Thạch Xuyên để Trần Thiên Dương suy nghĩ kỹ càng một thời gian. Ngày hôm sau dẫn cậu và Từ Ấu Lâm đi thư viện nơi đây để hỗ trợ.
Bởi vì phải làm triển lãm, có một bộ bảng chữ mẫu đời Minh mới vừa được đưa tới, sợ không kịp nên phải mời người có chuyên môn đến. Trần Thiên Dương và Từ Ấu Lâm một tổ, bận rộn cả buổi sáng mới làm xong nửa tờ. Lúc hai người đứng lên, cổ đã cứng ngắc. Cả hai đứng trước cửa sổ, xoa xoa gáy.
Sau đó Từ Ấu Lâm đứng ở góc độ đàn anh, nổi hứng tán gẫu cùng Trần Thiên Dương về dự định Thạch Xuyên bày cho cậu. Từ Ấu Lâm nói, Trần Thiên Dương nghe. Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài rơi vào đầu lông mày vẫn luôn nhăn lại của cậu.
Sau khi tan tầm trở lại khách sạn, Trần Thiên Dương gởi nhắn tin cho Phục Thành. Phục Thành nói với cậu gần đây sẽ rất bận, cho nên ban ngày hắn cũng không có gọi cho cậu.
Một lát sau Phục Thành gọi video tới. Bên đó đen kịt, chỉ có mặt Trần Thiên Dương ở trên màn hình, còn có âm thanh Phục Thành, “Sao có vẻ không vui thế này?”
Trần Thiên Dương ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm, thở dài.
Phục Thành nở nụ cười, “Còn đang suy nghĩ chuyện thầy nói với em sao?”
Trần Thiên Dương gật đầu.
“Vậy ra mở cửa, anh nghĩ giúp em.”
Trần Thiên Dương mất một giây đồng hồ để tiêu hóa câu nói này. Sau đó cậu lập tức đứng dậy khỏi giường, chạy tới mở cửa ra thì thấy Phục Thành đang đứng ở bên ngoài. Vui vẻ bất ngờ quá lớn khiến cậu tức khắc cười rộ lên.
Khi Phục Thành đi vào, Trần Thiên Dương còn có chút không chân thực mà nhìn hắn, hỏi: Không phải anh bảo rất bận sao?
Phục Thành đặt điện thoại di động sang một bên, nâng mặt của cậu, nói: “Vội vàng xử lý xong để tới gặp em.” Nói xong cũng cúi đầu trao nhau một cái hôn sâu, để cho Trần Thiên Dương xác định mình thật sự đến.
Trần Thiên Dương đầu óc choáng váng ngã xuống giường, tay Phục Thành đặt ở trên người cậu có hơi dùng lực, mới vừa mò vào đã thuận theo eo đi xuống, trong túi áo khoác rơi ra hai viên kẹo có tạo hình đáng yêu, rớt vào trong tay Phục Thành.
“Em yêu, em rơi ra à?” Phục Thành dừng lại, một cái tay chống bên tai Trần Thiên Dương, một cái khác cầm kẹo lắc lắc.
Trần Thiên Dương nghiêng đầu nhìn, mới nhớ tới, đây là kẹo hôm nay hai nữ sinh ở ngoài thư viện đưa cho.
Phục Thành nhìn cậu giải thích, ngồi xuống, thao vỏ gói kẹo đút vào miệng Trần Thiên Dương, “Thổ lộ với em à?”
Trần Thiên Dương ngậm kẹo lắc đầu, Phục Thành còn nói: “Thế hai nữ sinh đó đẹp không?”
Khá đẹp. Đàn anh nói chân vừa dài vừa thẳng nữa.
Nhưng trực giác bảo Trần Thiên Dương không thể trả lời như vậy, cậu đáp: Không nhìn kỹ.
Phục Thành nắm cái cằm hơi chỉa ra của cậu, nói: “Anh vẫn chưa từng hỏi, trước đây có rất nhiều người tỏ tình với em à?”
Trần Thiên Dương lắc đầu.
“Trong trường học cũng không có sao?”
Trần Thiên Dương: Em chưa từng đi học. Khi còn bé toàn học ở nhà, khi còn bé chướng ngại thính lực rất nghiêm trọng, phải thường đi khắp nơi tìm bệnh viện, ông bà nội cũng không muốn đưa em đến trường học chuyên biệt, nên ở nhà dạy em.
Sau đó hai người Trần Vân Học sắp xếp trường học, gần như toàn là đứa nhỏ mười bốn tuổi trở xuống. Cậu cũng không đến lớp tận hai tháng, nên về sau cũng không đi nữa.
Phục Thành để cậu tựa vào người mình, đợi đến khin ngón tay nhỏ gầy của cậu dừng lại giữa không trung thì nắm lấy đốt ngón tay, không nói gì. Bên trong đôi mắt của hắn có tơ máu, nói, “Anh gặp em sớm hơn thì tốt rồi.”
Trần Thiên Dương ngồi lại, đối diện với hắn, đường nét rõ ràng trên mặt của Phục Thành chìm một nửa vào bóng tối, suy nghĩ nơi đáy mắt càng nhìn không rõ lắm.
Cậu phát hiện, chuyện làm Phục Thành không vui rất đơn giản, tựu chung lại là dễ dàng đau lòng cho cậu. Cứ như hắn bị thiệt thòi cái gì, lại có vẻ ai đã bạc đãi hắn vậy.
Trần Thiên Dương lại gần, tay chống lên bờ ngực rắn chắc của Phục Thành, như là mèo con, hôn khóe mắt của hắn một cái, sau đó ngậm môi dưới của hắn, xem như kẹo mà mút lên.
Cậu thấy Phục Thành không có phản ứng, bèn cạy ra khớp hàm của hắn, trong miệng hai người đều có hương vị viên kẹo mà Trần Thiên Dương vừa ăn ban nãy, ngập mùi sữa, còn có chút ngòn ngọt.
Cuối cùng cậu nâng mặt Phục Thành lên, mổ hai cái lên miệng của hắn. Cậu cười tủm tỉm nhìn Phục Thành, bắt đầu nghiêm túc giảng đạo lý: Em không thấy mình thiếu thứ gì cả. Trong suốt mười bảy năm có ông nội và bà nội vô cùng vô cùng thương em. Sau này thì lại có anh rất rất yêu em. Thật ra vận mệnh rất ưu đãi cho em mà.
Phục Thành nghiêm túc nhìn cậu. Từ khi hắn nhìn thấy mấy thứ mà Tưởng Thừa Ân tra được, bắt đầu trắng đêm không ngủ. Trong lòng hiện giờ như có hai thanh đao cùn đang mài vào nhau.
Trần Thiên Dương sờ sờ mặt của hắn, dỗ: Nếu anh gặp em sớm hơn thì có thể sẽ không thấy em ngọt đâu, anh sẽ chỉ thấy em phiền vì em không biết nói chuyện, cái gì cũng không nghe được. Bây giờ gặp mới vừa khớp.
Rốt cục Phục Thành nở nụ cười, gãi cằm cậu: “Em cũng biết mình ngọt?”
Trần Thiên Dương có hơi đỏ mặt. Bởi vì mỗi lần Phục Thành cắn cậu đều nói như thế, nói nhiều tới nỗi, hại cậu còn tưởng mình thật sự được làm từ đường.
Phục Thành lôi kéo không cho cậu né tránh, hôn khắp người cậu mỗi chỗ một lần, cuối cùng đánh giá, “Ừm, ngọt.”
(97)
Bởi vì Trần Thiên Dương không muốn mai mối, Lưu Hạm càm ràm vài câu với Trần Vân Học.
Hai người bắt đầu cân nhắc đến chuyện bây giờ con trai có cần mai mối hay không rồi tranh chấp. Trần Vân Học lo lắng học phí chi tiêu của Trần Khoa Vũ, chuyện của Trần Thiên Dương không nên gấp gáp như vậy. Lưu Hạm cũng cảm thấy ông nói rất có lý, nhưng trong lòng không quá vui vẻ. Cuối cùng chiến tranh lạnh hai ngày.
Sau khi ăn ở căn tin chỗ làm hai ngày liên tiếp, hôm nay Trần Vân Học về sớm, dọn dẹp trong nhà một chút, chuẩn bị tốt.
Lưu Hạm cũng nhịn hai ngày, theo bậc thang đi đến, nói vài câu với Trần Vân Học, lại không nhịn được oan ức, bắt đầu nói con trai không hiểu chuyện, mà Trần Vân Học cũng không hiểu, nước mắt bà chảy xuống. Trần Vân Học đưa giấy cho bà, thở dài, không hiểu sao phụ nữ cứ hay để ý ba cái chuyện cưới gả này.
Đúng lúc chuông cửa vang lên, là người ở tiệm hoa. Trần Vân Học nói mình không đặt hoa, xác nhận lại địa chỉ với nhân viên cửa hàng, sửng sốt một chút, phản ứng lại chắc là Trần Khoa Vũ đặt cho bọn họ.
Lưu Hạm ngoài miệng nói con trai nhỏ Trần Khoa Vũ nhiều chuyện, trên mặt lại không giấu được nụ cười. Ngay lúc hai người đang bàn luận chuyện du học của Trần Khoa Vũ, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Lần này là người chuyển phát nhanh, cái hộp chỉ cần cầm một tay, Trần Vân Học còn chăm chú nhìn thêm.
“Khoa Vũ mua cho chúng ta cái gì?” Trần Vân Học đặt cái hộp nhỏ lên bàn, không tìm được đơn chuyển phát nhanh, cầm dao gọt hoa quả mở bao bì.
Lưu Hạm để hoa sang một bên lại gần xem chung, Trần Vân Học lấy ra một xấp ảnh chụp từ bên trong. Có một tấm bay là đà rơi trước mặt Lưu Hạm, trong hình tia sáng không rõ, cảnh phố xa phía sau mờ ảo, người cũng làm mờ. Có hai người đang ôm nhau.
“Bạch!”
Trần Vân Học như là nhìn thấy vật gì bẩn thỉu mà vứt xấp ảnh trong tay xuống bàn, đột nhiên đứng lên, lòng giận vừa rối vừa gấp. Bức ảnh rơi trên bàn trà, đâu đâu cũng có. Lần này Lưu Hạm nhìn rõ ràng, mỗi một tấm đều là hai người đàn ông đang thân mật, có mờ nhạt, cũng có rõ ràng.
Toàn là hai người giống nhau, nhìn quen mắt đến múc thần kinh bà đột nhiên châm chích, kinh hoàng ngã ngồi trên ghế số pha.