Chiro khẽ gật đầu. Thật chẳng hiểu tại sao cô lại đồng ý đi dã ngoại cùng với Sora nữa.
“Chi… à nhầm Yuki, chị có mệt không?”
Jendy từ đằng sau vượt lên đi song song với Chiro.
“Không!”
“Vậy à, nếu mệt thì hãy nói với em.”
“Người mệt là người đằng sau em ý.”
Chiro hướng mắt về phía Cherry đang nhìn chằm chằm hai người.
“Cherry, cậu nhanh lên nào! Kiếp trước cậu là con rùa à?”
“C… cậu nói cái gì vậy? Không… không phải mình cố tình đi sau nghe lén đâu!”
Cherry giật mình hai má đỏ ửng liền chạy qua hai người. Có lẽ do quá vội nên cô liền bị vấp đã ngã ra đằng sau.
“Cẩn thận!”
Jendy liền vòng tay qua người cô giữ lại.
“C… cậu… bỏ tay ra!”
Cherry đỏ mặt lắp ba lắp bắp nhìn Jendy. Ngay lập tức Jendy bỏ tay ra khiến Cherry suýt ngã.
“Yuki, chúng ta mau đi thôi!”
Cậu quay sang Chiro nhưng từ lâu đã không thấy bóng cô. Lúc này, Chiro đã đến nơi từ lâu rồi.
“Yuki này, hôm nay trời ấm tuyết phủ không nhiều chúng ta ăn ở đây đi.”
Sora vừa nói vừa trải thảm ra. Chiro gật đầu để giỏ đồ ăn xuống. Cô nhìn nụ cười của Sora khẽ nhíu mày, nếu Sora biết thân phận của cô thì sao? Liệu cô ấy có chấp nhận cô giống như Jiji không?
“Yuki sao vậy?”
Sora ngước lên nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Chiro.
“À không có gì.”
“Có phải cậu có tâm sự không?”
“Không có!”
“Đừng nói dối, dạo này Yuki lạ lắm. Cậu hình như đang dần xa cách tớ.”
“Làm gì có chuyện đó!”
“Cậu có coi tớ là bạn không vậy? Tớ mong có chuyện gì cậu cũng chia sẻ cho tớ.”
Chiro nhìn chằm chằm Sora. Là bạn ư? Liệu có thể không? Chiro hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
“Sora thật ra tớ là Chi…”
“Cuối cùng cũng lên tới đỉnh!”
Jendy vươn vai khẽ cười.
“Ta nói sau nhé!”
“À, được.”
Chiro gật đầu rồi cùng mọi người lấy đồ ra. Mỗi người được phân công một việc, Cherry thì đi rửa đĩa, Sora đi lấy nước còn Chiro và Jendy ở lại lấy đồ ăn ra.
“Chị định nói cho cô ấy đúng không?”
“Thì làm sao ta giấu được mãi.”
“Em không tin tưởng cô ta lắm! Ánh mắt của cô ta khiến em lo lắng, tốt nhất chị nên cẩn thận.”
“Chị biết rồi.”
Chiro cúi đầu tiếp tục lấy hoa quả ra. Jendy ngước nhìn người con gái trước mặt, cô lúc này trước mặt cậu mà sao cậu lại cảm thấy quá xa cách.
“Yuki, không thể trở về như trước được sao?”
Đôi tay đang xếp hoa quả của Chiro dừng lại, cô không ngước mắt lên chỉ khẽ nói:
“Xin lỗi, Chị không thể.”
“Vậy à, nhưng dù chị là Chiro hay chị là Yuki thì em sẽ mãi đứng về phía chị.”
“Vì sao?”
“Bởi vì… vì… chúng ta là gia đình!”
Gia đình ư? Cô khẽ cười, cô vẫn còn có gia đình sao? Nếu như định mệnh đã cho cô một gia đình khác thì cô nhất định phải bảo vệ họ, vì cô sợ một lần nữa mất họ.
“Nước về rồi đây!”
Sora vui vẻ mang nước về, Cherry đi theo sau mắt không rời cô và Jendy. Chiro bật cười nhìn lên trời. Giá như lúc nào cũng như thế này thì tốt nhưng tất cả chỉ là giá như mà thôi. Sau khi ăn bữa chính xong, Sora liền xung phong gọt hoa quả nhưng bản tính hậu đậu của cô liền cứa vào tay.
“Á! Đau quá!”
“Cherry mau cầm lấy tay Sora, Jendy lấy chút nước để chị để tìm băng cứu thương.”
Chiro lên tiếng liền lục lọi ba lô của Sora lấy ra một hộp băng cứu thương vô tình rơi ra một chiếc khăn. Nhưng thời gian cấp bách cô không thèm để ý liền chạy nhanh về phía Sora.
“Phù đã băng xong, lần sau cẩn thận!”
“Cảm ơn, hi hi.”
Sora lè lưỡi rồi ôm hộp cứu thương chạy về phía ba lô của mình đột nhiên sắc mặt thay đổi.
“Yuki!”
“Sao vậy? Vẫn đau à?”
Chiro lo lắng tiến về phía Sora. Nhưng vừa tiến về phía đó liền bị Sora giáng một cái tát vào mặt. Đôi mắt Sora ánh lên tia sắc lạnh nhìn giơ chiếc khăn màu trắng thêu hình bông tuyết đã bị lấm bẩn lên.
“Là cậu phải không?”
“Cái này là do tớ vô ý dẫm lên thôi, tớ sẽ mua đền cái khác!”
“Im đi!”
Sora hét lên khiến mọi người sững lại.
“Sora…”
“Váy tớ bị lấm bẩn rồi, tớ đi rửa đây!”
Nhận ra mình vừa làm một việc sai trái. Sora liền bỏ đi.
“Sora!”
Chiro kinh ngạc đuổi theo, đây là lần đầu tiên cô thấy Sora phản ứng như vậy. Ánh mắt sắc lạnh lúc ấy chẳng giống Sora chút nào.
Cô chạy đến bên một bờ sông liền thấy Sora đang ở dưới nước điên cuồng giặt sạch chiếc khăn.
“Sora lên đây đi! Dưới sông lạnh lắm!”
“Cậu mau đi đi! Tôi không muốn nhìn mặt cậu!”
Sora hét lên đôi mắt hung hăng nhìn Chiro.
“Mau lên đi!”
Chiro liền chạy lại gần Sora kéo tay cô.
“Cô thì hiểu cái gì chứ! Đó là thứ cô cùng quý giá của tôi! Đó là bí mật sâu thẳm nhất của tôi, cô mãi mãi không bao giờ hiểu được.”
Sora hét lên xô ngã Chiro xuống dưới nước.
“Ai bảo tớ không hiểu? Vì tớ cũng có bí mật của riêng tớ. Tôi chính là Chiro – Sakura!”
Chiro liền đứng dậy, kính áp tròng rơi ra để lộ đôi mắt xanh lục.
“Yuki!”
“Sao hả? Ngạc nhiên lắm đúng không?”
“Cậu chính là… vị công nương đã chết?”
“Đúng vậy, liệu cậu còn coi tôi là bạn không?”
“Yuki, xin lỗi! Xin lỗi đã đánh cậu!”
Sora bật khóc ôm lấy Chiro. Chiro khẽ mỉm cười nhìn cô bạn của mình. Vậy tốt quá rồi, Sora không hề kì thị cô nhưng Chiro không hề để ý rằng khóe miệng của Sora đang nhếch lên thành hình vòng cung.
*****
“Đừng giả bộ ngủ nữa, về đến nhà rồi!”
Jendy bực dọc đặt Chiro xuống.
“Cảm ơn.”
Chiro liền mở mắt ra ngồi xuống ghế.
“Chị thật là, nói cho cô ấy biết mình là Chiro – Sakura kết quả làm mất kính áp tròng phải giả bộ ngủ để che dấu màu mắt. Cô ta không đáng tin tưởng đâu hơn nữa cô ta còn đánh chị nữa.”
“Chị biết.”
“Biết rồi sao chị vẫn nói?”
“Thưa công nương đã có thông tin.”
Mika xuất hiện đưa cho Chiro một bản báo cáo. Cô chầm chậm lập từng trang sắc mặt càng ngày càng tệ. Mọi việc quả đúng như cô dự đoán nhưng tại sao cô lại cảm thấy không vui chút nào?
*****
“Làm tốt lắm Freya!”
“Cảm ơn đức vua em sẽ làm hết mình vì người.”
Sora mỉm cười lau khô mái tóc của mình sau đó bỏ kính ra. Lúc này cô khác hoàn toàn vẻ ngây thơ hàng ngày thay và đó là vẻ nguy hiểm. Cô ngồi xuống ghế lôi chiếc khăn ra nhìn vết bẩn mờ mờ trên nó tay nắm chặt lại. Đáng ghét! Tình yêu của cô không phải để cho cô ta dẫm lên. Cô ta sẽ phải trả giá đắt cho việc này. Sora nhếch mép cầm lấy phi tiêu phóng về phía trước. Phi tiêu liền ghim trúng bức ảnh một cô gái bị vô số nhát dao rạch, bên dưới có dòng chữ “Yuki – Royale (Chiro – Sakura)”.