Trái Tim Của Tuyết

Chương 120: TIẾP TAY CHO TỔ CHỨC




- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...


Cơ thể cô bắt đầu biến đổi dữ dội, con quỷ vẫn còn kiểm soát cô giương kiếm đến sát chuẩn bị đâm Syaoran một lần nữa, mặc kệ vết thương đang chảy máu đau đớn anh ôm chặt lấy cô mà gào thét :


- SAKURA !!! HÃY TRỞ LẠI ĐI ! ANH XIN EM, SAKURAAAA...


Tâm trí cô như được anh kéo trở về, con quỷ đột nhiên chịu ngủ yên. Đôi cánh, sừng, răng nanh đều biến mất. Đôi mắt cô trở lại bình thường còn vương ít máu trên khóe mi, sau khi con quỷ biến mất cô quỳ xuống thổ huyết rồi gục vào lòng anh:


- Sakura, Sakura...


- Màn trình diễn rất tốt, thí nghiệm thành công tốt đẹp. Syaoran ! Mau mang con bé về.


Anh cố gắng gượng dậy bế cô lên bước được vài bước, liền bị Sherry chặn đường:


- Anh mau giải thích đi, Syaoran. Chuyện này là sao ?


- Owari Vampire là gì ? Tại sao nó lại ở trong người Sakura ?


- Anh là người của ông ta ? Anh bán đứng chúng tôi...


Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi mà Sherry không ngớt lời tra khảo Syaoran không cho anh mang Sakura đi. Marry bước đến cạnh anh nghiêm mặt:


- Anh đi đi, Syaoran !


- Mọi chuyện nhờ em – anh lạnh lùng bế Sakura lên xe cùng Fujitaka mặc cho vết thương cứ thi nhau nhỏ máu theo gót chân anh bước.


- Đứng lại... - Sherry đuổi theo liền bị Marry ngăn cản.


- Xin lỗi em, Sherry.


Vừa dứt câu, cô đánh mạnh vào sau gáy Sherry làm cô nhóc ngất xỉu. Marry đặt cô nằm bên cạnh mọi người, bọn họ bị ma cà rồng cắn đều bất tỉnh nằm trên mặt đất. Marry thở dài rồi ra xe Syaoran để lại lái đi, vết thương chằng chịt trên cơ thể nhưng chúng chả là gì. Cô về lại biệt thự Li tắm rửa thay đồ rồi lái xe đến tổ chức.


Đến nơi, bọn thuộc hạ cúi đầu chào cô một cách cung kính, lạnh lùng bước vào bên trong. Đến một cánh cửa có một tên thuộc hạ đứng ngoài canh gác, cô hỏi chuyện:


- Bang chủ ở trong đó ?


- Dạ vâng. Bang chủ đang nghỉ ngơi bên trong.


- Hắc Đại đâu rồi ?


- Ông ta vừa đưa số 7 và số 25 về phòng thí nghiệm.


Marry gật đầu rồi mở cửa vào bên trong, cô định đưa tay bật đèn lên, một tiếng thỏ thẻ cho cô đủ nghe phát ra:


- Đừng... mở đèn.


- Dạ.


- ...


- Anh không sao chứ ?


- Không... sao


Mặc dù miệng nói không sao, nhưng cô có thể cảm nhận được cơn đau của anh qua từng hơi thở dốc. Vết thương do thanh kiếm đâm xuyên lồng ngực như vậy, anh còn tỉnh táo thế này quả là phi thường. Nếu là cô chắc cô đã nằm vật vã trên giường chờ chết. Marry nhẹ nhàng tiến lại cạnh giường lên tiếng:


- Vết thương thế này anh còn nói không sao, quay lưng lại đi.


- Vậy... phiền em.


Anh ngoan ngoãn quay lưng lại cho Marry trị thương, nếu là trước đây thì anh chả bao giờ để cô chạm vào những vết thương lớn nhỏ trên người anh. Nhưng lần này cô đã vì anh chịu không ít những đòn tra tấn từ Tổ chức nên anh muốn làm gì đó khiến cô an lòng. Syaoran giở giọng trêu chọc:


- Em biết chữa trị từ khi nào thế ? Trước đây có chết anh cũng chả dám đưa em đụng vào.


- Khinh thường em đến thế sao... Em học từ Sakura đấy.


- Vậy sao ? – nhắc đến Sakura, giọng anh bỗng nhiên trầm xuống.


- ... - im lặng một chút rồi cô nói tiếp – em xin lỗi.


- Tại sao lại xin lỗi ?


- Lần này vì em mà anh phải làm thế.


- Đừng ngốc như vậy, không phải vì em đâu – anh quay lại xoa đầu cô.


- Nhưng...


- Đây là chuyện riêng của anh và Hắc Đại, em chỉ là nạn nhân thôi.


- Anh định chịu thế này mãi sao ?


- Không ! Không sớm thì muộn anh cũng sẽ lật đổ ông ta, hiện giờ không phải là thời cơ thích hợp. Anh qua phòng thí nghiệm một chút.


- Được.


Cuộc nói chuyện vừa rồi lọt vào tai một chàng thanh niên đứng tựa lưng vào tường bên ngoài cửa, đôi mắt thoáng buồn của anh cảm thông cho nỗi khổ của Syaoran. Đáng tiếc vì khi mọi chuyện xảy ra anh lại không thể đến kịp, đến nơi thì mọi chuyện đã đi theo kế hoạch của Hắc Đại. Vuốt ngược mái tóc lên rồi bật người đứng dậy rời khỏi, Marry mở cửa bước ra đi theo anh đến phòng thí nghiệm số 7. Cánh cửa mở ra, Nana đang nằm trong ống nghiệm to tướng với hàng loạt dây chằng chịt nối với cơ thể cô. Anh chàng kia lên tiếng:


- Em nghĩ thế nào về chuyện vừa rồi ?


- Em thật vô dụng, chỉ bất lực đứng nhìn mọi chuyện xảy ra mà chẳng thể ngăn cản.


- Trong chuyện này, em không có lỗi. Em chỉ là nạn nhân.


- Còn anh... anh cũng vậy mà, Souji.


- Đáng lẽ hôm đó nếu anh không đến đây thì mọi chuyện chẳng thành ra thế này.


====================================================


Ngày Sakura trở về SJS, Souji đã thám thính tình hình ở Tổ chức. Khi bước vào phòng thí nghiệm, Nana bị đánh đập dã man với những vết bầm, vết cắt chằng chịt trên người. Lòng anh như lửa đốt đạp cửa bước vào trong quát lớn:


- BỌN MÀY ĐANG LÀM GÌ VẬY ? DÁM TRA TẤN CÔ ẤY, BỌN MÀY CHÁN SỐNG RỒI SAO ?


- Bọn em chỉ làm theo lệnh thôi, mong Phó bang chủ thông cảm.


- Mày...


- Coi nào, sao lại tức giận đến thế Souji ? – Fujitaka giở giọng châm chọc.


- Hắc Đại. Tại sao ông lại...


- Đây chỉ là một phần kế hoạch biến đổi số 25 của ta thôi. Luyện tập một chút thôi, không sao đâu.


- Vậy tại sao ông lại bắt Marry ?


- Vì bang chủ của các cậu quá cứng đầu, nếu không làm như vậy, hắn chẳng bao giờ chịu nghe lời.


- Vậy ra Marry chỉ là con mồi để ông lợi dụng Syaoran thôi sao ?


- Cậu thông minh hơn rồi đó. Ta chỉ muốn hoàn thành số 25 thôi, sau chuyện này ta sẽ thả Marry. Cậu cũng là một chuyên gia trong thí nghiệm trên cơ thể người không phải sao ? Hãy giúp ta cải tiến số 7 đi nào. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, cô ấy sẽ không sao, còn không ta sẽ phá hủy Nana và giết Marry.


- Ông muốn lợi dụng Marry để đạp Syaoran xuống sao ? Đừng hòng ta làm việc cho ông.


- Thật ra thì... Syaoran không mất mát gì trong chuyện này cả, ta cần cậu ấy giúp ta biến đổi số 25.


- Ông...


====================================================


- Dù sao thì số 7 cũng là tâm huyết của anh lúc trước, chỉ anh hiểu cô ấy. Nếu anh không cải tiến Nana, thì cô ấy cũng chỉ là một cỗ máy biết nói.


- Dùng tâm huyết của mình đi đối phó đồng đội, anh thật là một tên bất tài.


- Souji. Đừng tự trách bản thân nữa, em tin mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


- Anh cũng mong là vậy.


Trước khi gia nhập Hắc Long, Souji là một nhà nghiên cứu các thí nghiệm trên cơ thể người. Nana chính là sản phẩm thành công nhất của anh lúc đó, tất cả thời gian ngoài giờ học anh đều nhốt mình dưới phòng thí nghiệm. Nana là một con người bị bệnh nan y, cô bé bị thương nặng trong một tai nạn xe. Chủ nhân chiếc xe bỏ trốn để lại cô bé nằm bất động trên mặt đường lạnh ngắt, Souji trên đường đi học về nhìn thấy cô bé còn thoi thóp với hơi thở yếu ớt.


Anh nhanh chóng mang cô bé đến các bệnh viện họ đều lắc đầu bó tay, hết cách Anh đành về chữa trị, lục phũ ngũ tạng của Nana bị vỡ nát tưởng chừng như cô không thể sống tiếp được nữa. Anh đành đánh liều cho cô bé uống một loại thuốc anh vừa nghiên cứu từ một con dơi, nó có tác dụng cầm cự giữ lại mạng sống cho cô bé. Nhưng căn bệnh của Nana phản ứng với chất lỏng vừa uống ngay sau đó đã biến đổi thân thể cô thành ma cà rồng. Ngạc nhiên với những phản ứng của thuốc gây ra, Nana bỗng dưng mọc sừng, răng nanh.


Ban đầu thuốc chỉ có tác dụng giữ lại mạng sống cho Nana, nhưng sau nhiều lần nghiên cứu, Souji không thể biến cô trở lại thành người được nữa. Muốn cô bé được sống, anh buộc phải biến cô hoàn toàn thành ma cà rồng. Giữ được mạng cô bé, Souji tiếp tục lao đầu vào nghiên cứu thuốc giúp cô hoạt động lại như bình thường. Và rồi, ông trời không phụ lòng người tốt, Nana tỉnh lại và sinh hoạt bình thường. Lúc đầu cô không thể chấp nhận bản thân không còn là con người nữa, nhưng sau khi nghe Souji giải thích cô mới có thể tiếp tục sống cho tới ngày hôm nay.


Đến khi gia nhập Hắc Long, Hắc Đại đã yêu cầu anh tiếp tục nghiên cứu và tạo ra nhiều sản phẩm khác làm vũ khí cho Tổ chức. Nhưng anh đã từ chối, anh không muốn những thành tựu đó lại trở thành vũ khí hại người. Ông ta muốn giữ một nhân tài như anh lại nên đã tạo mọi điều kiện cho sự phát triển của Nana, để cô sống ở Tổ chức. Anh cứ đinh ninh rằng ông ta sẽ chăm sóc tốt cho cô bé nhưng không ngờ nhiều năm qua ông ta liên tục tiến hành những thí nghiệm ác liệt lên người Nana và tẩy não cô ấy. Hơn nữa, ông ta cấy vào não Nana, ông chính là cha đẻ của cô, nên mọi việc ông giao cô đều răm rắp nghe theo.