Cảm giác nụ hôn dường như vẫn còn lưu lại trên trán, khi người đàn ông lùi lại rồi im lặng một lúc, hơi thở của anh lướt qua mái tóc lòa xòa trên trán cô, sau đó chậm rãi đứng dậy, xoay người đẩy cửa ra.
Như thể đó chỉ là một hành động tự nhiên.
Cửa phòng ngủ đóng mở, âm thanh của ổ khóa khiến Chân Yểu tỉnh táo.
Cô ngơ ngác đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào giữa trán.
Đột nhiên ngón tay cô nhanh chóng bật ra tựa như bị bỏng, hai bàn tay đan vào nhau rồi siết chặt các ngón tay lại vài lần.
Tống Lục Bách...!hôn cô?
Chân Yểu lập tức nhớ lại, nhịp tim vừa nhanh vừa gấp, tay chân nhũn như bún, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mặc dù chỉ là hôn lên trán, anh trai em gái cư xử như thế thì có vẻ bình thường, nhưng họ không phải anh em ruột, thậm chí còn hiếm khi ôm nhau, làm sao có thể phát triển thành hành vi hôn trán thân thiết như vậy...!
Anh làm điều đó trên danh nghĩa là anh trai sao? Anh có nghĩ đến chuyện giữa hai người họ không có huyết thống không?
Hai câu hỏi này đột nhiên hiện lên trong đầu cô, bản thân cô cũng bị dọa hết hồn, không biết sao mình lại nghĩ đến điều này.
Tại sao phải đoán mục đích của anh?
Chân Yểu thở dài một hơi rồi ngã xuống, nhưng chưa kịp nằm đã đột ngột dừng lại, sau đó vội vàng ngồi dậy.
...!Hôm nay cô không thể nằm xuống và ngủ ngon được.
"Yểu Yểu." Giọng của Tống Duyên Từ vang lên từ bên ngoài, anh khẽ gõ lên cửa mấy cái.
Cô giật mình, nhanh chóng trèo xuống giường theo cảm tính rồi sửa sang lại quần áo đầu tóc, sau đó chậm rãi đi tới mở cửa, "Anh trai, anh họp xong rồi."
"Ừm, sữa của em đây."
Tay của Chân Yểu bị nhét vào một cốc sữa, cô cầm lấy nó bằng cả hai tay, cúi đầu nhấp một ngụm.
Hơi nóng của cốc sữa phả lên mặt nhưng cô lại không cảm thấy quá nóng, lập tức nghi ngờ mặt mình vẫn còn đỏ, sợ bị nhìn thấy.
Quả nhiên, một giây sau nghe thấy Tống Duyên Từ hỏi: "Sao mặt em đỏ vậy?"
Cô nhanh trí đáp, "Dạo này em thấy mình hơi mập, vừa nãy gập bụng mấy cái."
Vừa dứt lời, Tống Duyên Từ liền bật cười, "Ngốc, em mập chỗ nào? Mọi người ngày nào cũng nghĩ cách cho em ăn để mập lên, thế mà em lại bí mật giảm cân."
"Chỉ thử một lần thôi." Cô ngượng ngùng.
Vừa nhắc tới chữ "mập", Chân Yểu tập tức liên tưởng đến cảnh bế công chúa vừa nãy, rồi cô lại nhớ mình bị Tống Lục Bách thả xuống giường, sau đó là nụ hôn chúc ngủ ngon...!
"Sao lại cầm cốc ngẩn người thế? Không uống à?"
Cô chợt định thần lại, ngửa đầu uống cạn cốc sữa.
Tống Duyên Từ cầm lấy chiếc cốc trống không, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Ngủ đi, sáng mai anh làm bữa sáng cho em.
Ngủ ngon."
"Anh trai ngủ ngon."
Chân Yểu lùi lại hai bước rồi đóng cửa lại, nhưng thay vì đi về phía trước, cô lại dựa vào cửa và đứng im đó.
Hai người đều là "anh em một nhà", cũng là một câu chúc ngủ ngon giống nhau, nhưng lời nói và hành động của Tống Duyên Từ sẽ không khiến cô phải nghĩ ngợi, hoặc là căn bản không có gì phải suy nghĩ, bởi vì anh chỉ mang tới một cốc sữa như mọi khi, cử chỉ thân mật nhất không gì khác ngoài xoa đầu.
Nhưng Tống Lục Bách thì khác.
Nếu cô thật sự muốn tìm hiểu kỹ, cô cũng không nói ra được hành động của Tống Lục Bách có gì không đúng.
...Nếu anh ấy chỉ đối xử với mình như em gái.
Chân Yểu bắt đầu thấy hoảng loạn, cô đứng thẳng dậy, đi dọc theo bức tường vào phòng tắm, cố gắng kìm nén những suy nghĩ thỉnh thoảng lại hiện lên.
Cho đến khi đánh răng rửa mặt xong nằm lên giường, cả người cô mới thả lỏng ra, nghĩ rằng có thể mình đã hơi thái quá.
Cô nhắm mắt đếm cừu trong đầu, cuối cùng mê man chìm vào giấc ngủ, như thể cô đang mơ nhưng lại không phải mơ, cho đến khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ một thứ gì.
Qua một đêm, cảm giác mất tự nhiên và những suy nghĩ lung tung đó đã biết mất gần hết.
Sáng hôm sau, Chân Yểu rón rén mở cửa phòng.
Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày nên Tống Duyên Từ chưa qua gọi cô ra ăn sáng, đến khi thấy cô xuất hiện ở phòng khách mới ngạc nhiên, "Hôm nay dậy sớm vậy?"
"Bị tỉnh không ngủ tiếp được nên em dậy luôn."
Cô dụi dụi chóp mũi, hắng giọng, "Anh Lục Bách vẫn chưa dậy ạ?"
"Sáng nay Lục Bách đi từ sớm rồi, lúc anh dậy đã không thấy người đâu, chắc là bận quá, chỉ có thời gian ghé qua thăm em rồi cố ở lại một đêm thôi."
Đi rồi à...!
Chân Yểu mò mẫm, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, "Ồ, ra vậy."
"Không nỡ à?" Tống Duyên Từ cười hỏi.
"Dạ? Đâu có ạ."
"Nhìn mặt em như mất sổ gạo, anh còn tưởng là em không nỡ.
Nhưng mà em ở với anh ấy lâu như vậy, có cảm tình cũng là chuyện bình thường."
Chân Yểu không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy như bị trúng tim đen, lòng bàn tay cũng nóng lên.
Cô vân vê vạt áo, gật đầu nói "Vâng" một tiếng, "Chắc là...!có một chút."
Thực ra là có.
Vì ban đầu đi từ nhà họ Khương rời khỏi Tầm Thành, cho nên cô không cảm thấy có quá nhiều khác biệt, nhưng khi Tống Lục Bách đột nhiên tới đây rồi lại rời đi nhanh chóng, loại cảm xúc này mới bất giác hiện lên.
Cô thầm thở dài trong lòng.
"Đợi anh một chút," Một cốc nước ấm được nhét vào tay cô, sau đó Tống Duyên Từ lại đi ra, "Bữa sáng sắp xong rồi."
Chân Yểu "Vâng" một tiếng để đáp lại, cuối cùng trong phòng khách chỉ còn một mình cô, đành phải ngồi im uống nước.
Bỗng nhiên, cô nhớ tối hôm qua mình nói ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho Tống Lục Bách, lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình một chút.
Lúc nào gọi? Gọi rồi nói gì?
Hay là...!bây giờ gọi luôn? Hỏi anh ấy sao lại đi sớm như vậy, có nhiều việc không vân vân...! Mặc dù chủ đề không có gì thú vị nhưng cũng không lo là không có gì để nói.
Nghĩ đến đây, Chân Yểu cầm điện thoại lên bấm vào phím tắt, tiếng "bíp" vang lên bên tai khiến cô thấy hơi lo lắng.
Một tiếng...!
Hai tiếng...!
Bỗng nhiên, tiếng bíp dừng lại, điện thoại có người nhận.
Trong ống nghe im lặng hai giây.
"...Anh trai?" Chân Yểu ngập ngừng hỏi, "Anh có nghe không?"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ "Ừ" một tiếng, "Có chuyện gì vậy?"
Anh hỏi vậy thì cô biết nói thế nào.
Chân Yểu liếm liếm môi, ấp a ấp úng, "Không có chuyện gì cả, nhưng em đã hứa với anh là sẽ gọi cho anh mỗi ngày."
"Xem ra là đang miễn cưỡng làm nhiệm vụ?"
"Không phải."
"Coi như nhiệm vụ cũng được, không hoàn thành thì phạt em."
Chân Yểu nghe thấy giọng điệu của anh có vẻ rất ung dung, cô cắn cắn môi, nói nhỏ: "Em nhất định có thể hoàn thành."
Tống Lục Bách "Ừ" một tiếng, "Gọi điện cho anh để thể hiện quyết tâm à?"
"Không phải, em vừa dậy đã thấy anh đi rồi nên muốn gọi điện cho anh." Cô dừng một chút, sau đó nói thêm, "Tối hôm qua cũng còn một số chuyện em chưa kịp nói."
"Tối hôm qua?" Tống Lục Bách chậm rãi lặp lại từ này, như là đang ngẫm nghĩ, "Nói cái gì?"
Thấy suy nghĩ của mình chuẩn bị đi lệch hướng, Chân Yểu vội vàng nghiêm túc nói: "Không phải chuyện gì khác, là cuộc điện thoại của chú Tống."
"Anh cũng chưa nói là liên quan đến cái gì, sao em phải cuống."
Tai cô đang áp vào điện thoại đột nhiên nóng ran, cô không nhịn được đưa điện thoại ra xa một chút, một lúc sau mới đặt lại, định giả vờ như không nghe thấy anh.
Cách đó vài chục km, một chiếc xe màu đen đang phóng dọc theo đường cái.
Tống Lục Bách ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ trong giây phút im lặng ngắn ngủi này, trên con ngươi đen láy hiện lên hình chiếu của hàng cây bên đường, không rõ cảm xúc gì.
Ngón tay anh ngõ nhẹ lên điện thoại.
Không thể nói là thất vọng được.
Dù sao cô cũng thích giữ kín mọi thứ, tự suy đoán một chuyện trong đầu cả tỉ lần mà không chịu nói ra.
Cũng như lần trước cô nghi ngờ anh không thích cô ở lại nhà họ Tống, mãi về sau mới chịu nói.
"Anh trai."
"Ừm."
"Mặc dù anh bảo chú không giận em, nhưng em vẫn muốn nói.
Anh cố ý đến gặp em, em...!rất vui, nhưng em không muốn làm chậm trễ công việc của anh."
"Vừa làm vừa nghỉ, làm ít mà hiệu suất cao."
Chân Yểu bối rối, vậy nên anh đến gặp mình để thả lỏng sao?
"Đi qua đi lại phải mất ít nhất bốn tiếng, không những tốn thời gian mà còn vất vả nữa."
"Anh không đến gặp em, em có biết đường tìm đến anh không?"
Cô không trả lời được, buột miệng thốt lên: "Tại sao cứ phải gặp, gọi điện cũng được mà?"
"Em còn hỏi tại sao." Anh lạnh lùng nói.
Vấn đề này lại quay về điểm xuất phát, còn có cảm giác như đang hỏi tội.
Chân Yểu không nói, cuộc điện thoại cũng theo đó chìm vào im lặng khiến cô đứng ngồi không yên, chỉ có thể chuyển chủ đề để phá vỡ sự im lặng này.
Cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng nói thật tự nhiên: "Hôm qua chú nói vậy, có phải anh đang gặp phải vấn đề gì khó giải quyết đúng không?"
Tống Lục Bách cười, tiếng cười nhẹ đó không biết là đang cười cô đánh trống lảng quá rõ ràng hay cười chính câu hỏi bâng quơ của cô.
"Chuyện nhỏ thôi."
Chân Yểu thầm nhớ lại cuộc cãi vã ngắn ngủi ngày hôm qua, đại khái có thể hình dung ra vấn đề.
Mặc dù cô không biết Tống Lục Bách kinh doanh ở lĩnh vực nào, hay bản lĩnh kinh doanh của anh ra sao, nhưng nghĩ anh là một người kiêu ngạo, đầy tham vọng và không dễ dàng khuất phục, cô lại thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Có thể là do cô từng vô tình nghe được vài lời về anh trước đây, hoặc cũng có thể là vì cô đã bắt đầu tin tưởng anh vô điều kiện.
Nói tóm lại, với tính cách của anh, bị bố mình nói việc mình làm là một "mớ bòng bong" thì chắc chắn sẽ rất khó chịu.
"Anh trai, em..." Cô ấp úng một lúc, cuối cùng ngượng ngùng nói nhỏ, "Mặc dù em không hiểu, cũng không giúp được, nhưng em tin anh nhất định sẽ thành công."
Tuy chỉ là lời động viên bằng miệng, nhưng hẳn là ít nhiều gì cũng có thể an ủi anh.
Tống Lục Bách ngẩn người, một lúc sau anh rũ mắt xuống, cảm xúc trong mắt biến mất không còn tăm tích.
Nhưng lúc này trong lòng cảm thấy thế nào, chính anh là người biết rõ nhất.
...!
Cúp điện thoại, Chân Yểu vỗ má hít một hơi thật sâu để hạ hỏa.
Ngồi nghỉ ngơi một hồi, vừa đúng lúc bữa sáng làm xong, Tống Duyên Từ dẫn cô vào phòng ăn ngồi xuống, hai người vui vẻ ăn xong bữa sáng.
Trước khi ra ngoài, Tống Duyên Từ nói sơ qua về chuyện bác sĩ tâm lý, mặc dù lần này Chân Yểu vẫn chưa tiếp thu được nhưng một lúc sau cũng bình tĩnh gật đầu đồng ý.
Cô biết Tống Duyên Từ luôn để ý đến cảm xúc của mình, để cô suy nghĩ rất lâu rồi mới nhắc lại.
"Vậy thì tốt, về Tầm Thành xong anh sẽ dẫn em đi gặp cô ấy."
"Vâng!" Cô cười.
Sau khi Tống Duyên Từ ra khỏi cửa, Chân Yểu ngồi nghe một vài bài diễn thuyết bằng tiếng Anh theo thói quen, vừa nghe xong một bài thì Tống Tất gọi điện tới, nói xin lỗi và đáng ra hôm qua không nên nói những điều đó trước mặt cô.
Tất nhiên cô không trách Tống Tất, chỉ nghĩ rằng mình là nguồn cơn gây ra cuộc cãi vã của hai cha con, nên có hơi sợ và không biết phải làm gì.
"Yểu Yểu, con yên tâm, hôm qua dì đã mắng cho chú con một trận rồi, ai bảo ông ấy dọa con." Giọng Chu Huệ như đang nhắc đến kẻ thù, Chân Yểu còn đang vội xua tay nói "Thật sự không trách chú", lại bị giọng điệu này chọc cho buồn cười.
Giữa cuộc gọi video, đột nhiên xuất hiện một Tống Lịch Kiêu liên tục đòi tham gia, Chu Huệ không chịu nổi phiền phức, đành phải cho anh vào.
"Yểu Yểu, nhớ anh không?" Vừa vào Tống Lịch Kiểu đã hỏi ngay câu này.
Tống Tất ngứa mắt, "Có chuyện gì thì nói đi."
Nếu là trước kia, Tống Lịch Kiêu sẽ phải than thở vài câu, nhưng hôm nay anh chỉ thần bí cười cười, "Đương nhiên là có chuyện, còn là chuyện lớn nữa."
"Chuyện lớn?" Chu Huệ nghi hoặc, "Chuyện lớn gì?"
"Đây là bí mật mà con phải cố gắng lắm mới moi từ miệng người khác được."
"Được rồi được rồi, đừng có dong dài nữa, nhanh lên ba mẹ còn phải nói chuyện với Yểu Yểu."
"Kiên nhẫn chút đi." Tống Lịch Kiêu cười hai tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói một tin bùng nổ, "Con nghe thư ký của anh cả nói, anh ấy đang để ý một người.".