Xem ra việc đến nhà Robert Razer giả làm người con hiếu thảo muốn mua sách tặng bố để được ưu ái thừa kế tài sản thật hiệu quả. Chí Hòa rất tâm đắc về kịch bản mình viết ra.
Nụ cười chiến thắng trên môi anh khi người điều hành phiên đấu giá chỉ về hướng mình cùng tiếng búa gõ vào bàn.
Ngày hôm qua, Robert cứ hết lời nói Ngọc Khanh và Chí Hòa là cặp đôi đẹp, sinh con chắc chắn sẽ có khí thế trời ban, nhan sắc bố mẹ cho, bố sẽ nhường hết gia tài.
Robert là người hòa đồng, bắt chuyện trên trời dưới đất cùng Chí Hòa, có lẽ vì hợp nhau nên ông đồng ý đi cửa sau với anh để đấu giá dễ dàng.
Giờ cô ngồi cạnh anh mà đầu óc oong oong, nở nụ cười chúc mừng anh thành công.
Tạp chí Nghệ thuật - Đời sống tiến đến phỏng vấn Chí Hòa một trong những người ra ngoài đầu tiên của phiên đấu giá "Chúc mừng ngài đã là chủ sở hữu của sách cổ. Mọi người đều ra rất nhiều lần số để muốn sản phẩm nào đó, nhưng ngài nhanh chóng chốt giá mà không đối thủ cạnh tranh. Liệu có chiêu thức nào không?".
Đây là tạp chí bên lề của các phiên đấu giá sẽ được đăng ở các nền tảng truyền thông, Chí Hòa nhân cơ hội thông báo về đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Thực ra là mọi người không đam mê sách, so với bỏ ra số tiền lớn mua mấy tờ giấy cũ thì họ sẽ mua những thứ giá trị hơn. Còn tôi lại là người đặc biệt yêu thích sách".
Bộ vest đen này tôn thêm độ đẹp trai vốn có của anh, khí chất này đúng của thứ trưởng, hình ảnh đam mê nghệ thuật hãy quên đi.
Tay anh đặt nơi eo người phụ nữ bên cạnh, đã diễn phải diễn đến cùng, cô cười nhìn anh, ánh mắt hai người say đắm chạm nhau.
Phóng viên không thể bỏ qua cặp đôi đẹp này được "Hôm nay có cả ngọc bích sao ngài không ở lại đấu giá tặng phu nhân?".
"Đã là đồ cổ thì để trưng bày nâng niu, vợ tôi là để nâng niu việc gì cô ấy phải nâng niu thứ khác... Đúng không em?".
"Vâng", phóng viên này thật nhàn rỗi mà, cô thật không muốn nghe những lời này, sên súa quá.
"Ngài thật khiến chúng tôi ngưỡng mộ".
***
Alex ngồi tại quầy nhấp từng ngụm rượu, hiểu ra mấy câu dò hỏi của Thomas, "Thì ra cậu đến bắt người à". Người đó mất tích vào hôm qua thật đáng ngờ.
Nghĩ lại quảng thời gian tăm tối, có một chàng trai da màu đến nước Mĩ tìm tương lai, nhưng lại bị đám thanh niên đường phố đánh đập đổ oan ăn cắp. Chúng mặc sức tung hoành, những cú đấm chí mạng, những lời sỉ nhục cay nghiệt. May mắn Thomas đứng ra can ngăn và hứa bảo lãnh giúp, Thomas còn tìm giúp anh công việc phục vụ ở quán cafe trang trải.
Thomas giống như người kéo Alex từ vực sâu lên, không hề tính toán, không hề phân biệt anh như những người khác.
Người bạn này làm bên chính trị, từng bước vươn lên, mọi việc luôn bảo mật, điều này Alex không hề trách móc.
____
Việc tìm ra kẻ lấy cắp chỉ là nay mai, thông tin đầy đủ, Chí Hòa sẽ sớm được khen thưởng tại trung ương. Đã bàn giao sách cổ cho mật vụ đem về nước. Theo kế hoạch ngày kia mới trở về, công việc xong anh dẫn Ngọc Khanh đến khu phố phía tây.
Phía tây luôn nhộn nhịp, tập trung nhiều trường đại học lại có kiến trúc cổ kính thu hút nhiều người đến. Con đường này hồi sinh viên anh rất quen thuộc, nhiệt huyết tuổi trẻ như ùa về.
Anh đưa điện thoại lên chụp cảnh quan, điều chỉnh góc độ để bóng lưng cô gái hiện vào.
Ngọc Khanh không quá thích thú nơi đây đi chậm rãi nhìn vài quán xá nhỏ, đối với cô chỉ có quê hương là tươi đẹp, bình yên trong tâm hồn.
Ấy thế mà Chí Hòa lại đi sau, thấy có điều không phải cô quay lại hỏi "Cứ đi như vậy thôi ạ anh?".
Chí Hòa cười nhẹ "Anh nghĩ em sẽ chọn quán nào để vào chứ?... Để anh dẫn em đến một nơi".
Anh tiến lên trước dẫn đường chỉ vào một quán ăn nhỏ phía trước "Hương vị Việt ở đó, lát nữa chúng ta quay lại".
Đi bộ chừng vài phút đến hồ nước trong veo lợn cợn sóng rất rộng, xung quanh rất nhiều ghế đá. Đối lập với sự nhộn nhịp của khu phố, chỗ này rất trong lành, phải nói là trữ tình.
"Đây là hồ Hi Vọng tên do sinh viên đặt cho, ai gặp trục trặc gì đến ngồi ngắm sóng nước đều thấy nhẹ nhàng hơn... Họ còn đồn nhau nếu ước nguyện thật lòng sẽ thành sự thật, anh thì chưa thử, em thử xem".
Ngọc Khanh lẳng lặng, nghe rất li kì, nhưng đến đây hít không khí mát lạnh thấy lòng an yên "Để em thử".
Cô nhắm mắt ước ông và mẹ sức khỏe. Chỉ họ là thương cô vô điều kiện. Thầm ước bố sẽ soi đường giúp mình và Đức Hải tìm ra chân lý.
Độ tuổi ngoài 30, ai cũng đã vẽ xong bức tranh tình yêu và sự nghiệp, Chí Hòa mới được 50% bản vẽ. Anh chưa từng yêu một cô gái nào bằng cả trái tim, bởi anh luôn đặt công việc lên trên. Nhưng giờ anh muốn suy nghĩ về một gia đình; không tin điều nhảm nhí vào ước nguyện, anh luôn tin vào sự cố gắng được đền đáp. Lần này là ngoại lệ, anh muốn có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Một cô gái hiểu chuyện đến bên cùng xây hạnh phúc.
Dòng thời gian của bạn bè hiện lên trạng thái Thomas Pham đang ở New York kèm bức ảnh cùng chú thích "Một ngày trong xanh", và cũng đã lâu anh mới đăng bài viết.
Thanh Thúy soi rất kĩ bức ảnh, bóng lưng này không phải em họ mình sao. Trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi đi du lịch cùng nhau, ở chung, đeo đồng hồ đôi thật khiến cô tức điên lên mà. Con nhỏ này có gì mà được người ưu tú như Chí Hòa để ý.
Cô yêu anh lâu như vậy một món quà giá trị cũng không có. Ngày trước chia tay cứ thế mà bơ cô. Con nhỏ này, càng nghĩ càng tức mà.
Nụ cười cùng nước mắt chảy xuống "Đã dám cướp bạn trai của chị thì để chị dạy dỗ em".