Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 1: 1





Tháng 9 ở Tầm Thành lạnh hơn nhiều so với Nam Thành.

Tiếng gió thổi rì rào, hai mắt Chân Yểu nhắm nghiền, tay nghịch hoa hồng, đầu ngón tay nhỏ trắng bệch nhẹ nhàng chạm vào từng cánh hoa đỏ tươi.

Bỗng nhiên cô nghe được thấp thoáng tiếng bước chân, chưa kịp nghe rõ thì tiếng gió đã lớn lên, từng hạt mưa nặng trĩu rơi trên mặt, chẳng mấy chốc đã trở nên dày đặc.

Chân Yểu vội cúi người xuống buộc bó hoa hồng bên chân, người giúp việc nói gai đã được cắt tỉa sạch sẽ, nhưng trên ngón tay lại truyền tới cảm giác ngứa ran khó chịu, rồi đau nhói đến mức phải buông ra ngay lập tức.

Rõ ràng trên cành hoa vẫn còn đầy gai...!
Cô cắn chặt môi, dùng tay kia cẩn thận cầm lấy cành cuối cùng, vịn theo bụi cây cao lớn leo trên hàng rào để về.

Mưa rơi tí tách, cô cố gắng bước nhanh hơn trong tầm nhìn tối đen của mình, cho đến khi đụng phải thứ gì đó khi vòng qua lối rẽ --
Chân Yểu hoảng hốt kêu lên một tiếng, ngay lập tức trọng tâm dồn về phía sau.

Bất chợt, một cánh tay giữ chặt lấy vai cô.

Cảm giác ướt lạnh của nước mưa cùng với mùi hương thoang thoảng của cây bách và gỗ đàn hương bao trùm lấy cô.

Hạt mưa rơi trên đỉnh đầu cũng không còn nữa, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách đập vào ô.

Cô đụng phải một người lạ, có thể là một người đàn ông cao lớn -- vừa rồi cô đụng phải ngực của anh.

Mu bàn tay và má cô cọ lên bộ âu phục lạnh lẽo và phẳng phiu.

"Cảm ơn." Cô đứng vững theo bản năng rồi nói cảm ơn.

Cánh tay trên bả vai thu lại, độ ấm của ngón tay thon dài chạm lên bả vai qua lớp vải mỏng cũng biến mất theo.

Người kia không nói lời nào, im lặng đứng giữa tiếng mưa rào xối xả.

Sau khi bị mù, những giác quan khác của Chân Yểu trở nên nhạy cảm hơn, vì vậy cô có thể cảm giác được lúc này người kia đang nhìn mình chằm chằm.

Hoặc là tỉ mỉ đánh giá, hoặc là nhìn kỹ, vừa xa lạ lại vừa có chút nguy hiểm, tóm lại, ánh mắt và cảm giác hiện diện mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô thấy hơi bất an.

"Anh..."
Là ai?
Chân Yểu vừa mở miệng định hỏi, lòng bàn tay đột nhiên bị nhét vào cán ô khô ráo vẫn còn chút hơi ấm, sau đó cũng chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đặn đạp xuống mặt đất đầy nước mưa, chậm rãi đi xa.

Mùi đàn hương và cây bách bị nước mưa pha loãng, chỉ còn lại hơi lạnh bao quanh.

Chân Yểu mặc nguyên bộ váy trắng, đứng một mình trong khu vườn rộng lớn, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm và một chiếc ô cán dài màu đen, vài vết máu trên ngón tay phải đã dần khô lại.

Cô lấy lại tinh thần, mặc kệ mưa gió, từ từ đi về phía biệt thự.

...!
Vừa bước vào phòng khách, Chân Yểu liền nhận thấy bầu không khí có hơi khác thường.

Cô không nghĩ nhiều, cúi người đặt ô bên cạnh chân rồi yên lặng đứng ngoài cửa trước, "Dì Tôn."
"Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?" Trong giọng nói của dì Tôn tỏ ra một chút giả bộ ân cần.

"...!Đây là hoa hồng mà dì nói đã cắt tỉa giúp tôi." Chân Yểu hơi nghiến răng, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng ném bó hoa xuống trước chân.

Ngón tay vẫn còn đau, cô muốn ngang ngược hơn một chút, nhưng không thể.

Cô gái trẻ dáng người gầy gò, mái tóc bị ướt dính vào thái dương, hai cánh tay trắng nõn buông thõng bên hông, khiến cho vết máu chảy dài xuống càng nổi bật.


Ánh mắt của mọi người đều rơi trên bàn tay của cô, cả phòng khách im ắng đến đáng sợ.

Tưởng Tư Nghiên ngồi trên ghế sofa bỗng nhiên đứng dậy đi tới, tựa như không nghe thấy vừa rồi cô nói gì, tự khác kéo lấy cánh tay của cô, "Yểu Yểu, sao em lại ở trong vườn, mọi người đều tưởng em ở trên lầu, nếu không đã sớm cầm ô đi tìm em rồi."
Chân Yểu thấy hơi buồn cười, vốn dĩ người chị họ này và giúp việc đều ở hết trong vườn hoa, làm sao có thể không biết cô đang ở chỗ nào?
Tưởng Tư Nghiên trước đây cũng chỉ gọi cô là "Chân Yểu", càng không đối xử gần gũi thân thiện như vậy.

Cô khó chịu lặng lẽ rút tay ra, chờ bà ngoại dạy dỗ mình là "Không biết tốt xấu".

Dù sao cô cũng đã quen với những lời lẽ vô tình của nhà họ Tưởng.

Nhưng điều cô chờ đợi lại là một giọng nói xa lạ khác.

"Hóa ra đây là Sống tốt trong miệng các người đấy à." Giọng nói như được ngăn cách bởi một tầng sương mù, rõ ràng như cây bách ẩm ướt sau cơn mưa.

Trong giọng điệu hờ hững đó lại thể hiện rõ sự mỉa mai, tạo nên bốn bức tường vô hình, ép người ta không thở nổi.

"Tống thiếu, cái này..."
Chân Yểu sững sờ.

Trong phòng khách còn có người khác?
Chẳng trách vừa bước vào cô đã thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, còn có cảm giác khó chịu khi bị người lạ theo dõi, rất giống với cảm giác vừa rồi khi ở trong vườn.

Trực giác của cô cho thấy đây chính là người mà cô vừa đụng phải.

Tống thiếu...!
Nhà họ Tống ở Tầm Thành mà có thể khiến người khác tôn trọng đến mức này, cô chỉ biết một gia đình, mà danh tính của người này có vẻ cũng đã dần hiện rõ.

"Tống thiếu," Bà Tưởng cười xòa với chàng thanh niên trẻ tuổi, "Yểu Yểu là cháu ngoại của tôi, làm sao tôi có thể đối xử tệ bạc với nó được? Giống như Tư Nghiên vừa nói, là do chúng tôi sơ ý nghĩ con bé còn ở trên lầu, nếu không đã vội vã đi tìm con bé rồi."
"Chân Yểu."
Chân Yểu không ngờ lại nghe thấy người kia gọi tên mình, kinh ngạc quay đầu theo hướng giọng nói.

Nhưng trước mắt cô như có một bức tường dựng đứng, cái gì cũng không nhìn thấy.

Phòng khách bỗng im bặt, cô nín thở, cảm thấy hơi lo lắng và hoang mang.

Anh giống như không muốn tốn nhiều nước bọt với người khác, thản nhiên hỏi cô: "Có muốn đi khỏi đây không."
Chân Yểu sững sờ, "Tôi..."
Đi? Đến Tống gia sao?
"Tống thiếu, Yểu Yểu là cháu gái tôi, con bé ở nhà họ Tưởng rất tốt, sao lại đến nhà họ Tống được?"
"Được hay không cũng không đến lượt các người quyết định." Anh nói một cách lãnh đạm, nhưng lại không nể mặt chút nào.

Cơn mưa bên ngoài bỗng nhiên trở nên to hơn, tiếng ồn ào nhanh chóng khiến bầu không khí trở nên chật chội.

Nhà họ Tưởng không dám ngăn cản nữa, cho dù nhà họ Tống chỉ muốn chăm sóc cho con gái của bạn, không có chút quan hệ huyết thống nào với Chân Yểu, bọn họ cũng không dám lấy thân phận nhà ngoại ra để giữ lại.

Cho nên bọn họ đưa ra quyết định cuối cùng, với nụ cười cứng nhắc trên mặt, bảo Chân Yểu lên lầu thu dọn đồ đạc, thậm chí còn không hỏi cô có đồng ý hay không.

Người giúp việc run rẩy bôi thuốc lên ngón tay Chân Yểu, sau đó giúp cô lên lầu thu dọn hành lý.

Cô không có nhiều thứ để mang đi, ngoại trừ di vật của ba mẹ và vài bộ quần áo để thay ra, cũng chỉ bỏ thêm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

"Tiểu thư, cô đã dọn xong chưa?" Người giúp việc hỏi.

Chân Yểu thoát khỏi những kỉ niệm cũ, định thần lại rồi gật đầu.

Mọi người trong phòng khách đều cười cười tiễn người đi, đến khi chiếc xe ô tô màu đen khuất khỏi màn mưa, Tưởng Tư Nghiên mới không nhịn được, tức giận hỏi: "Bà nội, bà cứ để nó đi vậy ạ?"

Vợ chồng nhà họ Tưởng nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra vẻ không cam lòng.

"Các người lú lẫn đến độ muốn đối đầu với nhà họ Tống rồi à?" Bà Tưởng bình tĩnh khiển trách, "Mọi chuyện đã đến mức này rồi, chỉ nghĩ đến gia tài và cổ phần trong tay người khác thì có ích lợi gì?"
"Chúng ta..."
"Phải biết nắm bắt cơ hội, lấy được cảm tình của nhà họ Tống mới là điều nên làm."
Nhà họ Chân và nhà họ Tống rất thân thiết với nhau, nhưng trước đây nhà họ Tưởng lại không hưởng được lợi lộc gì từ họ, bây giờ rất có thể Chân Yểu sẽ trở thành "mắt xích" cho mối quan hệ này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của bà Tưởng mới dần dần tốt lên, những người khác cũng nuốt hết những lời còn lại vào bụng.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng người bên cạnh thỉnh thoảng lật giấy tờ, khiến Chân Yểu không nhịn được dè dặt thở ra.

Nhưng thứ đang giày vò cô không phải là cái này.

Cô đặt hai tay lên đầu gối, nắm chặt góc váy trong lòng bàn tay.

Hai mắt không thể nhìn thấy gì, trong đầu vô thức hiện lên cảnh tượng kèm theo những tiếng va chạm lớn.

Thân xe biến dạng, hai tai ù dần đi, vừa mơ màng mở mắt ra thì thấy toàn là mảnh thủy tinh và vết máu loang lổ.

Người phụ nữ với khuôn mặt đầy máu, ngồi bên ghế phụ đang hấp hối gọi cô: "Yểu Yểu..."
"Mở cửa sổ."
"Vâng, thiếu gia."
Cửa sổ được hạ xuống, một làn gió mát lạnh ập vào bất chợt.

Chân Yểu như vừa tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, luồng không khí trong lành tràn ngập miệng và mũi, xua tan mọi hình ảnh trong đầu.

Sau đó cô mới nhận ra mình vừa nghe thấy lờ mờ bên tai - anh yêu cầu tài xế mở cửa sổ bên cạnh cô, phá vỡ không gian chật hẹp khó thở.

Nhịp tim từ từ bình tĩnh lại, lúc này Chân Yểu mới có cảm giác đau nhói ở tay, có lẽ là do vết thương vừa được băng bó nhưng lại bị bàn tay đang siết chặt của cô làm nứt ra.

"...Cảm ơn."
Cô nghĩ giọng mình nói rất lớn, nhưng khi vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện là chỉ thì thầm như tiếng muỗi.

Chân Yểu không biết anh có nghe thấy không, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng gió thổi trên giấy rất rõ ràng.

Hiển nhiên là điều này cực kỳ làm phiền anh, bởi vì anh đã trực tiếp đóng tài liệu lại và ném nó sang một bên.

Cô không nói, âm thầm hạ thấp sự hiện diện của mình.

Chân Yểu nhớ dì Chu và chú Tống là bạn lâu năm của ba mẹ, nhưng sau đó vì hai gia đình sống ở hai thành phố khác nhau, nên gặp nhau không nhiều.

Cô đã gặp hai trong ba người con trai nhà họ Tống vài lần, chỉ có người con trai cả là chưa từng gặp bao giờ.

Cô không ngờ hôm nay anh lại là người đến đón mình.

Cảm giác ngột ngạt và hoảng sợ do ngồi xe từ từ tan biến, cô vừa lặng lẽ hồi hộp, vừa cố gắng sử dụng các giác quan còn lại để chú ý đến chuyển động xung quanh.

Cô không hề biết mùi gỗ này lại thơm đến thế, êm đềm mà hơi lạnh lẽo, không giống mùi nước hoa "nam tính" mà đám con trai cấp ba tranh nhau xịt lên người.

"Tiểu thư, đến nhà rồi." Sau khi tài xế nhắc xuống xe và mở cửa ghế sau, Chân Yểu định thần lại mới phát hiện trời đã tạnh mưa từ lúc nào không hay.

Cô che giấu đi sự lo lắng, nhờ tài xế dìu mình ra khỏi xe.


Mặc dù cô cảm thấy nhẹ nhõm khi được rời khỏi nhà họ Tưởng, nhưng cô lại lo lắng rằng nhà họ Tống sẽ...!
"Yểu Yểu!"
Cô sững người trong hai giây rồi mới nhận ra những giọng nói này là của ai, "...!Dì Huệ, anh Lịch Kiêu?"
"Ừm." Chu Huệ lập tức nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Chú con và Duyên Từ cũng ở đây."
Như để xác minh lời nói của bà, Tống Duyên Từ cũng mỉm cười gọi cô "Yểu Yểu", Tống Tất cũng nhiệt tình tiến tới hỏi han ân cần.

Hai mũi Chân Yểu cay cay như sắp khóc đến nơi, cố gắng nín một hơi xuống, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của mọi người.

Bên này vui vẻ hòa thuận, Chu Huệ bất đắc dĩ đi ra, hỏi tài xế: "Sao Lục Bách không xuống xe?"
"Thiếu gia nói công ty còn có việc phải làm nên không ở nhà ăn cơm."
"Vậy thì tối nay nhớ dặn nó phải về." Ba người con trai nhà họ Tống mỗi cuối tuần phải về nhà ít nhất một ngày, đây cũng miễn cưỡng được tính là "phép tắc gia đình."
"Vâng." Tài xế cúi đầu đáp lại.

Chân Yểu đã không gặp Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu một hai năm, nhưng hai người rõ ràng không cảm thấy xa lạ, mà còn đối xử với cô như em gái.

"Đi đi đi, vào nhà trước, anh mua cho em nhiều quà lắm, em xem có thích không." Tống Lịch Kiêu thân thiết xoa đầu cô, vô tư quàng tay qua vai.

Chu Huệ không yên tâm, định nói gì đó, nhưng Tống Tất đã nhẹ nhàng kéo cánh tay bà.

Người sau nháy mắt ra hiệu cho bà nhìn kỹ hơn, lúc này bà mới chú ý đến Tống Lịch Kiêu thoạt nhìn không đáng tin lắm, nhưng thực ra ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm vào chân cô gái nhỏ, hồi hộp luống cuống.

Trái tim đang treo lơ lửng của bà bình tĩnh lại.

Từng cử chỉ thân mật của cô gái nhỏ và chàng thanh niên cao lớn được phản chiếu lại rõ ràng qua cửa sổ xe đóng chặt, người trong xe thu hồi tầm mắt, ánh sáng từ cửa sổ xe lướt qua dưới tầm mắt của anh, chiếc xe phóng thật nhanh đi.

Chân Yểu biết nhà họ Tống đối xử với mình rất tốt, nhưng sau khi trải qua sự thờ ơ của nhà họ Tưởng, cô cũng không chắc thái độ của nhà họ Tống có thay đổi hay không.

Nhưng trong một buổi chiều ngắn ngủi dọn đến nhà họ Tống, sự hoài nghi và lo lắng của cô đã được xua tan đi một chút.

Thì ra quan hệ huyết thống họ hàng cũng không đè lên được tất cả tình cảm.

Về vụ tai nạn ô tô, ba và mẹ Tống hoàn toàn không nhắc đến, chỉ có Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu hỏi cô ở nhà họ Tưởng có tốt không, rồi nhiệt tình giới thiệu cho cô căn phòng có đầy đủ tiện nghi và vườn hoa.

Tống Duyên Từ là người đầu tiên phát hiện miếng băng gạc trên tay cô, khỉ hỏi về nó, cô lấy lý do "Không cẩn thận" để lấp liếm cho qua, bọn họ cũng không hỏi kỹ.

Ầm ĩ cả một buổi trưa, Chu Huệ bảo cô về phòng ngủ một giấc rồi dậy ăn tối, bà còn chỉnh chăn gối gọn gàng cho cô như một đứa trẻ, nhẹ nhàng sờ lên trán cô rồi mới đứng dậy rời đi.

Hốc mắt Chân Yểu nóng lên, nhanh chóng nhắm mắt lại, sau khi cánh cửa đóng, bên khóe mắt rơi xuống một vệt nước trong suốt.

Trước đây cô luôn được ba mẹ nuông chiều trong lòng bàn tay, chưa từng tưởng tượng đến cuộc sống cô độc, bơ vơ.

Nhưng đột ngột hoàn cảnh này lại như một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, chưa kịp chuẩn bị đã bị vây hãm trong đó.

Không biết nên dựa vào ai, hoặc là không biết có thể dựa vào ai.

Bây giờ cô đã tìm lại được một chút cảm giác an toàn khi ở nhà họ Tống.

Ngay cả Tống Lục Bách, một người xa lạ có khoảng cách đối với cô, cũng chính là người đã cứu cô ra khỏi bể lửa đó.

Chăn bông tràn ngập mùi cam quýt nhẹ và một chút cảm xúc xoa dịu.

Chân Yểu từ từ hít thở sâu, hơi thở cũng trở nên nhịp nhàng.

Đột nhiên, một giọng nói lớn từ ngoài cửa truyền đến, như là vô cùng tức giận.

Lông mi cô run lên, dần dần tỉnh lại.

Loay hoay một hồi, Chân Yểu loạng choạng bước ra cửa, nhẹ nhàng mở một khe hở nhỏ rồi áp tai lên đó.

Xung quanh đều là giọng điệu mỉa mai và tức giận của Chu Huệ, "Cái gì mà sơ ý làm trầy xước, tôi thấy rõ ràng là nhà họ Tưởng bắt nạt con bé! Con bé nó không nhìn thấy, bọn họ không biết bỏ hết đồ nguy hiểm đi chỗ khác à?"
Sau vụ tai nạn xe cộ, bà là người đến bệnh viên thăm và cũng xuất hiện trong đám tang, Chân Yểu lúc đó và Chân Yểu với vẻ ngoài cởi mở xinh xắn trước đây như hai người khác nhau, bây giờ lại chỉ có hơn chứ không kém, có thể tưởng tượng được những ngày tháng cô sống trong nhà họ Tưởng ra sao.

"Bà nói nhỏ một chút, đừng đánh tức Yểu Yểu." Tống Tất khuyên nhủ.

"Không chỉ mỗi vậy," Tống Lịch Kiêu cười lạnh, "Yểu Yểu thậm chí còn không có nổi một cây gậy dò đường, con hỏi thì con bé bảo là đã vô tình làm gãy nó.


Làm gì mà nhiều cái vô tình vậy, với lại hỏng rồi mà không có cái khác dự bị chắc."
Mọi người anh một câu tôi một câu kể kể một loạt "tội ác" của nhà họ Tưởng.

Tống Tất bất lực, "Rốt cuộc thì anh cũng hiểu tại sao em phải để Lục Bách đi đón người."
"Con trai của em, em không hiểu chắc? Nó ghét nhất phải đi xin xỏ, mà người nhà họ Tưởng cũng không đáng phải để cho nó xin xỏ, ai cũng biết nó là người như thế, cho nên nhà họ Tưởng có tức thì cũng chỉ dám ngậm đắng nuốt cay thôi."
Nói đến đây, cuộc trò chuyện mới kết thúc trong êm đẹp.

"Em đang tìm cơ hội để đưa cây gậy dò đường cho con bé, còn phải nghĩ cách làm sao để nó không thấy buồn hay xấu hổ." Chu Huệ thở dài.

Tống Duyên Từ ôn hòa nói: "Để con đi.

Lấy lời của bác sĩ dặn dò thì sẽ không lo lắng vậy."
"Thế thì con cũng phải cẩn thận một chút."
"Con biết rồi."
Nghe vậy, Chân Yểu nhẹ nhàng đóng chặt cửa phòng lại, lẳng lặng nằm trên giường, trùm chăn che kín đầu.

Đường viền căng phồng dưới lớp chăn bông khẽ run lên, cô cắn chặt miệng khóc thầm, sợ phát ra tiếng động lớn.

Cô cứ nghĩ xung đột, cãi vã là do có ai đó phản đối việc cô ở lại, nhưng không ngờ lại là do mọi người quan tâm mình.

...!
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa đã đến bữa tối, cơm nước xong Chân Yểu ngồi cùng mọi người một lát rồi về phòng ngủ một mình.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên đến, cho dù lần này cô phải ở lại rất lâu, nhưng dường như không còn cảm giác thoải mái như lần trước nữa.

Lúc đóng cửa cô nghe thấy Chu Huệ than thở: "Đã muộn thế này mà Lục Bách còn chưa về, không phải lại bận đến nửa đêm đấy chứ?"
"Nó còn có công chuyện, cứ kệ nó đi." Tống Tất tỏ vẻ không quan tâm.

Cánh cửa "cạch" một tiếng đóng lại, Chân Yểu nhận điện thoại của bạn thân Khương Linh, hai người trò chuyện rất lâu, dặn dò nửa ngày mà Khương Linh vẫn không yên tâm, nói với cô cố gắng chịu mấy ngày rồi sẽ qua thăm cô.

Cả hai nói chuyện cho đến khi Chân Yểu thấy hơi buồn ngủ rồi mới cúp máy.

Nhà họ Tống đặc biệt sắp xếp cho cô một người giúp việc để chăm sóc mỗi ngày, nhưng cô không mở cửa đi gọi, mà tự lần mò vào phòng tắm để gội đầu tắm rửa, cuối cùng cũng tự sấy khô tóc.

Ban đầu cô không tự làm những việc này được, nhưng ngày tháng ở nhà họ Tưởng đã khiến cô quen với việc đó.

Xong xuôi, cô nằm xuống giường ôm chăn bông.

Chân Yểu nghĩ là mình sẽ được ngủ ngon trong đêm đầu tiên ở nhà họ Tống, nhưng cô lại gặp ác mộng, vật lộn trong cơn ác mộng một lúc lâu cho đến khu sức cùng lực kiệt mới giật mình tỉnh lại.

Cô với lấy cốc nước mà người giúp việc đưa trước khi đi ngủ, nhưng tay như nhũn ra nên không cầm được cốc, cả cốc nước đổ ra thảm, cô vội vàng lấy khăn giấy rồi cúi người lau.

Sau một hồi ngồi trên giường đổ mồ hôi lạnh, Chân Yểu cuối cùng cũng không chịu được cảm giác miệng lưỡi khô khốc, nhấc chăn cẩn thận xuống giường.

Bàn chân vô tình dẫm lên chỗ nước vừa đổ trên thảm, khiến cô phải co lại vì lạnh.

Cô cầm cốc mở cửa phòng ngủ, men theo tường hành thang đi về phía phòng khách trong bóng đêm tĩnh mịch, cuối cùng vững vàng chạm được bàn trà rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp đưa tay ra tìm bình nước, cô chợt ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Mùi gỗ nhàn nhạt thoang thoảng sau cơn mưa, quyện với một chút mùi thuốc lá không lẫn vào đâu được, bao phủ toàn bộ giác quan của cô trong bóng tối tĩnh lặng.

Tay của Chân Yểu đột nhiên cứng lại.

Mùi này...!
Cô trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Có ai...!ở đó không?"
Anh ấy có ở đây không?
Giọng nói ngái ngủ lại hơi run rẩy vang lên trong căn phòng vắng lặng và trống trải.

Không ai đáp lại.

Trái tim Chân Yểu bình tĩnh lại một lúc, sau đó hơi quay người sang một bên, từ từ duỗi tay về phía ghế sofa bên cạnh..