Jendy bình tĩnh nhắc lại một lần nữa. Cậu không thể tiếp tục trốn tránh được nữa! Cậu phải đối mặt với nó.
“Chị…”
Chiro ngập ngừng không biết trả lời ra sao.
Cạnh.
Một tiếng động vang lên khiến cả hai quay đầu lại. Một bóng dáng nhỏ bé vụt mất. Là Cherry!
“Cherry, nghe chị giải thích!”
Biết con bé đã hiểu lầm, Chiro vội vã định đuổi theo nhưng bị bàn tay của Jendy ngăn lại.
“Chiro, chị trả lời em đã!”
“Jendy, chị chỉ coi em là em trai của mình thôi! Em đối với chị mãi mãi là em trai!”
“Chỉ là em trai thôi ư?”
Jendy cứng đờ người nhìn Chiro. Cô nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu có chút ân hận liền lên tiếng giải thích.
“Cảm xúc em đối với chị chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Người em yêu thực sự là người luôn quan tâm đến em, lo lắng cho em. Chị biết em vẫn chưa rõ tình cảm của mình nên mới vậy. Chị chắc chắn người em yêu thật sự không phải chị!”
Nói xong, Chiro liền bỏ đi để lại mình Jendy đứng như trời trồng đôi mắt trở nên đau đớn. Chỉ là chị em thôi ư? Mãi mãi vẫn chỉ là chị em ư?
Vừa rời khỏi chỗ Jendy, Chiro liền chạy vào phòng Cherry bắt gặp một thân hình nhỏ nhắn đang gục đầu vào gối khóc nức nở.
“Cherry…”
“Sao chị lại ở đây? Chị cút ra ngoài cho tôi!”
Cherry hét lên trong tiếng nấc khiến Chiro áy náy vô cùng.
“Em hiểu lầm rồi thật ra…”
“Chị im đi! Đừng có ở đây tỏ lòng nhân từ!”
“Cherry em nghe chị nói đã!”
“Tôi không muốn nghe! Có được tình cảm của Jendy chị vui lắm phải không! Tôi biết, bản thân tôi dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng có được tình cảm của cậu ấy đâu!”
“Cherry! Em là đồ ngốc!”
Cuối cùng Chiro mất hết kiên nhẫn lạnh lùng lên tiếng. Cả người Cherry cứng đờ, giọng nói này…
“Rose!”
Cherry thổn thức gọi tên chị mình.
“Cherry…”
“Không, cô không phải Rose! Rose chết rồi!”
Cherry đau khổ nhìn Chiro rồi lại ôm lấy trái tim của mình. Cô rất nhớ chị mình, rất muốn gặp chị mình.
“Em rất ghét chị phải không?”
Một lúc sau Chiro mới từ từ lên tiếng khiến Cherry giật mình. Ghét Chiro ư? Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Tôi không ghét chị!” – Cherry ngước mắt nhìn vào khoảng không rồi nói tiếp. – “Chỉ là tôi có chút ghen tị với chị.”
“Thật ra chị từ chối Jendy rồi!”
“Cậu ấy sẽ đau lòng đến chết mất!”
Cherry cười lạnh lòng có chút vui vui.
“Em thích Jendy sao không nói cho cậu ấy?”
“Nói thì được gì? Không nói thì được gì? Rốt cuộc cậu ấy cũng không yêu tôi được!”
“Không thử làm sao biết? Chị không nghĩ em nhát gan đến nỗi không dám theo đuổi người mình yêu đâu!”
Cherry cười như không cười nhìn Chiro. Lúc này cô cảm thấy Chiro rất giống Chị mình chỉ là cô ấy không phải.
“Chị rất giống Rose!”
“Rose? Cô gái ấy là ai?”
Chiro ngạc nhiên. Vừa nãy cô cũng nghe thấy Cherry nhắc đến Rose. Rốt cuộc Rose là ai?
“Là chị tôi, chị ấy là người tôi kính trọng nhất. Dù tôi có làm sai chuyện gì chị cũng sẽ bảo vệ tôi. Chị là người tôi yêu quý nhất!”
Cherry cười buồn rồi bắt đầu kể cho Chiro.
*****
Năm Cherry bảy tuổi, cô là một cô nhóc thích gây sự tính khí dễ nổi nóng thường xuyên phá phách khắp nơi. Ngược lại cô chị gái hơn cô ba tuổi lại rất dịu dàng trang nhã. Vì thế Cherry lúc nào cũng bị đem ra so sánh với chị mình nhưng Cherry chưa bao giờ ghét chị mình vì Rose luôn bảo vệ cô.
Xoảng.
“Chuyện gì vậy?”
Mọi người ngạc nhiên chạy lại.
“Là do cháu không cẩn thận!”
Rose cười trừ nhấc bàn chân bị thương của mình lên.
“Trời ơi đại tiểu thư cô không sao chứ? Máu chảy nhiều quá!”
Mọi người lo lắng dìu Rose đi để lại mình Cherry đứng ở một góc sợ hãi. Là tại cô, nếu không phải cô giật sách của Rose thì chị ấy sẽ không đuổi theo cô và bị ngã. Cô biết bố mẹ đã ngăn cấm Rose không cho ra ngoài để chuyên tâm học hành vậy mà cô cố tình đến gây sự với chị ấy.
“Buồn quá!”
Cherry chán nản đá mấy viên đá dưới chân.
“Ê, sao bạn buồn vậy?”
Một giọng nói non nớt vang lên khiến Cherry giật mình. Một cậu nhóc đứng trước mặt cô mỉm cười.
“Vậy Cherry chúng ta ra đằng kia chơi đi! Nếu ai đến được cái cây kia thì sẽ được người kia cõng!”
“Được tôi chạy nhanh lắm đấy! Xuất phát thôi!”
Từ ngày có Jendy, Cherry trở nên vui vẻ hơn hẳn. Cô không làm phiền Rose hay đi phá phách nữa. Ngày nào cô cũng đợi Jendy đến chơi với nếu không thấy cậu cô sẽ ủ rũ về nhà rồi hôm sau lại mong ngóng. Hôm nay không thấy Jendy đến nữa, Cherry thất vọng trở về nhà và vô tình nghe được cuộc đối thoại của cha mẹ.
“Tôi không thể ở được cái nhà này nữa rồi!”
“Thế cô thích đi đâu thì đi đi! Hai đứa con của cô tự nuôi lấy!”
“Anh không chăm sóc được muốn đẩy hết trách nhiệm cho tôi? Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không nuôi chúng đâu!”
“Đó là con cô! Cô thích đi theo tình nhân của cô cũng được nhưng phải mang theo chúng! Tôi vốn không muốn cô sinh chúng ra trên đời!”
“Nếu không phải gia tộc anh muốn tôi sinh thì tôi có chết cũng sẽ không đẻ con đâu! Nếu anh không muốn nhận nuôi chúng thì tống vào cô nhi viện đi! Thật rắc rối!”
Cả người Cherry cứng đờ. Mẹ không muốn nuôi cô, ba cũng không muốn nuôi cô ư? Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, cô muốn lao ra hỏi ba mẹ mình đây có phải sự thật hay không nhưng một bàn tay đã giữ cô lại.
“Rose!”
Cherry ngạc nhiên nhìn Rose. Rose ra hiệu cho cô im lặng rồi kéo cô ra một góc khẽ thì thầm.
“Cherry, em đừng dại em ra là ông ta sẽ đánh em đấy!”
“Chị đó là ba của chúng ta mà làm sao có thể!”
Cherry lắc đầu nguầy nguậy định kéo tay Rose ra thì thấy những vết bầm tím trên tay cô. Ba đánh Rose ư?
“Chị, đây là sự thật ư? Ba đánh chị ư? Làm sao có thể! Ba coi trọng chị thế cơ mà.”
Rose cười nhạt vuốt ve mái tóc em gái mình.
“Đó chỉ là màn kịch thôi! Họ chưa bao giờ coi chúng ta là con. Bọn họ chưa bao giờ thật lòng yêu nhau, tất cả chỉ vì đống gia tài khổng lồ kia. Chị phải làm theo lời họ nếu không sẽ bị hành hạ nhưng em yên tâm họ sẽ không làm gì em đâu chị đã yêu cầu họ như vậy!”
“Chị! Em không tin! Chúng ta vẫn còn hạnh phúc cơ mà!”
Nước mắt ngày càng chảy nhiều hơn, làm sao cô có thể tin được chứ, một gia đình đang hạnh phúc bỗng nhiên đổ vỡ đằng sau mọi ấm áp chỉ là vẻ hờ hững giả tạo! Cô làm sao có thể tin được!
“Cherry, em không tin chị ư?”
“Không, em luôn tin chị! Chị sẽ không bao giờ nói dối em nhưng mà…”
“Họ sắp ly hôn rồi chúng ta mau bỏ trốn thôi!”
Rose liền cắt ngang lời của Cherry. Cherry sững sờ nhìn chị mình nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Tối hôm đó, Rose hẹn cô ra sau vườn có một cái lỗ Rose lén đào mấy hôm trước. Cherry nhìn đồng hồ, sắp mười rưỡi rồi cô phải đi cùng Rose nhưng lòng cô lại nhớ đến Jendy. Cậu ấy có biết cô sắp đi không? Cô không muốn xa Jendy chút nào! Cherry băn khoăn một hồi cuối cùng… cô đã không đến.
“Bắt lấy nó!”
Mười một rưỡi cô nghe thấy tiếng la hét bên ngoài liền vùng dậy. Khi chạy ra ngoài cô liền nhìn thấy ba mình đang nắm tóc Rose kéo ngược lại.
“Nhãi ranh mày định bỏ trốn sao?”
“Chuyện gì vậy? Đại tiểu thư sao vậy?”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Thấy nhiều người như vậy ba cô liền giả bộ đau lòng kể lể.
“Con nhóc này… nó dám ăn trộm tiền của tôi!”
“Tôi không có! Ông nói láo!”
Rose hét lên nhanh chóng bị ba cô đe dọa.
“Rose, ta nuôi con khôn lớn sao con dám!”
“Thôi ngay vẻ mặt đó đi! Ông đánh lừa được mọi người nhưng mãi mãi không bao giờ lừa được tôi!”
“Mày câm miệng lại!”
“Cherry, em mau chạy đi! Đừng cứng đờ ra đấy! mau chạy đi!”
Rose ngước mắt nhìn Cherry hét to lên. Cherry sợ hãi lùi lại mấy bước rồi nhìn gương mặt hung hãn của cha mình liền bỏ chạy. Cô đã bỏ mặc Rose vậy mà chị ấy vẫn lo cho cô, tại sao chứ?
Cherry chạy thật nhanh ra khu vườn đang tìm lỗ mà Rose đào sẵn nhưng một bàn tay túm lấy áo cô.
“Con gái, con định chạy đi đâu vậy?”
Giọng mẹ cô vang lên khiến Cherry rùng mình. Bà ta trợn mắt nhìn cô định đưa tay ra đánh thì cô liền cắn bà ta một cái.
“Á, con ranh!”
Cherry sợ hãy lao vào khu nhà kho để trốn nhưng bà ta vẫn phát hiện ra được.
“Nhóc con, mau ra đây đi!”
Dưới ánh nến cả bóng người của bà ta bao trùm lên thân thể nhỏ bé của cô.
“Tao biết mày ở đây, mau ra đi!”
Cherry sợ hãi nghe tiếng bước chân của bà ta ngày càng gần liền đánh liều lao ra.
“Á!”
Cả người cô va vào cơ thể béo ục ịc sau đó cả hai người ngã xuống đất. Ngọn nến văng ra đáp trúng đống cỏ khô lửa nhanh chóng lan rộng.
“Cháy, cháy rồi!”
Mọi người hét lên sợ hãi. Cherry cố gượng dậy nhưng toàn thân cô đau nhức không thể cử động nổi.
“Cherry! Cherry! Tỉnh dậy đi!”
Giọng nói nhẹ nhàng của Rose vang bên tai cô. Cherry lờ mờ nhìn thấy Rose gắng sức đưa cô ra vừa đến cửa thì một cây cột đổ về phía hai người. Rose không nghĩ ngợi nhiều liền đẩy Cherry ra ngoài.
“Chị!”
Cherry hét lên muốn lao về phía chị mình thì Rose liền ngăn lại!
“Cherry, đồ ngốc! Đừng lại đây rất nguy hiểm. Em hãy mau chóng thoát ra ngoài đi! Em phải sống, sống cả phần của chị! Mau đi đi!”
“Chị!”
“Đi ngay!”
Cherry vừa chạy vừa khóc cô chui ra ngoài rồi nhìn về phía tòa biệt thự đang rực sáng trong ánh lửa.
“ROSE!!!!”
*****
Tách… tách
Những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống trên khuôn mặt Cherry. Chiro nhìn cô đầy thương cảm.
“Cherry, chị xin lỗi. Chị đã không hiểu em!”
“Chị không cần phải làm thế! Em vốn không muốn quan tâm em mà!”
Cherry mỉm cười chua chát nhìn những giọt mưa rơi trên bầu trời.
“Nếu có thể, em sẽ coi chị là chị gái chứ?”
Chiro mỉm cười nhìn cô. Cherry ngạc nhiên sau đó cũng nở một nụ cười, giọng nói của cô bị tiếng mưa át đi.
“Cảm ơn chị!”
*****
“Cảm xúc em đối với chị chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Người em yêu thực sự là người luôn quan tâm đến em, lo lắng cho em. Chị biết em vẫn chưa rõ tình cảm của mình nên mới vậy. Chị chắc chắn người em yêu thật sự không phải chị!”
Jendy đứng dưới mưa nghĩ đến lời Chiro trái tim lại đau nhói. Chỉ là cảm xúc nhất thời ư? Tình cảm của cậu đối với cô trong mấy năm qua chỉ là cảm xúc nhất thời ư? Jendy ngước nhìn bầu trời đôi mắt cậu hoe đỏ. Nếu người em yêu không phải chị thì là ai?
“Cậu mau vào nhà đi, cậu sẽ cảm đó!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Cherry đứng trước mặt cậu mỉm cười dịu dàng cả người ướt sũng nhưng tay vẫn cầm chiếc ô màu sẫm che cho câu. Cherry nhìn Jendy rồi nở một nụ cười tươi tắn.