Trái Tim Người Câm

Chương 20



(65)

Đưa Trần Khoa Vũ đưa trở về, Trần Thiên Dương đã ngủ trên xe một chốc. Sau khi trở về, cậu híp mắt đánh răng, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng muốn ngủ.

Phục Thành dựa vào một bên, nhìn dáng vẻ cậu không mở nổi mắt. Trước hắn cho là Trần Thiên Dương chịu khổ nên mới như vậy, nhưng mà gần đây mới phát hiện kỳ thực cậu chỉ sợ đau lại còn tham ngủ.

“Dương Dương.”

Rất nhiều người đều gọi cậu như vậy. Trần Thiên Dương nghe cũng quen rồi, thế nhưng Phục Thành nói ra hai chữ này thì không giống. Mỗi lần như thế Trần Thiên Dương đều ngượng ngùng một tẹo. Lúc này cậu đành cúi đầu ùng ục ùng ục khạc nước.

Phục Thành vùi vào cổ của cậu ngửi thấy được mùi hương sữa tắm rất nhạt, lại dùng chất giọng trầm ấm gọi tên thân mật của cậu, thiếu chút nữa đã gọi cho Trần Thiên Dương tỉnh táo, khua tay vào gương: Em muốn ngủ. Ngày mai còn phải đi làm.

“Nhưng em không để ý tới anh kìa?”

Em không nghe thấy.

Phục Thành đối diện với cậu trong gương, mặt mày thon dài hơi cúi xuống, nhìn càng nghiêm túc hơn lúc thường, Trần Thiên Dương có hơi chột dạ: Lần sau sẽ không thế đâu, dù anh nói cái gì, em cũng sẽ nghe theo.

Lúc này Phục Thành mới thoả mãn, trước khi hắn buông ra, mân mê vành tai của cậu, thuận theo hàm dưới hôn lên đến miệng.

Khi ngủ ở trên giường, những nụ hôn tinh tế dầy đặc của Phục Thành rơi trên mặt cậu, Trần Thiên Dương mơ màng nghĩ, lời cậu nói với Phục Thành có thể là một viên đường, khá là thích hợp để liếm.

Phục Thành nhìn bộ dáng cậu ngủ ngon lành, ôm lấy không muốn buông tay.

Điện thoại bên ngoài kêu lên, Phục Thành đi ra ngoài. Hắn thấy bà Lê gửi tới một cuộc gọi video.

Video nhận được, đại khái là không ngờ hắn sẽ nhận nên hình ảnh đầu tiên là một màu đen kịt, còn có tiếng cười nói và âm thanh đàn cello trầm bổng. Bên đó nhìn thấy bên này sáng lên, mới cầm điện thoại di động lên. Gương mặt tinh xảo mỹ mạo của bà Lê cũng xuất hiện: “Anh trai này, muộn như vậy còn chưa ngủ hả?”

Phục Thành ngồi trên ghế sô pha, nhìn phía sau Lê Vũ là ban trưa vàng đượm, nhíu mi, nói: “Mẹ ở đâu thế?”

“Ma Rốc (một quốc gia ở Bắc Phi).” Lê Vũ nói, đưa bàn tay ra xa một chút, để Phục Thành có thể nhìn rõ quang cảnh chung quanh. Ánh mặt trời chói lóa, chiếu lên trên bãi cỏ, ở sau lưng bà, cách đó không xa có một giàn nhạc giao hưởng, mặt sau là trang viên chót vót.

“Con đang ở đâu thế?” Lê Vũ nhìn trang trí sau lưng hắn, lông mày tinh tế nhướng một chút, “Ở đó là chỗ bạn trai con hả?”

Phục Thành gật đầu, nói: “Phục Đông Niên nói với mẹ cái gì?”

Lê Vũ lấy cho mình một tách trà đen, “Có thể nói cái gì chứ, không muốn nhắc tới ông ta đâu.” Bà nhấp một ngụm trà, bất mãn mà liếc Phục Thành một cái, “Con đi yêu đương, cũng không nói cho mẹ. Mà mẹ còn biết từ chỗ Phục Đông Niên. Thực sự là làm người ta tức giận.”

Phục Thành nói: “Năm nay dẫn em ấy đến Zürich ( ở Thụy Sĩ) gặp mẹ.”

Lê Vũ hài lòng được tí, biểu lộ “Này còn tạm được ”. Bạn bè bên kia gọi bà bằng một cái tên tiếng Anh, Lê Vũ hàn huyên hai câu, sau đó nói Phục Thành: “Anh trai này, mẹ muốn tìm thời gian đến Thành Yên xem thử một chút, Phục Đông Niên nói ông ta sắp không được, mẹ tới nhìn một cái xem có phải thật vậy không.”

Nói xong rồi tắt video luôn.

Phục Thành cất điện thoại, trở lại phòng ngủ. Trần Thiên Dương ôm chăn, ngủ vô cùng an ổn, nửa khuôn mặt còn vùi vào gối trắng tuyết.

Phục Thành đi tới, cái bóng hằn trên người Trần Thiên Dương. Cậu như có cảm giác, mơ màng mở mắt ra, vỗ vỗ vị trí bên người mình, bảo hắn lên nằm ngủ cùng.

Phục Thành kéo chăn khỏi ngực cậu, “Nóng à? Ngày mai chuyển qua nhà anh đi. Anh tặng nơi đó cho em, xem như nhà của chúng ta, thế nào? Hoặc là, mua thêm một cái, cho em chọn lựa một chỗ, chúng ta vào ở rồi sống chung.”

Trần Thiên Dương dụi dụi vào lồng ngực của hắn, cẳng chân có chút mát lạnh dán lên, vươn tay che lại miệng của hắn.

Đừng nói chuyện, ngủ đi.

(86)

Trần Thiên Dương cho là Phục Thành nói mua nhà chỉ là đùa giỡn. Không nghĩ tới mấy ngày sau, hắn cầm quyển sưu tập về nhà, bảo cậu thích cái nào thì chọn cái đó.

Trần Thiên Dương cảm thấy sống ở đâu cũng tốt, nhưng Phục Thành muốn mua, cậu vẫn sẽ phối hợp. Vào lúc Phục Thành và cậu chọn phòng thì cậu đưa thẻ cho hắn, nói cho hắn biết: Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của em, có thể không nhiều, chắc chắn không thể mua nhà. Giờ anh cũng chỉ có thể ứng trước, hàng năm em sẽ trả cho anh một khoản nhỏ. Có điều chắc phải trả tới khi chúng ta già rồi.

Cậu cũng đã xem nhà mà Phục Thành chọn, cậu nói như vậy cũng là cái nhìn lạc quan, dựa theo mức lương của cậu, có thể khi xuống lỗ cũng chưa đưa xong.

Trần Thiên Dương biểu thị tiếp: Em không hiểu nên làm như thế nào, nhưng nhà của hai người chúng ta, em cũng muốn góp chút sức.

Phục Thành cầm thẻ của cậu, trong lòng có một loại cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, như là được cái gì lấp đầy.

Sau đó Phục Thành cũng trả lễ lại cho Trần Thiên Dương một tấm thẻ, cậu không nhận lấy: Chúng ta chênh lệch nhiều như vậy, anh cũng không cần cho em, hơn nữa em biết anh lén lút cho thêm bóp tiền của em, em không thiếu tiền.

Phục Thành dụ dỗ từng bước: “Ông bà nội em thì ai là người quản tiền trong nhà?”

Trần Thiên Dương: Bà nội.

“Vậy có phải em cũng nên quản tiền của anh không?” Phục Thành ôm Trần Thiên Dương, rồi dùng chất giọng trầm ấm kêu “bà xã”, “cục cưng ”, “em yêu”, cái gì cũng gọi. Hắn còn chưa hành động gì mà Trần Thiên Dương đã đỏ như tôm luộc, đầu cũng không ngẩng lên được nữa. Cậu không thể làm gì khác hơn là cất thẻ, lén lút nhìn Phục Thành, nghĩ thầm, Phục Thành thật là biết dỗ người yêu.

(87)

Giờ tan làm, Phục Thành nói muốn dẫn cậu đi gặp một người, hắn nói: “Chính là mẹ anh đã về nước, muốn gặp em một lần.”

Lê Vũ  sẽ không thèm quan tâm chết sống Phục Đông Niên, lúc bà nói muốn trở về, Phục Thành đã đoán được bà muốn tới đây gặp Trần Thiên Dương, nhưng không ngờ sẽ nhanh như thế.

Nghe thấy phải đi gặp người lớn mà biểu tình Trần Thiên Dương cứng lại trong nháy mắt, sau đó lập tức căng thẳng.

Phục Thành véo vành tai của cậu một cái, nói: “Vốn dĩ muốn qua một thời gian ngắn dẫn em đi gặp bà, nhè đâu bà lại tự về. Đừng sợ, bà sẽ rất thích em.”

Trần Thiên Dương có chút không tin mà ảo não. Cậu không có một chút chuẩn bị gì, trên người còn dính bùn đất của phòng làm việc.

Cậu niết mấy đốt ngon tay của mình, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Phục Thành chưa từng thấy Trần Thiên Dương bất an như thế. Hắn dừng xe ở ven đường, nắm tay cậu bị bóp đỏ lên, nói: “Lỗi anh không nói trước cho em biết. Không thì giờ chúng ta trở lại, lần sau anh dẫn em đi gặp mẹ?”

Trần Thiên Dương lập tức lắc đầu, nhẫn nhịn kích động muốn lùi bước, giải thích: Em chỉ lo lắng, em như vậy, bà sẽ cảm thấy chúng ta không thích hợp.

Phục Thành khẳng định nói: “Không đâu. Mẹ sẽ rất thích em.”

Trần Thiên Dương vẫn rất hồi hộp, biểu thị: Ít nhất phải thay một bộ đồ đã.

Phục Thành trước tiên lái xe đến cửa hàng, Trần Thiên Dương không dám làm lỡ thì giờ, thật nhanh thay xong quần áo Phục Thành chọn cho, một cái áo sơ mi và quần bò đúng lệ đúng thời.

Trần Thiên Dương có vóc dáng cao gầy, áo sơ mi phủ vai làm cậu có cảm giác của thiếu niên sạch sẽ, chân vừa thẳng vừa dài, lộ ra mắt cá chân nhỏ gầy. Mấy ngày trước cậu toàn mặc áo tay dài, lúc Phục Thành kéo ống tay áo cho cậu, phát hiện như là bị khuất lâu mà trắng nõn, vừa lộ ra cánh tay hắn đã liếc mấy lần.

Hắn cúi đầu hôn cách tay Trần Thiên Dương một cái, tiếp viên bên cạnh hoảng hốt nhìn tới lui loạn xạ.

Trần Thiên Dương cũng choáng váng, não ngất ngư bị hắn mang đến khách sạn.

Lê Vũ đã chờ tại phòng lớn từ sớm. Bà nhìn thấy Phục Thành dẫn người lại đây, đứng lên chào hỏi, “Cuối cùng cũng đến. Mẹ sắp phải đi đây.”

Trần Thiên Dương nhúc nhích cuống họng một chút, khẽ gật đầu với Lê Vũ, lộ ra một nụ cười ngại ngùng.

”Đây là Dương Dương.” Phục Thành kéo Trần Thiên Dương ngồi xuống, hỏi Lê Vũ, “Mẹ tới vào lúc nào?”

“Buổi trưa, đi xem Phục Đông Niên một chút, còn chưa có chết, còn nhiều lời nhiều khủng khiếp.” Lê Vũ cười híp mắt nhìn Trần Thiên Dương, “Dương Dương, còn đừng hồi hộp, dì ngồi một chút là đi rồi.”

Nói xong, bà lại nhỏ giọng nói: “Anh trai nè, mẹ nói như vậy, nó nghe thấy không?”

Trần Thiên Dương không nhịn cười được một chút.

Bà ngồi nói một chút, an vị một hồi, nói vài câu thì xe của bà cũng tới. Lúc bà cầm túi đi đến, đưa cho Trần Thiên Dương một cái hộp nhung chỉ đen, nói là lễ ra mắt.

Hai người tiễn Lê Vũ tới cửa, Lê Vũ ôm Phục Thành một cái, “Chăm sóc mình cho tốt.”

Rồi ôm Trần Thiên Dương một cái, sờ đầu cậu một chút, như dỗ trẻ con, lòng bàn tay mềm mại diu dàng, “Sống với con trai mẹ cho tốt, chờ nó dẫn con về trở lại, dì sẽ chuẩn bị lễ vật cho con.”

Đợi xe lái đi, Phục Thành nói với cậu: “Có phải là không sợ không?”

Trần Thiên Dương gật gật đầu: Dì trông còn khỏe và rất xinh đẹp.

Đáy mắt Phục Thành lộ ra ý cười, Lê Vũ đích xác rất đẹp. Ngoại trừ mấy năm ly hôn chật vật, người mẹ trong trí nhớ của hắn vẫn luôn xinh đẹp tao nhã như vậy.

Số mệnh của cô chủ vừa sinh ra đã tập hợp ngàn vạn yêu chiều, không biết khói lửa nhân gian. Đời này sẽ được hưởng phúc.

Cho dù là lúc sinh con, cũng có bảo mẫu chăm nom, mỗi ngày bà và con mình thấy mặt nhau, vui đùa một chút, lưu một ít ký ức máu mủ là tốt rồi.

Nhưng mà, trước năm bảy tuổi, ấn tượng Phục Thành đối với cha mẹ đều rất mơ hồ, mỗi lần Lê Vũ nói về hồi ức khi hắn còn bé, Phục Thành cũng hoài nghi bà nghe được từ bảo mẫu.

Phục Thành nửa đùa nửa thật nói: “Sau đó anh đi Luân Đôn, một năm đi Zürich ( ở Thụy Sĩ) thăm bà một lần. Ngày hôm nay vì gặp em, dùng hết số ngày có thể gặp mặt nhau, sợ là năm nay sẽ không gặp bà được.”

Về phần Phục Đông Niên mà không ai thích, Phục Thành lười kể. Chỉ nói cho Trần Thiên Dương rằng mình còn có một người cha bại liệt nằm trên giường, nhưng mà còn có mẹ nhỏ và em trai chăm sóc, có thể không cần phải để ý đến.

Rất nhiều người đến tận hiếu cho Phục Đông Niên, không thiếu một người như hắn.

Mà những người khác của Phục gia, Phục Thành bèn giới thiệu sơ lược, “Toàn là người không quá quan trọng.”

Hai người đi trên đường mới lên đèn rực rỡ, Trần Thiên Dương nghiêm túc nghe Phục Thành nói cho cậu, cảm thấy nhà Phục Thành phức tạp hơn nhà mình nhiều lắm, nhưng mà với cách nói đơn giản xúc tích của Phục Thành thì lại trở nên vô cùng gọn gàng.

Trần Thiên Dương áy náy thành khẩn biểu thị: Ba mẹ em đều là người bình thường, nhà em cũng không có lợi hại như nhà anh. Bây giờ em không thể dẫn anh về ra mắt, em sợ anh cảm thấy oan ức, anh yên tâm, sau này em sẽ dẫn anh về giới thiệu với mọi người.

Phục Thành lập tức mỉm cười, không giống với nụ cười thường ngày, xuất hiện trên gương mặt đẹp trai, có một chút ý tứ hàm xúc kinh hồng diễm ảnh (*).

(*) kinh hồng diễm ảnh (惊鸿艳影): chỉ bóng dáng người đẹp dịu dàng, xinh xắn ngóng về phương xa, ở đây có thể nói Phục Thành đẹp trai phóng khoáng như không thật