Trái Tim Máu

Chương 15



“Yuki, nghe tin gì chưa?”

Sora vui vẻ chạy vào phòng.

“Hử?”

“Meri bị đình chỉ học một tháng đó!”

“Vậy à.”

Chiro khẽ gật đầu, chẳng lẽ do Bluesky đã làm ư?

*****

“Meri, cô định xử lí con bé đó như thế nào? Nó được anh Sky bảo vệ”

Jan đập mạnh tay xuống bàn.

“Đúng đó, con bé đúng loại giả tạo, cố ra vẻ đáng thương để thu hút người khác.”

Bella, một trong những kẻ thích nịnh nọt lên tiếng.

“Meri, cô có ý kiến gì không?”

“Đương nhiên là có, nhưng phải chờ thời cơ, con bé đó phải trả giá đắt vì đã hạ nhục Meri này.”

Meri cười đầy bí ẩn đôi mắt lóe lên tia sắc.

“Ý cô là?”

“Là như thế này…”

Meri mỉmcười thì thầm. Bên kia bức tường một cô gái đang đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt đỏ nhạt ánh lên tia buồn bã. Sky bảo vệ Chiro ư? Trái tim cô khẽ nhói đau. Cô ngước mắt lên trời khẽ nói:

“Mẹ ơi con phải làm sao đây? Con lại ghen ghét với cậu ấy rồi!”

Tách… tách…

Cô đang khóc, là vì Sky hay… Chiro?

*****

Những chiếc lá cuối cùng đã rơi xuống. Những bông tuyết dần xuất hiện trên bầu trời. Chiro khẽ mở cửa sổ đưa tay hứng những bông tuyết. Cô đến trường này hơn một tháng rồi. Tuy dạo này không gặp Sky nhưng cô cũng không bị ai làm phiền nhưng có Sora mà cô có thể bám trụ ở nơi đây.

“Này nghĩ gì vậy?”

“À, không có gì.”

“Cậu thật là, mau đóng cửa lại không lạnh.”

Sora bĩu môi rồi đóng cửa sổ lại.

“Ừ, cảm ơn.”

“Mà cậu giỏi thật đó được hoàng tử Sky cứu, hai người quen nhau từ bao giờ vậy?”

“Quen gì đâu! Anh ấy thấy tớ gặp nguy hiểm nên giúp mà thôi, cậu đừng nghĩ linh tinh. Cậu biết lúc ấy tớ bị thương đầy mình còn suýt bị quét sân vì tội cúp tiết không hả?”

“Đời không như là mơ mà! Nhưng nghĩ đến cảnh Yuki bị quái vật Meri tấn công sau đó được hoàng tử Sky cứu. Ôi lãng mạn quá!”

“Lãng mạn gì chứ? Lãng xẹt thì có!”

“Cậu không để tớ mơ mộng một tí à?” – Sora lườm cô bạn một cái rồi đột nhiên quay sang hỏi. – “Mà hôm nay cậu không về nhà à?”

“Không, cả nhà tớ đều có việc bận rồi. Còn Sora?”

“Có nhà đâu mà về, cái cô nhi viện chán ngắt. Tớ ở đây chơi với Yuki cơ.”

“Mệt cậu thật đó.”

“Mà hôm nay có tuyết đó.”

“Cậu có nghĩ giống tớ không?”

“Chơi ném tuyết thôi.”

Rồi cả hai chạy ra ngoài chơi ném tuyết. Sau đó liền làm người tuyết cuối cùng do mệt quá liền nằm xuống đống tuyết luôn.

“Hôm nay vui quá!”

“Ừ!”

Chiro gật đầu. Nhưng rồi cô khẽ khựng lại, tình cảnh này hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.

“Chiro, ra ngoài ném tuyết đi!”

“Chiro nặn người tuyết đi!”

“Chiro, cà rốt phải ở trên mũi cơ mà.”

“Cậu đôi lúc cũng ngố ghê!”

“Yuki sao vậy?”

Giọng nói của Sora vang lên khiến cô giật mình liền lắc đầu.

“Tớ không sao đâu!”

“Tớ mệt rồi, về thôi.”

“Cậu về trước đi, tớ muốn đi dạo một lát.”

“Vậy tớ về trước nhé! Đừng đi quá xa đó!”

Sora nhắc nhở Chiro vài câu rồi bước về phòng. Chiro một mình đi dạo xung quanh bất giác đứng lại nhìn những bông tuyết.

“Tuyết thật đẹp nhưng lại dễ bị vấy bẩn, tuy vậy dù bị vấy bẩn thì tuyết vẫn giữ được vẻ thanh khiết của mình!”

“Thầy?!”

Chiro ngạc nhiên nhìn Harry. Ông mỉm cười lên tiếng:

“Xin lỗi đã phá hỏng cuộc đi dạo của em nhé. Thấy đang đến khu Bắc nên tiện đi cùng em luôn.”

“Không sao đâu ạ, thầy nói rất đúng tuyết dễ vấy bẩn nhưng tuyết vẫn mãi là tuyết mà thôi.”

Chiro khẽ nói tay đưa ra hứng những bông tuyết.

“Có một cô bé chín tuổi cũng đã nói với tôi như vậy.” – Harry nhìn vào màn tuyết trắng xóa rồi nói tiếp. –“ Em có ước mơ không?”

“Đương nhiên là có rồi ạ. Bản thân mỗi người đều có ước mơ thầm kín dù nó có thành sự thật hay không.”

“Vậy ước mơ của em là gì?”

“Em…” – Chiro hơi ngạc nhiên trong đầu đột nhiên nghĩ đến hai từ trả thù nhưng cô liền lắc đầu cho tỉnh táo lại. – “Em có rất nhiều ước mơ.”

“Vậy trả thù có nằm trong số đó không?”

“Ơ, em…”

“Đến nơi rồi, tạm biệt em!” – Bước đi được vài bước Harry liền dừng lại rồi mỉm cười. – “Em thật sự giống mẹ.”

“Thầy biết mẹ mình ư?”

Chiro ngạc nhiên nhưng rồi cũng bước đi. Do mải suy nghĩ cô đi đến chỗ nào cô cũng chẳng biết.

“Có lẽ mình đi hơi xa rồi mau về thôi.”

Chiro định quay về thì một tiếng động vang lên.

Meo… meo.

Một con mèo bị mắc kẹt trong tuyết ư? Chiro liền kéo con mèo ra khỏi đống tuyết. Con mèo trông rất đẹp, bộ lông màu trắng tinh tựa như những bông tuyết đôi mắt màu rubi xinh đẹp nhưng cũng rất xa cách.

“Sao mày lại ở đây?”

Chiro ngạc nhiên lấy chiếc khăn len bọc cho con mèo. Do cảm nhận được hơi ấm nó liền rúc sâu vào và cũng không đề phòng với Chiro nữa.

“Nhà mày ở đâu? Mày không có nhà à?”

“Meo.”

Con mèo kêu liên thay cho câu trả lời.

“Vậy mày tên gì? Tao có thể gọi mày là Namida không?”

Chiro mỉm cười vuốt ve bộ lông của nó. Con mèo đang nằm trong lòng Chiro bỗng giật mình lông dựng đứng.

“Sao vậy?”

Bốp.

Một chiếc gậy liền đập vào gáy cô khiến Chiro mất dần ý thức rồi ngất đi.

Namida liền lại gần chỗ Chiro dụi dụi đầu cố đánh thức cô.

“Dùng một con mèo để nhử nó, đúng là đơn giản.”

Meri bật cười lại gần Chiro.

Thấy kẻ lạ con mèo liền xù lông lên phát ra tiếng kêu đầy đe dọa.

“Con mèo này bị bệnh à?”

Jan túm lấy Namida giơ lên trước mặt.

Xoẹt.

Một bên má cô ta bị con mèo cào trúng. Jan tức giận ném nó đập vào một gốc cây.

“Con mèo đáng ghét!”

“Kệ loại động vật ngu xuẩn đấy đi! Ta mau đi thôi.”

Bóng ba người liền biến mất từ sau gốc cây một cô gái đi ra. Cô im lặng đôi mắt đỏ nhạt ánh lên tia buồn bã. Sau đó cô liền quay lưng bỏ đi.

“Chiro, xin lỗi!”

*****

“Chiro…”

“Sao vậy mẹ?”

“Hoa anh đào lại nở rồi. Con hiểu ý nghĩa của chúng không?”

“…”

“Mỗi khi con hạnh phúc cánh hoa sẽ rơi thật nhiều.”

“Vậy tất cả đầu hạnh phúc thì những cánh hoa sẽ rơi nhiều hơn nữa?”

“Đúng đó, vì vậy con phải vui lên.”

Rào.

Một cảm giác lạnh giá khiến Chiro dần tỉnh giấc.

“Me… ri?”

Chiro khó nhọc lên tiếng. Cả người cô lúc này tê buốt vì đống nước lạnh còn đầu thì cứ ong ong.

“Sao? Tưởng mày chết rồi cơ đấy! Xem ra mạng mày cũng dai thật.”

“Sao tôi lại ở đây? Cô muốn gì?”

“Muốn gì ư? Tao muốn mày phải sống dở chết dở đấy! Vì mày mà tao mất mặt trước anh Sky.”

“Ha ha thì ra là đánh ghen.”

Chiro mỉm cười đầy chế giễu. Meri liền vung tay tát cô một cái rồi hét lên:

“Mày nói cái gì cơ?”

“Tôi nói cô đánh ghen! Bản thân cô vốn sợ yếu thế hơn tôi nên mới làm như vậy.”

Bốp. Một cú đánh nữa giáng xuống mặt cô.

“Im đi, sắp chết rồi còn không thấy sợ. Tao vốn chỉ cảnh cáo mày nhưng không ngờ mày còn mạnh miệng.”

Meri tức giận rút ra một cây roi màu đen rồi quất roi vào người Chiro. Những đòn roi liên tục hạ xuống thân thể nhỏ bé của cô, mỗi lần đánh như có loại axit nào đó ăn mòn da cô. Một cảm giác đau đớn khiến người khác muốn ngất đi nhưng Chiro vẫn cắn răng chịu đựng.

“Sao? Đau lắm hả? Chỉ cần tránh xa anh Sky và làm người hầu cho tao thì mày sẽ được bình yên.”

“Xin lỗi, tôi… không làm được!”

“Đáng ghét! Đánh nó đi!”

Ngay lập tức Jan và Bella lại gần không ngừng dùng chân đánh cô liên tiếp. Chiro đau đến nước mắt tuôn ra trên nền tuyết trắng tinh khôi. Nhưng cô sẽ không cầu xin bọn họ, sẽ không bao giờ cầu xin họ.

“Đủ rồi mau đi thôi.”

Bây giờ chỉ còn một mình Chiro, cả người cô đau nhức không thể cử động được, lúc này cô mong người đó sẽ đến giúp cô.

“Blue… Sky.”

*****

Namida tỉnh dậy trong trạng thái toàn thân đau nhức. Nó chậm rãi nhìn xung quanh cố tìm bóng dáng của Chiro nhưng không thấy. Nó biết lúc này nó cần phải nhờ người giúp nhưng trời đã tối chắc chắn sẽ không có ai ở đây. Chợt có một bóng người đang ngủ dưới gốc cây. Nó liền tiến lại gần.

“Meo… meo.”

Đột nhiên đôi mắt người đó mở ra nhìn chằm chằm vào Namida. Nó sợ hãi khẽ lùi lại, đôi mắt màu bạc của kẻ đối diện rất đáng sợ! Nhưng nghĩ đến Chiro nó lại gần khuơ khuơ chân nhưng chàng trai không nói gì chỉ đứng dậy bỏ đi để lại một mình Namida đang ngu ngơ.

*****

Bong… Bong từng hồi chuông lạnh lẽo vang lên. Đã rất muộn rồi, thời tiết cũng lạnh lẽo hơn. Vết thương bắt đầu rách ra máu tuôn không ngớt. Tuyết có mùi sao? Sao cô ngửi thấy mùi máu? Tuyết màu trắng sao? Sao cô lại nhìn thấy màu đỏ? Mí mắt Chiro nặng trĩu, cô buồn ngủ quá! Đột nhiên có người bước lại gần phía cô nhưng do quá mệt mỏi cô liền thiếp đi thứ duy nhất cô nhìn thấy là đôi mắt màu bạc đầy cô đơn rồi tất cả tối lại.