét mặt Cao An cực kỳ đoan chính nhìn sang, thuận thế để Thân Sách nhìn thấy được biểu cảm của mình.

Rời khỏi văn phòng chủ nhiệm rồi, Cao An mới phát hiện còn có một cái đuôi vẫn đang lẽo đẽo theo sau mình kia.

Anh nhíu mày, “Còn chưa xuống lầu, cứ đi theo thầy làm gì?”

Mông Giản chạy chậmhai bước tới phía trước, “Thầy….. Con đã rất nghiêm túc kiểm điểm. Con sai rồi….”

Cao An giống như không nghe thấy lời này, “Tránh xa thầy một chút, còn đang vội.”

——————