Từ ngày Mai Tư Phú về phụ chăm bố, Mai Đào có nhiều thời gian ở văn phòng phẩm, hôm nay đặc biệt lau dọn sắp xếp lại tủ bút.
Ngọc Khanh rảnh rỗi đứng bên lôi vài cái bút hình dáng dễ thương ra thử "Mẹ xem tiểu thư nhà họ Mai sao lại làm việc này? Mẹ nên thuê người phụ giúp".
Mai Đào lau mặt kính chuyển đến chỗ con gái ý đuổi đi chỗ khác "Có con không biết phụ thôi, Đức Hải thỉnh thoảng đến giúp mẹ kê dọn sách vở".
"Xì, anh đấy thì lúc nào cũng được mẹ khen".
"Mẹ nói những điều thật thôi" Mai Đào chỉ xuống đôi giày màu đỏ của mình "Đôi này anh con mua đấy, rất tâm lí nha, rất êm chân phù hợp với đi lại của mẹ".
"Con mà nhiều tiền như anh Hải con tặng mẹ cả bộ giày đủ màu luôn"
Mai Đào giơ tay đánh dáng vẻ miêu tả nhiều tiền của Ngọc Khanh "Nói năng toàn làm người khác tức".
Ngọc Khanh xem vài bìa sách ôn tập mới phía trước, buột miệng hỏi "Bộ sách 224 bố có bản mẫu nào không mẹ?"
"Mẹ không biết, hình như có chương trình lớp 10, con hỏi làm gì" Mai Đào nghi hoặc "Sách 224 không được đưa vào kiểm duyệt mà"
"Con muốn đọc tham khảo thôi, mở mang kiến thức" tay chỉ vào đầu "hì hì".
"Xem bố con có để ở giá sách phòng làm việc không"
"Con tìm rồi không thấy mới hỏi mẹ đấy"
"Hay là bố con để lối tài liệu lưu trữ nhỉ?" Mai Đào dừng lau dọn, kiểu như đang lục lại trí nhớ "Phía sau quả địa cầu tủ khóa".
"Không có chìa con mở sao?"
"Dưới chân quả địa cầu"
Mai Đào thu dọn lại đồ đạc "Hết giờ làm việc rồi, về thôi".
Ngọc Khanh không hiểu sao hôm nay mẹ đóng cửa hàng sớm thế "Con đưa mẹ về".
"Mẹ về nhà con đấy"
"Ồ, sao mẹ có hứng vậy?"
Mai Đào khóa cửa "Trên đường đi dừng ở siêu thị mua ít đồ".
Siêu thị Cmart cách nhà không xa là nơi mua sắm lớn nhất khu vực, sản phẩm đa dạng nhiều mặt hàng, thực phẩm tươi mới.
"Cần ăn nhiều cá cho tốt, rau xanh nữa, mua thêm củ quả cất tủ lạnh ăn dần"
"Con biết mà"
"Biết sao khi nãy lại thêm nhiều mì tôm vào vậy" Mai Đào ý gõ đầu "Con gái cần nữ công gia chánh, phải nấu ăn đừng lúc nào cũng mì tôm".
Hai người dẫn nhau tới quầy thịt nhập khẩu, chủ yếu người có tiền đến mua, nhưng giá hơi chát nên người tiêu dùng đều đứng đắn đo.
Người phụ nữ váy hoa xanh cẩn thận xem tem mác thịt bò Úc với Nhật quay sang thấy người quen "Cô Đào lâu rồi không gặp, vẫn đẹp gái thế chứ lị".
Mai Đào vẻ hơi bất ngờ "Đúng là lâu lắm mới gặp, em tưởng quý cô nào cơ".
"Cô này thật biết nói đùa" quay đến nhìn phía Ngọc Khanh "Con gái cô à, lớn thế này rồi, xinh thế".
"Ngọc Khanh này, đây là cô Tăng Lệ giảng viên trường ngôn ngữ"
"Về hưu rồi, hưởng tuổi già thôi"
Nghe là giảng viên Ngọc Khanh cúi rạp người, thành khẩn "Cháu chào cô".
"Ngoan lắm, trông giống hệt cô thời trẻ đấy?"
"Em thời trẻ ôn nhu, ai như con bé toàn làm điều nhọc lòng người lớn"
"Con trẻ mà, chị cũng như em thôi"
Đúng là lâu ngày gặp lại tri kỉ, hai người mẹ đẩy xe hàng từ quầy này sang quầy khác, từ đầu siêu thị đến cuối siêu thị buôn dưa, hại cho Ngọc Khanh đi theo muốn đứt hơi.
"Ngọc Khanh đến tuổi lấy chồng, em xem có hợp với Chí Hòa nhà chị không?"
Thì ra bác Lệ là mẹ Chí Hòa, đầu óc Ngọc Khanh trở nên ngu ngốc, người như cô làm sao xứng được, anh ta chắc chắn sẽ lấy người có tiêu chí cao.
Mẹ Đào lập tức chép miệng "Chí Hòa trưởng thành, chức cao, Ngọc Khanh trẻ người hành xử nông nổi căn bản không hợp".
Con gái còn trẻ, lấy người tầm tuổi, hai vợ chồng cùng làm công chức đủ ăn đủ tiêu là ổn rồi. Chí Hòa công việc bận rộn, quan trường đấu đá làm gì có thời gian chăm sóc vợ con, bận tới mức 33 tuổi còn chưa thành gia lập thất.
Nhận thấy sự lo lắng của đối phương Tăng Lệ cười đùa "Chồng kiếm tiền, vợ nuôi con hợp nhau hết".
"Chí Hòa đang qua lại với cháu Thúy mà"
"Thấy nó cứ ập ừ bảo không yêu ai"
"Thế thì người là bề trên cần tác hợp tơ duyên rồi"
"Đúng đúng"
"Chí Hòa giỏi, Thanh Thúy đẹp gái chắc chắn con sinh ra rất đáng yêu''
Hai mẹ cứ tiếp tục trò chuyện vậy, Ngọc Khanh đã tìm được nơi ngồi nghỉ chân, trong đầu suy nghĩ về vài kế hoạch nhỏ muốn nhanh về nhà tìm được bộ sách.
___
"Chị định về cách nào?"
"Gần đây thôi, mẹ con em về đi"
"Nếu gần để Ngọc Khanh đưa về, em không vội"
"Tiểu khu 1A ngay đây, đi vài bước tới"
"Sao lại tiểu khu 1A, chị định trêu em à, nhà em ở đó"
"Thế cùng khu à? Nhà mới được cấp của Chí Hòa, nó không biết lo ăn uống làm chị vài ngày phải đến mua đồ"
Trong đầu Ngọc Khanh hình dung ra các căn nhà ở tiểu khu, nhà mới được cấp là biệt thự màu be đó, cách nhà cô tầm hơn mấy chục bước.
"Thế được xem là hàng xóm mới rồi, chị lên xe Ngọc Khanh lai về"
"Được được, lên nào, phiền cháu Khanh rồi"
"Không có gì đâu ạ"
Chừng 5 phút xe dừng trước biệt thự màu be do sự chỉ dẫn của Tăng Lệ.
"Chào hai mẹ con nhé"
"Chào bác, cháu về đây"
"Hẹn hôm khác đi chợ cùng nhé cô Đào"
"Chào chị, thế hẹn hôm khác"
___
Tăng Lệ xếp thực phẩm vào từng hộp nhựa để bảo quản tủ lạnh. Chí Hòa phụ giúp nắp hộp, mặc bộ đồ ở nhà màu xám, tóc tùy ý.
"Mẹ đi siêu thị lâu thế?"
"Gặp được người quen lâu ngày trò chuyện"
"Ăn món gì được để con phụ?"
"Thịt bò xào cần tây, cá rim, thế nào?"
"Món gì cũng được, mẹ nấu là tuyệt vời" Chí Hòa giơ hai ngón tay cái biểu hiện.
"Mẹ gặp cô Đào với con gái cô đấy, thấy dễ thương lắm"
"Nói chuyện với cô Đào mà cũng lâu như vậy hại con đói chết"
"Ai mượn con không lo nấu ăn uống gì?"
"Có mẹ việc gì con phải lo nữa"
Tăng Lệ quay ra rửa rau cười hì "Con lo tìm vợ đi, Thanh Thúy mẹ thấy phù hợp, tuổi hai đứa gần nhau dễ trao đổi"
"Con nói con không thích rồi mà, ở Mĩ con và Thanh Thúy có tìm hiểu nhau nhưng cô này tính tình ghen tuông thái quá"
"Con gái mà, không ai muốn đàn ông của mình bị người khác đụng vào, mẹ cũng thế"
"Chẳng trách bố sợ mẹ, tính mẹ con vui vẻ hòa đồng ai chẳng thích không nói thế được"
"Thanh Thúy con cháu nhà họ Mai có gia thế mẹ ưng đó"
"Giờ ai mẹ cũng ưng"
Con trai lúc nào cũng tập trung công việc, không biết để ý đến bản thân, cũng không biết tìm lấy một người ngày đêm chăm sóc. Người làm mẹ có buồn nhưng không thể thúc ép, có lẽ bà tin vào duyên số, sẽ có một cô gái khiến thằng con này phải yêu.
"Tại con làm mẹ phiền lòng đó"
"Mẹ thấy con gái cô Đào thế nào, tính khí có phần giống chú Vĩnh không?"
"Không biết, thấy mặt mũi giống Mai Đào, con định chuyển chủ đề à?"
"Đâu? Đều đang nói về con cháu nhà họ Mai mà"
"Mẹ bảo Mai Đào mai mối con với Ngọc Khanh nhưng cô đấy không muốn"
"Sao mẹ không đẩy thuyền cho con với người trẻ"
"Không phải lôi con nhà lành làm bia đỡ đạn"
"Mẹ cứ giới thiệu cho con các cô không 30 thì 31 làm sao con ưng được?"
"Con đâu còn trẻ mà đòi các cô 25 26, các cô này kén lắm, 21 22 thì chưa biết suy nghĩ cứ thấy chức cao là thích"
"Đáng ra mẹ phải ép cô Đào gả con gái cho con"
"Thằng này, nói gì không biết"
___
Tối đó sách toán 10 224 được tung lên mạng, những người có chuyên môn vào chia sẻ về mạng xã hội, in bản mềm, các nhà báo giật tít thêm một bộ sách mới.
Với mục đích phát tán thông tin để mọi người kiến nghị về sách mới, gây lục đục giáo dục, việc tiến hành đưa sách mới vào năm sau sẽ bị hoãn.
Không ngờ trong đêm đó Đức Hòa đăng lên báo công an "Thứ trưởng bộ giáo dục, người cống hiến không ngừng".
Nhân cơ hội các báo đăng lại vụ tai nạn năm đó của thứ trưởng Vĩnh.
Cuộc gọi gấp rút trong đêm "Tìm xem ai đăng mấy bài đó rồi lập tức xóa đi".
"Vụ tai nạn là các báo cũ lợi dụng cơ hội đăng để tôi liên hệ người"
"Sách 224 thì sao?"
"Từ tài khoản chính chủ của ông Vĩnh, có thể do người nhà đó đăng không xóa được"
"Nhanh xóa vụ tai nạn xe"
Phương Huỳnh lôi thuốc an thần ra uống, ông ta luôn sợ cái ghế bộ trưởng của mình lung lay, dày công khổ sức mới ngồi lên được.
Những thông tin không hay liên quan đến giáo dục sẽ bị trung ương phê bình, người học không tin tưởng mà tín nhiệm ông.
Nghĩ đến việc con gái ông Vĩnh phản đối sách mới mà gợi lại sách 224, ông ta chắc việc này do con nhãi này làm.
"Điều Lâm Ngọc Khanh xuống phòng giáo dục xa nơi này càng tốt"
"Không được thưa bộ trưởng, cô ta con gái cựu thứ trưởng, có nhiều vai vế ông ta ở đây nếu để xuống phòng giáo dục mọi người bàn tán"
"Với lại cô ta người của bộ rồi, như vậy dễ nghi ngờ làm khó dễ khi cô ta nói sách 224''
"Tìm cách nào tống cổ đi"
"Một số phòng đang dư nhân sự, có thể điều chỉnh sang bộ khác theo nghị quyết mới, đưa thông tin chuyển xem có bộ nào nhận cô ta không, không thì chúng ta chuyển sang phía bộ nông nghiệp".