Trái Gura Gura no Mi Tại Đô Thị

Chương 276: Blenster Armand Bị Vây Công



" Haha, Phương Tuấn ta tưởng ngươi không thích mấy chỗ náo nhiệt như thế này chứ".

Ninh Đào trong tay nâng một chén Whisky thơm ngào ngạt chủ động tiến đến, ngồi bên cạnh Phương Tuấn cùng đám người trong CLB Bóng Rổ.

" Ta vốn dĩ không muốn tới mấy chỗ như thế này, nhưng ai bảo Hội Trưởng tự tay mời, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật". Phương Tuấn cũng mỉm cười, nâng ly uống sạch...

Ánh mắt liếc về vị trí Tần Vận rồi lại nhìn bên cạnh Ninh Đào, ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý:

“Ngược lại là ngươi, không một tiếng động nào đã tán đổ Hội Trưởng của chúng ta, khiến người khác cũng phải khâm phục ah!”

Tận Vận không những là Hội Trưởng Hội Học Sinh mà còn là Quản Lý CLB Bóng Rổ của bọn họ, thế mà từ đầu đến cuối, bọn hắn không biết gì cả.

Ở Trung Hạ Cao Trung Tần Vận cũng là Hoa Khôi tầng tầng lớp lớp nam sinh chạy theo như vịt, vậy mà đến tận bây giờ cũng chưa nghe nói có bạn trai, nếu không phải có trận sinh nhật này bọn hắn còn không biết tin động trời này đâu.

" Đạ tạ, đối với nữ nhân mình thích ta luôn tấn công thần tốc như vậy". Ninh Đào khóe miệng cười tà, hướng về Tần Vận tặng một nụ hôn gió.

Đúng lúc này Tần Vận cũng để ý đến bên Ninh Đào, hung hăng trừng hắn một cái, ném cho Ninh Đào ánh mắt hình viên đạn.

Có Tô Thiển ở đây, hắn thế mà còn dám làm như vậy, không sợ nàng ta ghen sao.

Trong mắt Phương Tuấn, hành vi này của hai người rõ ràng là liếc mắt đưa tình…

" Có hứng thú ngày mai chúng ta làm một trận bóng rổ không...thật lâu không có đánh cầu, sợ kỹ thuật lạnh nhạt ah ". Ninh Đào hứng thú hỏi, nói đến từ lần trước đánh với Phương Tuấn ra, hắn cũng rất lâu rồi chưa đánh bóng rổ...

Lâu lâu kiếm cái gì giải trí chút cho đỡ chán, chứ mỗi ngày luyện tập rồi lại đánh nhau không, thì cũng thấy hơi khô khan, hơn nữa hắn có vấn đề quan trọng hơn, chính là muốn kéo Phương Tuấn vào Hắc Giáo Đình...

Lần trước đánh bóng rổ với cậu ta ở Ninh Hải Cao Trung, sử dụng kĩ thật Zone, hắn dám chắc đấy là bản đơn giản của Kenbushoki Haki.

Mà lại dù Phương Tuấn chưa thông qua huấn luyện bài bản thân thể tố chất đã sánh ngang với Cấp F Sơ Kì rồi, một mầm mống tốt như thế hắn làm sao bỏ qua...

Đương nhiên hắn cũng chỉ thử thuyết phục thôi, nếu Phương Tuấn không đồng ý hắn cũng không ép buộc, người ta không phải thường nói dưa càng ép thì càng không ngọt sao...

" Ngươi chỉ còn một tay, còn đánh được sao". Phương Tuấn nhìn cánh tay trái đang bó bột của Ninh Đào, ngữ khí nghi ngờ hỏi.

" Ta đây còn không phải chấp ngươi một tay, cho ngươi thắng cơ hội sao". Ninh Đào rót thêm một cốc Whisky, ngửa đầu uống sạch, nhếch miệng cười...

" Ngươi hỗn đản này...Ngày mai chờ đó cho ta!".

Phương Tuấn một mặt khó chịu, hắn thừa nhận trận lần trước hắn thua, nhưng hơn kém nhau có mấy điểm mà thôi, sau khi về hắn đã chăm chỉ tập luyện, bây giờ kỹ thuật hơn hẳn trước kia rất nhiều rồi, thế mà tên này muốn chấp mình một tay, quá xem thường người...

" Không phải chứ, ngày kia thi đại học rồi, hai người các người còn có tâm trạng đi đánh bóng truyền, cũng quá tự tin đi nha".

Nghiêm Viên ngồi bên cạnh nghe ngày mai Ninh Đào cùng Phương Tuấn hẹn nhau đánh bóng rổ, không khỏi bội phục...

Không phải sao, cho dù bọn họ là CLB Bóng Rổ hầu như sau này tương lại bọn họ đều chú trọng vào môn thể thao này, nhưng bây giờ bọn họ cũng phải vượt qua được kì thi đại học đã, rồi mới nói chuyện sau này được...

" Ninh Đào, nghe nói ngươi biết làm thơ, còn là ngay trước mặt cả lớp làm một bài thơ ngôn tình tặng cho Võ Minh Thương ah" Lúc này, Tần Vận cùng Tô Thiển bắt tay nhau, cũng đi tới, mang theo từng làn hương thơm êm diệu bắt chuyện…

" Đâu chỉ thế, trưa nay hắn dùng thơ ngôn tình tác hợp cho một đôi trong trường ta nữa ah, còn đánh cho một tên nam sinh phải nhập viên ngay giữa trưa". Tô Thiển cũng tham gia bát quái...

" Việc đấy cũng đâu thể trách ta ah, ta phải tốn bao nhiêu công sức mới tác hợp được với Bàn Tử cùng Điền Vân Vân thế mà tên khốn khiếp kia cứ xông ra phá rỗi, ta nhất thời không kìm lòng được nên mới đánh hắn một trận". Ninh Đào gãi gãi đầu, cười ngây ngô...

Phương Tuân ngồi bên cạnh, há hốc mồm, xem ra tên này không chỉ có Tần Vận, còn có quan hệ không tầm thường với Tô Thiển này, hơn nữa nghe qua hình như còn có một vị Hoa Khôi khác bên Ninh Hải Cao Trung Võ Minh Thương...

" Tên này cũng quá đào hoa đi, định chân đạp ba chiếc thuyền chắc, nữ nhân không có ai là không phải mỹ nữ....". Phương Tuấn âm thầm cho Ninh Đào giơ nên ngón tay cái...

Đây chính là ước mộng của bao nhiêu thằng đàn ông, không ngờ hôm nay lại có người làm được, hắn không khâm phục không được.

" Hai người ngồi xuống, chúng ta cùng nhau trò chuyện" Ninh Đào xịch vào một chút, nhường ra một khoảng trống, lôi kéo Tô Thiển cùng Tần Vận ngồi xuống bên cạnh...

Trong lúc Ninh Đào và hai nữ xì xào cũng đang đàm luận không ít chuyện, Phương Tuấn cùng CLB Bóng Rổ thỉnh thoảng cũng xen vô, một bầu không khí hài hòa.

Một đám Uổng Niệm Lâm cùng một đám phú nhị đại tụ lại cùng nhau, mặc dù ra vẻ không quan tâm, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn mang theo từng tia từng tia hỏa diễm và ghen tị tập trung về phía Ninh Đào.

Ở đây chỉ có hai vị mỹ nữ tuyệt sắc, trong đó một người là bạn gái hắn, người còn lại cũng giống như hồng nhan tri kỹ, bọn hắn sao có thể chịu nổi?

Huống hồ các nữ nhân này mỗi người thân phận và bối cảnh vô cùng xuất chúng, chỉ cần là nam nhân trẻ tuổi đều sẽ hâm mộ các nàng.

Rất nhanh yến hội kết thúc về sau, có người đưa ra muốn đưa Tần Vận về nhà, bởi vì Tần Vận không có xe.

“Không cần, cám ơn.” Tần Vận biết những người này đều là cùng Uông Niệm Lâm giao hảo, mặc dù tại trên yến hội Uông Niệm Lâm bị Ninh Đào làm cho vẫn luôn đang uống rượu giải sầu, nhưng là yến hội kết thúc sau bọn hắn vẫn là muốn tìm đến Ninh Đào phiền phức.

Ninh Đào trên thân mặc mười phần đơn giản, căn bản cũng không có địa phương có thể thả chìa khóa xe, vì lẽ đó bọn hắn đều hiểu Ninh Đào nhất định không phải lái xe tới.

“Tần Vận, hay là ngồi xe của ta đi.” Uông Niệm Lâm đi tới Tần Vận trước mặt mười phần thân sĩ nói.

“Không cần, cám ơn, ta dự định cùng Ninh Đào cùng đi.” Tần Vận cánh tay kéo tại Ninh Đào trên cánh tay, không biết là cố ý vẫn là không thể nghi ngờ, trước ngực nàng vậy đối ngọn núi tại Ninh Đào cánh tay thỉnh thoảng ma sát.

“Hắn giống như không có xe tặng ngươi đi.” Uông Niệm Lâm khinh thường nhìn Ninh Đào một chút.

Đúng lúc này Ninh Đào ánh mắt thấy được xa xa một chiếc xe, mỉm cười, lôi kéo Tần Vận đi tới, Tô Thiển cũng trực tiếp đi theo, cuối cùng Ninh Đào ba người tại một cỗ xe BMW trước ngừng lại.

Trên xe đi xuống một người mặc một thân tây trang đích người vì Ninh Đào ba người mở cửa xe về sau ba người tiến vào trong xe, hết thảy phảng phất nước chảy mây trôi, lưu lại Uông Niệm Lâm bọn người ngốc ngốc đứng ở nơi đó.

Uông Niệm Lâm cảm giác hôm nay chính là mình phiền muộn ngày, một lần lại một lần bị Ninh Đào đánh mặt, trước đó nói Ninh Đào nghèo.

Kết quả Ninh Đào đưa ra lễ vật so với hắn quý giá mấy chục lần, về sau nói Ninh Đào không lãng mạn, kết quả Ninh Đào đưa tới 9999 đóa hoa hồng, lại thêm pháo hoa cùng ánh đèn.

Tựu liền cuối cùng nói Ninh Đào không xe, muốn ở phương diện này tìm kiếm tồn tại cảm cũng thất bại, Ninh Đào sở dĩ không có mang chìa khoá lại là bởi vì hắn quan lại cơ.

“Đáng ghét, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.” Uông Niệm Lâm hung tợn nhìn xem xe BMW biến mất phương hướng.

Ninh Hải Thành Phố bóng đêm rất đẹp, nơi này có Bất Dạ Thành danh xưng, ánh đèn tràn ngập toàn bộ thành thị.

“Long Ngũ, không ngờ ngươi mặc tây trang lên nhìn cũng soái khí phết, mặc dù vẫn không bằng ta ah...Hắc hắc.” Trong xe BMW, Ninh Đào đối đang lái xe Long Ngũ nói.

" Hah, ta cũng thấy vậy, Lão đại ngươi xem ta mang gì cho ngươi này". Long Ngũ mỉm cười...

Sau đó, từ trên người Long Ngũ nhảy ra một con khỉ màu đỏ, rất ngoan ngoãn rơi vào trong người Ninh Đào...

“Đây là…” Hai nữ chứng kiến một con khỉ màu đỏ, cao chừng một thước bằng lớn nhỏ nắm tay, rât khả ái đáng yêu từng đôi mắt đẹp nhất thời sáng lên.

“Đây là Tiểu Viêm!” Ninh Đào hướng về hai nữ giới thiệu nói.

Nhất thời Tiểu Viêm bị hai nữ xem như bảo vật vây quanh, sủng ái còn hơn ông trời nhỏ, vứt Ninh Đào một bên không thèm để ý đến...

Ninh Đào buồn bực nhìn một màn này, vì lẽ đó ánh mắt tại ngoài cửa sổ không ngừng du đãng, đúng lúc này hắn thấy được ở một vùng đất trống không người mơ hồ xảy ra một cuộc đại chiến.

Kenbushoki Haki không tự chủ được mở ra, khi hắn nhìn thấy người trong xe lúc hơi sững sờ, lại là Lão Sắc Quỷ Huyết Tộc đang bị năm người vây công, hơn nữa còn rơi vào thế yếu, sắp không chống đỡ nổi...

" Hắc hắc, Lão Sắc Quỷ lần này ta xem ngươi chạy đi đâu".

Ninh Đào nở một nụ cười tà, ánh mắt bên trong tràn đầy tinh quang, sau đó đối Long Ngũ hô:" Long Ngũ lập tức quay đầu lại chỗ tiệm bánh mì.”

Vừa ghe được Ninh Đào về sau trực tiếp tìm đến một cái gần nhất giao lộ quay đầu, căn bản cũng không đi quản cái gì đèn đỏ.

“Ninh Đào, xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Vận không hiểu nhìn về phía Ninh Đào.

“Long Ngũ, một hồi đi đến tiệm mì kia về sau, ngươi liền trở bọn hắn hai cái về nhà an toàn an toàn.” Ninh Đào không có giải thích, mà là đối Long Ngũ nói.

“Lão đại có cần ta gọi điện an bài một số người đến sao?Long Ngũ hỏi.

“Không cần, một mình ta dễ dàng hành động.” Ninh Đào lắc đầu trầm giọng nói.

Tô Thiển mặc dù không biết đến cùng chuyện gì xảy ra, nhưng là nàng cũng đoán được khẳng định sẽ có nguy hiểm: “Không được, ngươi không thể đi.”

" Ngoan không chuyện gì cả, các ngươi phải tin tưởng vào ta chứ.” Ninh Đào ôm lấy Tô Thiển xong, rồi lại quay người sang ôm Tần Vận.

Bị Ninh Đào ôm, Tần Vận cả người đều ngây ngẩn cả người, cái này ôm ấp là nàng cho rằng ấm áp nhất ôm ấp.

....

Một vùng đất trống hình vòng cung, xung quanh không có một bóng người.

“Các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, chúng ta không thù không oán đi!”

Blenster Armand sắc mặt hết sức khó coi, sau thắt lưng ba đầu đỏ tươi xúc tu không ngừng đung đưa trong gió, tản ra mãnh liệt sát cơ...

Từ lần trước đại chiến với Ninh Đào xong, hắn cảm thấy cực kì khuất nhục, nên đã quyết định khôi phục toàn thịnh thực lực trước rồi mới tính tiếp...

Sau bao nhiêu ngày khổ công, gần đây rốt cuộc hắn đã khôi phục toàn thịnh, cũng chính là Cấp D thực lực, đồng thời cũng giữ lời hứa biến Lưu Gia Dương đồng hóa thành Huyết Tộc...

Phải biết mặc dù hắn là Nam Tước nhưng cũng chỉ có ba lần đồng hóa người bình thường thành Huyết Tộc, trừ khi trở thành Cấp S mới có 6 lần, Cấp SS có 9 lần, Cấp SSS cũng chính là Thủy Tổ Huyết Tộc cũng chỉ có 12 lần đồng hóa mà thôi, nên mỗi một lượt đồng hóa đối với Huyết Tộc cực kì quý báu...

Vì lúc trước tới bị thương nặng, cần một lượng máu lớn để trị thương, nên mới không có cách nào khác đồng ý với Lưu Gia Dương đồng hóa hắn trở thành Huyết Tộc...

Lúc trước ở Anh Quốc đã dùng một lần, bây giờ lại dùng một lần đồng hóa Lưu Gia Dương thành Huyết Tộc, đồng nghĩa với hắn chỉ còn duy nhất một lần đồng hóa nữa thôi...

Nên sau khi hồi phục toàn thịnh, hắn liền muốn tìm giết chết Ninh Đào, dùng nốt một lần cuối cùng đồng hóa Tiêu Vân Huyên trở thành Huyết Tộc, rồi dẫn nàng cùng trở về Anh Quốc...

Ý tưởng thì rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại cho hắn một cú ngã đau đớn, vừa mới đi ra được một lúc, chưa kịp tìm kiếm Ninh Đào đã bị dính năm người Long Tổ phục kích...

Mà lại thực lực năm người đều không hề yếu, lần lượt là Cấp D Cường Giả, hai người Cấp E Đỉnh Phong Cường Giả, hai người cuối cùng Cấp E Hậu Kì Cường Giả...

Bị năm người vây công, nếu không phải dựa vào sinh mệnh lực biến thái của Huyết Tộc, thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

“Hừ, dám xâm nhập vào lãnh thổ Trung Quốc chỉ có con đường chết ?” Năm vị Cổ Võ Giả khác tấn công Blenster Armand cười lạnh một tiếng, sử dụng Võ Học toàn lực tấn công.

“Tam Huyết Liên Đâm !”

Đứng trước năm loại chiêu thức mạnh mẽ, Blenster Armand ba đầu đỏ như máu xúc tu nhọn hoắc đâm thẳng mà ra, nhắm trực diện đối thủ.

“Hừ!”

Nhìn thấy tình cảnh này năm người người cũng không dám xem thường, toàn lực đánh nhắm vào Blenster Armand ba cái huyết sắc xúc tu.

Keng keng

Ba cái huyết sắc xúc tu nhọn hoắc mà lên, năm đạo công kích trấn áp mà đến, đem ba cái xúc tu đánh bật ra...

“Chết!”

Blenster Armand nhân lực trong đó hai người thực lực yếu nhất bị đánh lùi lại mấy bước, thi triển Huyết Ảnh Bộ thân thể hóa thành một đạo huyết ảnh, qua trong giây nát biến mất không thấy gì nữa, chớp mắt đến sau hai người....

" Huyết Thiểm".

Tay trái của Blenster Armand dựng thành đao, vô số huyết khí từ trong cơ thể phá thể mà ra, sau đó dung hợp vào cánh tay trái, biến cả cánh tay thành huyết sắc, chém về phía hai người...

" Thạch Khải, Vô Ảnh cẩn thận". Thiên Diệp Đao nhìn thấy Blenster Armand biến mất tại chỗ, thần sắc khẽ biến, đối với Thạch Khải cùng Vô Ảnh hô to.

" Cuồng Long Đao Pháp - Thức Thứ Năm - Hoành Không Thiên Hạ "

Thiên Diệp Đao hai tay cầm đao, điện quang hảo thạch trong nháy mắt tiến tới bên cạnh Blenster Armand, quét ngang trực tiếp xẹt qua trước mặt hắn ta.

Blenster Armand không ngờ tới Thiên Diệp Đao phản ứng nhanh như vậy, cảm nhận thanh đao sắc bén chém tới, hắn có thể khẳng định nếu bị thành đao này chém trúng, sẽ trực tiếp chém hắn thành hai nữa, đành phải thu tay lại đâm về phía Thiên Diệp Đao.

“Phốc!”

Một vết rãnh máu dữ tợn xuất hiện trước ngực Blenster Armand khóe miệng rỉ máu, sắc mặt tái mét…

" Ngươi muốn chết ".

Huyết Thiểm cũng bùm nổ đâm về phía Thiên Diệp Dao, Blenster Armand như phát điên gầm thét, hắn biết nếu muốn thoát khỏi vòng vây hôm nay trước tiên phải giết chết người trước mặt này...

" Ngươi dám...".

Hai người Thạch Khải, Vô Ảnh quay người lại, nhìn thấy Thiên Diệp Đao vì cứu bọn hắn mà bị Blenster Armand đâm xuyên ngực, vết thương còn đang không ngừng chảy máu, nhất thời giận giữ một quyền một cước đem Blenster Armand đánh bay ra ngoài...

Nhân cơ hội này, Blenster Armand đang bay về phía sau, dùng ba cái huyết sắc xúc tu quấn lấy mấy cái ống thép bên cạnh vứt về phía Thiên Diệp Dao, Thạch Khải, Vô Ảnh bọn họ, sau đó thi triển Huyết Ảnh Bộ nhanh chóng chạy mất...

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, làm hai người Cấp E Đỉnh Phong phản ứng lại, liền nhanh chóng chạy đến tiếp viện, đem mấy ống sắt đánh bay ra ngoài..

" Không cần quan tâm tới ta, mau đuổi theo". Thiên Diệp Dao sắc mặt trắng xám, xé một mảnh vải quấn lại vết thương, sau đó cùng với bốn người đuổi theo...

— QUẢNG CÁO —