Trái Tim Máu

Chương 26: Bức màn của sự thật



“Nếu em biết mọi chuyện, em còn tha thứ cho tôi không?”

-----------------------------

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt Chiro mới biết cả tối hôm qua cô ngủ ở dưới sàn nhà tay vẫn ôm khư khư bức thư. Chiro bước lên tầng, mem theo lỗi cũ vào phòng của mẹ mình, tất cả vẫn không có gì thay đổi. Cô lại gần ôm lấy bộ váy màu tím, vẫn còn hương thơm của bà. Cô dạo quanh một lần rồi bước xuống dưới.

“Harry!”

“Chiro!”

Cô giật mình nhìn người đàn ông trước mắt.

“Cháu cũng đến thăm mẹ à?”

Sau khi bình tĩnh lại Harry mỉm cười mang bó hoa cúc ra ngoài sân sau.

“Sao ông lại ở đây?”

“Cũng như cháu thôi.”

“Vì sao lại cứu tôi? Chẳng phải ông là người của nước Redmoon sao? Thậm chí ông còn lén nuôi hậu duệ của gia tộc Hanina.”

“Bởi vì, mẹ cháu đã nhờ ta…”

Harry đặt bó hoa xuống rồi cười buồn. Chiro khẽ nhíu mày, vì sao ông ta lại chấp nhận lời thỉnh cầu của mẹ chứ!

“Chiro, cháu rất giống mẹ đấy!”

Harry mỉm cười lần nữa rồi quay lưng bước đi. Chiro nhìn theo bóng lưng của Harry rồi bước theo ông.

“Hai người có quan hệ gì?”

Chiro bước đi cùng Harry không nhịn được liền lên tiếng đầy nghi hoặc. Bước chân của Harry chậm lại rồi dừng hẳn.

“Chỉ là bạn bè thường thôi.”

“Ông thích mẹ tôi!”

Chiro lên tiếng cắt ngang lời nói của Harry khiến ông sững người sau đó đôi mắt liền hiện lên nét đau khổ.

“Làm sao tôi có thể thích được.”

“Trong phòng ông treo ảnh của mẹ tôi. Ông thật sự yêu bà đúng không?”

“Yêu thì đã làm sao? Không yêu thì đã làm sao? Cuối cùng tôi cũng mãi mãi mất cô ấy thôi.”

Harry cười lạnh sau đó liền bước tiếp

.

“Mẹ từng nói…” – Chiro ngập ngừng lên tiếng. – “Người ta yêu không phải là người đầu tiên ta thích mà là người ta có thể kiên nhẫn chờ đợi cả một đời.”

Harry kinh ngạc quay đầu lại trước mặt ông không phải là cô bé mười sáu tuổi mà là cô ấy.

“Yumi…”

Chiro mỉm cười với ông rồi bước đi. Harry nhìn lên bầu trời, kiên nhẫn chờ đợi cả một đời sao?

Cùng lúc đó, ở trên cây có một bóng người xuất hiện. Đôi mắt màu bạc nhìn những bông tuyết đang rơi khẽ lẩm bẩm:

“Chờ đợi cả một đời sao?”

*****

“Trời ạ, cuối cùng cô cũng ra.”

Mika lo lắng nhìn Chiro bước ra. Cô còn nghĩ cô ấy đau khổ quá làm điều gì dại dột thì chắc cô cũng đi theo cô ấy mất.

“Không có gì, em vừa gặp Harry.”

Chiro gật đầu bước vào trong xe.

“Vậy à, ông ấy đến thăm thái tử phi phải không?”

“Ừ, mà chị ngủ đâu vậy?”

“Trong xe, công nương an tâm ở trên cây tôi cũng ngủ được.”

“Tôi tưởng hai người sống trong hoàng cung phải quen ngủ giường rồi chứ.”

Nghe đến đây Mika liền bật cười giải thích:

“Chúng tôi không bao giờ ở hoàng cung quá lâu đâu, đa số là ở ngoài thôi. Cô không biết rằng nơi đấy bây giờ tồi tàn thế nào đâu, suốt ngày xem chém giết khiến tôi phát ngán.”

“Tồi tàn đến vậy sao?”

Chiro khẽ lên tiếng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những người dân đang phải đi ăn xin.

“Miki và tôi còn có thân phận khác, chúng tôi là trộm. Rất nhiều lần cả hai đi cướp đồ của đám quý tộc để đem cho dân tiện thể lấy danh của cô ra để họ tin tưởng. Tất cả người dân điều hi vọng cô sẽ đến cứu bọn họ đó.”

“Tin tưởng tôi sao? Bọn họ không kì thị tôi sao?”

“Cô muốn biết không?”

Mika mỉm cười nhìn Chiro sau đó liền ghé vào một cửa hàng thực phẩm.

“Chị mua nhiều vậy làm gì?”

Chiro ngạc nhiên nhìn Mika mang ra hai túi đồ ăn to.

“Rồi cô sẽ biết ngay mà.”

Sau đó Mika liền lái xe vào một ngõ nhỏ với những ngôi nhà tan hoang.

“A, chị Mika!”

Một giọng nói trẻ con sau đó một đám trẻ chạy ra vây quanh Mika.

“Sao dạo này không thấy chị vậy?”

“À, có chị có chút việc.”

Mika mỉm cười vừa phát đồ ăn cho mấy đứa trẻ. Chiro thấy vậy liền bước xuống xe nhìn những đứa trẻ đang ngấu nghiến ăn như bị bỏ đói lâu.

“Có muốn giúp không?”

Mika đưa cho cho Chiro một túi đồ, cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng cầm lấy túi đồ đưa cho từng người.

Sau khi phát xong đồ ăn cả hai liền ngồi trên bậc thềm ngắm nhìn những đứa trẻ đang ngồi ăn.

“Không biết ta sẽ sống như nào nếu cứ mỗi ngày bữa đói bữa no nữa.”

Bất chợt một giọng nói vang lên thu hút tầm mắt của Chiro. Một đứa trẻ nghẽ thấy cũng buồn rầu lên tiếng.

“Nghe mẹ nói trước đây sống rất hạnh phúc, nhà nào cũng no đủ nhưng bây giờ thì… ước gì tớ quay lại ngày xưa!”

“Các cậu nghĩ cái gì vậy, sẽ có người cứu chúng ta mà.”

“Ý cậu là vị công nương Sakura đó ư? Chắc gì cô ta sẽ cứu chúng ta cô ta cũng là quý tộc mà.”

“Không, tớ tin công nương sẽ đòi lại ấm no hạnh phúc cho chúng ta. Cậu không thấy công nương rất quan tâm cho chúng ta hay sao! Chị Mika nói đây đều là do công nương chuẩn bị cho chúng ta mà.”

“Nhưng nghe nói màu mắt công nương rất kì lạ rất khác chúng ta. Với lại chúng ta đợi lâu rồi mà có thấy cô ấy đâu! Đáng lẽ ta nên sớm từ bỏ hi vọng!”

“Màu mắt kì lạ thì có làm sao? Chờ đợi lâu thì có làm sao? Tớ tin công nương sẽ đến cứu chúng ta!”

Chiro nhìn những đứa trẻ lòng khẽ nhói đau, không ngờ sáu năm mà nhiều thứ thay đổi như vậy. Trong khi cô vẫn thản nhiên ở Redmoon thì nơi đây lại hi vọng cô sẽ đến cứu họ, cô đúng là đáng giận mà.

“Này, chị ăn đi.”

Chợt một chiếc bánh chìa ra trước mặt cô, cô bé có thân hình gầy nhom mỉm cười với cô. Có lẽ do mũ lưỡi chai che gần hết khuôn mặt của Chiro nên cô bé không nhận ra màu mắt của khác lạ của cô. Chiro nhìn chằm chằm vào cô bé muốn từ chối nhưng không thể.

“Chắc chị cũng đói rồi phải không? Chị an tâm em ăn no rồi chị cứ ăn đi sau đó chúng ta đợi công nương đến nhé.”

“Đợi công nương đến ư?”

“Đúng vậy, công nương sẽ đến em tin vậy. Chị ấy sẽ giống như chị Mika phân phát đồ ăn cho chúng em. Chắc công nương phải xinh đẹp và dịu dàng lắm nhỉ. Mà chị mau ăn đi em đi tìm mẹ đây.”

Cô bé mỉm cười đặt bánh vào tay cô rồi chạy đi. Chiro nhìn cô bé rồi nhìn cái bánh cuối cùng cũng cho lên miệng ăn. Có lẽ do hôm qua cô không ăn gì nên cảm thấy chiếc bánh này ngon lạ thường.

“Công nương như vậy là tôi yên tâm rồi.”

Mika khẽ cười nhìn Chiro.

“Hử?”

“Hồi nhỏ, khi gặp cô tôi thấy công nương khá chảnh nhưng nghĩ lại lại thấy cô có vẻ cô độc hơn. Tôi cứ nghĩ cô là người vô tình nhưng thì ra chỉ là vỏ bọc thôi cô ấm áp hơn tôi nghĩ nhiều.”

“V… vậy à.”

“Tôi có thể gọi công nương là Chiro chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Chiro gật đầu nở một nụ cười nhẹ.

Ring… ring.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Mika cười trừ rồi mở máy lên.

“Alo, Miki à.”

“Tìm được rồi sao? Được em sẽ cùng công nương đến.”

Mika dập máy rồi quay sang Chiro khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

“Miki nói đã tìm thấy Kazo.”

“Vậy chúng ta mau đến thôi.”

Chiro liền vui mừng mở cửa xe, vậy là cô có thể biết được sự thật rồi. Mika liền lái xe đưa cô đến một vùng xa xôi hẻo lánh nằm sâu trong một khu rừng. Xe liền dừng lại trước một căn nhà nhỏ Miki đang đứng đợi sẵn.

“Miki, Kazo ông ấy đâu?”

Mika mở cửa xe chạy lại phía chị mình.

“Ông ấy ở trong kia và ông ấy chỉ muốn gặp một mình công nương thôi.”

“Tôi ư?”

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ đợi ở ngoài.”

Chiro không hề do dự đẩy cửa bước vào bên trong có một người đàn ông đang chăm chú nghiên cứu gì đó.

“Cuối cùng cháu vẫn đến.”