Trái Tim Của Tuyết

Chương 34: MỔ SỐNG





Eriol lái xe với tốc độ kinh hoàng, trong lòng lo lắng cho Sakura đến tột cùng:


- Tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay ! – Tomoyo lo lắng ôm Sakura.


- Không... tuyệt đối không được đến bệnh viện. – nó nắm lấy tay Tomoyo nói rồi ngất đi.


- Sakura ... Sakura ... Sakura ...!!! – Tomoyo hốt hoảng giục nó dậy nhưng vô ích. – Nguy rồi cậu ấy đang sốt rất cao, phải nhanh lên mới đc.


Eriol nhanh chóng lái xe về biệt thự, anh bế nó qua phòng thiết bị đặt nó lên giường thì Sakura tỉnh lại thở gấp:


- Tomoyo ...!!! – nó nắm lấy tay cô.


- Sakura...Cậu tỉnh rồi...Yên tâm đi, tớ sẽ cầm máu cho cậu rồi gọi bác sĩ đến đây.


- Không cần đâu...Cậu đi lấy R75... lại đây... cho tớ... - cô định đi lấy hộp thuốc thì bị nó níu tay lại.


- Được, cậu chờ tớ 1 chút. – cô gấp gáp chạy đến học tủ lấy hộp chứa R75 đến cho nó.


- Lấy loại 3 cho tớ...


- Cậu uống đi – cô lấy trong hộp R75 loại mạnh nhất cho nó uống.


- Cậu thấy đỡ hơn chưa... - Eriol đỡ nó ngồi dậy


- Cậu đừng lo... tớ cầm cự được.


- Cậu tính làm gì với vết đạn này đây ? – Tomoyo lo lắng nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của Sakura.


- Lấy dao và lửa cho tớ. – nó dùng tay trái xé toạc tay áo, lộ ra vết đạn to tướng nằm trên phần da thịt trắng nõn của nó.


- Không lẽ cậu định... - Tomoyo hốt hoảng nhìn nó.


- Phải!


- Làm vậy nguy hiểm lắm.


- Không sao đâu, có R75 rồi mà sẽ không có chuyện gì đâu.


- Cậu làm đc không? – nó nhìn Eriol


- Được. – Eriol lên tiếng - Tomoyo, mang dao và ngọn nến lại đây.


- Để tớ giúp cậu. – Tomoyo nhanh chuẩn bị mọi thứ theo yêu cầu rồi phụ giúp Eriol.


- Cậu ráng chịu 1 chút. – Eriol hơ con dao trên ngọn lửa rồi bắt đầu sát trùng vết đạn.


Viên đạn cắm sâu vào bả vai phải làm phần da thịt của nó đỏ ửng lên, Eriol rạch 1 đường bên miệng vết thương, máu bắt đầu rỉ ra theo đường rạch của con dao chảy dài trên cánh tay nó nhuốm đỏ cả ra giường.


30 phút sau...


- Như vậy là ổn rồi, cậu đang sốt đấy, nằm nghỉ ngơi đi. – Eriol quệt đi mồ hôi trên trán sau khi băng bó vết thương lại cho Sakura.


- Mọi chuyện nhờ cậu nhé.


- Còn 2 tiếng nữa thuốc hết tác dụng, cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi. – Tomoyo đỡ nó nằm xuống.


- Được rồi, 6h gọi tớ nhé.


- Để làm gì?


- 7h Syaoran về rồi. Nếu tớ không ở nhà sẽ bại lộ mất.


- Nhưng cậu đang sốt thế này thì...


- Không sao đâu... vết thương nhỏ có đáng là gì.


- Thôi cậu ngủ đi. Tới giờ tớ gọi dậy, tớ xuống nấu cháo cho cậu ăn lại sức. – Tomoyo cầm hộp thuốc đi cất.


- Bò bằm nhá... - Sakura nằm trên giường nói.


- Được rồi, ngủ đi cô. – cô thấy vậy cười nhẹ rồi ra ngoài đóng cửa.


5 giờ chiều...
Tomoyo nấu sẵn 1 nồi cháo bò bằm thơm phức cho nó rồi gọi nó dậy, nó từ từ ăn hết tô cháo, rồi uống thuốc.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Tomoyo chở nó về biệt thự nhà họ Li đưa nó vào nhà, Marry đang chuẩn bị bữa tối đón Syaoran về, nghe tiếng người lạ cô liền chạy ra:


- Về rồi à nhóc, nhóc không sao chứ sắc mặt em xanh xao quá, nhóc bệnh hả ? – cô mang tạp dề vừa đi ra vừa lau tay thấy sắc mặt nó trắng bệt lo lắng chạy lại


- Em không sao. Cậu về đi trời cũng tối rồi. – nó mệt mỏi bước vào


- Được rồi, tớ về đây. Chào chị em về ! – Tomoyo cúi đầu chào Marry rồi ra về.


- Cám ơn em đưa nó về, còn nhóc mau lên tắm rửa thay đồ rồi đi đón Syaoran. – Marry chào Tomoyo rồi hối thúc nó đi thay đồ.


- Em hơi mệt nên chị đi với Souji nhé ! – nó trả lời rồi lên phòng.


- Con bé này... không biết khi nào nó mới chịu mở lòng ra đây. Haizzz. – cô lắc đầu rồi vào bếp.


- Dọn dẹp chỗ này giúp tôi. – cô ra lệnh cho mấy cô giúp việc rồi cũng đi thay đồ.


\M