Trái Tim Người Câm

Chương 30: Phiên ngoại 2



Phiên ngoại: Chuyện trong nhà 2

(123)

Tự Phục Thành chính miệng đồng ý Trần Thiên Dương, thế nhưng khi biết cậu muốn đi qua đó nửa tháng, hắn cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài mọi người đang thấy.

Trên đường đến sân bay, mỗi lần đi ngang một cái đèn đỏ thì Phục Thành đều có kích động muốn quay xe về.

Đến sân bay, Phục Thành nói: “Hay anh đi cùng em nhé.”

Hắn bị Trần Thiên Dương từ chối. Cuối cùng hắn chỉ có thể không yên lòng nhìn người đi qua cửa an ninh.

Còn chưa tới lúc lên máy bay nên Trần Thiên Dương ngồi ở phòng chờ, gửi tin nhắn cho Phục Thành. Sau đó cậu lén lút lấy ra điện thoại cũ mang theo trên người.

Trần Thiên Dương cũng không biết mình đang chột dạ chuyện gì.

Đối với chuyện đã qua, trung tâm bẻ thẳng đã hành y phi pháp, cố ý hại người khác các loại. Dưới sức ép của Phục Thành, bên đó bị bắt hai mươi năm là chuyện trốn không thoát.

Còn hai vợ chồng Trần Vân Học, Phục Thành cũng cho ý kiến và tìm luật sư, nói cho Trần Thiên Dương rằng sẽ không bắt hai mươi năm, nhiều nhất là năm năm mà thôi.

Chỉ chuyện bị tạm giam năm ngày cũng là đả kích trí mạng đối với Trần Vân Học.

Trần Thiên Dương không đồng ý đề nghị này của Phục Thành nên hắn bèn cho cậu một lựa chọn khác: đổi điện thoại, dùng sim mới, cắt đứt liên hệ với bọn họ.

Bây giờ, cách chạng vạng ngày đó Trần Thiên Dương rời nhà họ Trần đã qua hơn hai tháng.

Cái điện thoại này đã hết pin từ lâu, có thể dùng hay không còn phải xem đã.

(124)

Máy bay hạ cánh, Trần Thiên Dương cầm hành lý từ băng chuyền hòa vào dòng người xuôi ra ngoài.

Ở đây là một thành phố nhỏ ở phía nam. Sân bay rất nhỏ, cửa ra chỉ có ba cái, người đến đón cũng không nhiều. Trần Thiên Dương dựa theo vé máy bay đi đến cửa số hai.

Phương Tín Chi và cháu gái của ông – Phương Tiêu cùng đi đón cậu.

Phương Tín Chi chính là bậc thầy quốc họa cùng vẽ tranh với Trần Thiên Dương lần đó, hiện tại sinh sống ở đây. Nhà ông ở sau một cái cây ngô đồng trên đường lớn, kiểu nhà thuộc kiểu Tây hai tầng, cực kỳ bắt mắt yên tĩnh. Trong nhà nuôi một con chó vàng gọi là Cocacola, cửa vừa mở thì đã ngoắt ngoắt cái đuôi chạy ra đón khách.

Trần Thiên Dương ở tầng hai. Buổi tối cậu gọi video với Phục Thành, mở cửa sổ ra, dưới mái hiên treo một loạt mấy quả đèn sợi đốt bằng sành, được bày ra dưới một khóm trúc xanh. Cái đuôi lông xù của Cocacola vươn ra từ cái ổ bên cạnh, phất qua phất lại. Nó nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa sổ, lập tức thở phì phì thò đầu ra.

“Muốn nuôi một con không?” Nhìn cậu tương tác với Cocacola rất vui vẻ, Phục Thành bèn hỏi một câu ở đầu dây bên kia.

Trần Thiên Dương lập tức lắc đầu. Cậu phát hiện Phục Thành rất hứng thú khi luôn muốn đưa cho cậu mọi thứ mà cậu tỏ ra yêu thích, mặc kệ chúng có thích hợp với cậu hay không.

Phục Thành ở bên kia nhìn cậu, nói: “Sao vậy? Hay em muốn nuôi mèo?”

Phục Thành cũng không phải người chịu nuôi thú cưng. Hắn không hề muốn chia sẻ thời gian của Trần Thiên Dương với bất kỳ món đồ hay con thú nào, nhưng Phục Thành luôn phải đi công tác. Một chuyến công tác có thời gian cũng không ngắn, khi đó có một con thú nhỏ chơi cùng cậu cũng hay.

Trần Thiên Dương ngồi trên giường, ngón tay cử động mấy lần, biểu thị thật là phiền phức, không muốn nuôi.

Phục Thành chẳng qua rất thích dành thời gian cho cậu, cũng không có nghĩa cậu thật sự rỗi rảnh. Nuôi một con thú cưng, việc huấn luyện chắc chắn sẽ giao cho Phục Thành. Rất lãng phí thời gian.

Ngẫm thế, vẫn là thôi.

Phục Thành dường như biết cậu đang suy nghĩ gì mà nói: “Chúng ta nuôi một con thông minh, học cái gì cũng nhanh, còn có thể nghe lời em. Coi như nuôi con trai đi.”

Lúc này Trần Thiên Dương có hơi lưỡng lự, biểu thị chờ cậu trở về rồi hãy nói.

Phục Thành nhìn dáng vẻ cậu nghiêm túc xoắn xuýt thì lại cảm thấy, hình như có chỗ nào đó trong lòng lại bị cậu trộm đi mất mà đáy mắt của hắn lộ ra ý cười. Hắn dùng chất giọng trầm thấp gọi tên thân mật của cậu, hai chữ kia vừa thoát khỏi đầu lưỡi của hắn, như bao trùm bởi lớp áo da nóng bỏng mà theo màng nhĩ xuyên vào trong tai Trần Thiên Dương, mũ da lăn một vòng bên trong, cứ như gợi lên chút ý niệm kiều diễm từ tận đáy lòng.

Trần Thiên Dương giống như là một con dê cứ mãi rơi vào một cái bẫy ngu xuẩn. Bởi vì ánh mắt lưu luyến ở đầu bên kia điện thoại và giọng điệu ghẹo người của Phục Thành mà mới ngày đầu tiên tới đây, trong lòng cậu đã bắt đầu đếm ngược ngày trở về.

Cũng không biết là bởi vì thay đổi môi trường hay trong lòng có suy nghĩ, Trần Thiên Dương ở chỗ Phương Tín Chi không hề bị ác mộng của mình quấy rầy lần nào.

(125)

Trần Thiên Dương sinh hoạt ở đây cũng không thể bảo là không thoải mái tự tại. Mỗi sớm ra, cậu giúp Phương Tín Chi cho chó ăn rồi dắt chó đi dạo. Buổi chiều cậu sẽ theo Phương Tín Chi đi mấy nơi bờ sông khe núi thâm cốc vẽ cây vẽ cỏ, sau đó lái xe trở về dưới ánh trăng sáng rỡ rõ ràng.

Trong mười ngày vắng mặt, qua video mà Phục Thành cũng có thể nhìn ra trên mặt Trần Thiên Dương đã có chút thịt, mặt trắng trẻo, chân tóc ngắn dán sát đỉnh đầu. Nhìn cậu cứ như chú tiểu mới vừa xuống núi, đến trần gian quấy nhiễu trái tim người khác.

Thấy trạng thái cậu khôi phục rất nhanh, Phục Thành không còn bất mãn như khi trước sợ cậu đi xa nữa. Thế nhưng hắn lại nói mình muốn tới tìm cậu. Chỉ là Phục Thành lại bị Trần Thiên Dương từ chối, biểu thị mỗi ngày mình đều có sắp xếp, không chừa ra được thời gian ở cùng hắn.

Phục Thành luôn luôn tôn trọng công việc của cậu, lần này cũng bị cậu thuyết phục. Trần Thiên Dương lén lút thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì ngày mai có người muốn tới tìm cậu, không thể để cho Phục Thành biết được.

Trước đó cậu đã lấy điện thoại di động cũ, sạc pin khởi động máy. Bên trong toàn là cuộc gọi chưa nghe và tin nhắn chưa đọc. Có của Trần Vân Học, Lưu Hạm, còn có của Trần Khoa Vũ.

Trần Khoa Vũ về nước từ sớm, nhưng cậu ta chưa chịu về nhà. Vợ chồng Trần Vân Học vẫn luôn liên hệ Trần Thiên Dương, bảo cậu hỗ trợ tìm Trần Khoa Vũ.

Có lẽ là bởi vì hổ thẹn, hoặc chỉ là không muốn nhìn thấy nhau, bọn họ chỉ toàn liên hệ Trần Thiên Dương qua điện thoại, chưa từng tới tìm Trần Thiên Dương. Vả lại, về sau tin nhắn cũng không còn gửi đến.

Ngược lại, Trần Khoa Vũ vẫn luôn kiên nhẫn mà gửi tin nhắn cho cậu. Trong Wechat là mấy đoạn tin nhắn giọng nói dài ơi là dài, không ít toàn là tiếng khóc lóc.

Trần Thiên Dương bị cậu ta khóc không có cách nào khác đành gửi lại một tin “Đừng khóc”.

Sau đó, cậu bắt đầu giữ liên lạc với Trần Khoa Vũ.

Trong sự kiện kia, Trần Khoa Vũ vốn không có lỗi. Trần Thiên Dương nghe thấy cậu ta nói mình vẫn luôn ở nhà bạn học, chưa từng về nhà mình nên mới đồng ý để cậu ta đến tìm cậu. Một lần thì ngoan ngoãn trở về, không rời nhà trốn đi nữa.

Lúc Trần Khoa Vũ được Trần Thiên Dương đến đón, như là đứa nhỏ mười tuổi, không ngầu cũng chả gây phiền phức. Cậu ta vô cùng dính Trần Thiên Dương, tủi thân lò dò theo cậu, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Trần Thiên Dương chủ động nói cho cậu chàng biết, bản thân đã không sao.

“Có thật không? Em tra thử, mọi người nói…”

Trần Khoa Vũ lập tức dừng lại: “Không có chuyện gì thì thôi vậy. Em vừa nghĩ đến chuyện này thì ngủ không được, cứ thấy mình không có mặt mũi nào tới gặp anh.”

Trần Thiên Dương vỗ vỗ đầu cậu ta, bảo cậu ta ăn cơm nhanh một chút.

Trần Khoa Vũ lại hỏi: “Vậy em còn là em trai anh chứ?”

Nhìn thấy Trần Thiên Dương gật đầu mà Trần Khoa Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Trần Thiên Dương muốn nói cho cậu ta biết, chuyện của người lớn thì không cần để ý. Thế nhưng chắc Trần Khoa Vũ sẽ không thích nghe, bèn yên lặng gắp đồ ăn vào trong chén cậu ta, an ủi đứa em trai bị kẹp ở giữa này.

Xét thấy cậu chàng trốn học tới, Trần Thiên Dương bèn dẫn cậu ta thăm thú ở đây mấy vòng, buổi tối thì đưa người ra sân bay.

Sân bay nhỏ rất ít người. Trần Khoa Vũ đứng trước cửa an ninh, nhét một tấm thẻ vào túi áo cậu.

Cái thẻ Phục Thành từng đưa cho cậu, cậu còn cất mãi chưa từng dùng qua lần nào.

“Cái này vốn là của anh.” Trần Khoa Vũ không cho cậu lấy thẻ ra, âm thanh còn mang theo một chút giọng mũi.

“Ba mẹ bảo em đưa anh. Trong đây là của ông bà nội để lại cho anh hết, anh giữa lấy đi.”

Lúc Trần Thiên Dương còn đang sửng sốt, Trần Khoa Vũ đã nhanh chóng ôm lấy cậu: “Anh, bye bye.” Sau đó phất tay đi qua cửa an ninh.

Trần Khoa Vũ lén lút quay đầu lại nhìn Trần Thiên Dương, nhìn thấy cậu đã quay người rời đi thì cười khổ một cái.

Liên quan với tấm thẻ cậu ta đưa cho Trần Thiên Dương, kỳ thực đó là của chính Trần Khoa Vũ. Hết thảy tiền mà Trần Vân Học đưa cho cậu ta đều ở bên trong, vốn dĩ dùng làm phí dụng du học cho cậu ta.

Chỉ là trước đó Trần Khoa Vũ không dám tới gặp Trần Thiên Dương mà đi gặp Phục Thành. Cậu ta khoác lên một lớp “em trai Trần Thiên Dương”, cáo mượn oai hùm muốn hắn trả lại anh trai cho mình. Cuối cùng tầng da này bị lột ra, cậu chàng ảo não rời đi.

Cậu ta vẫn luôn biết, trong nhà khiến Trần Thiên Dương chịu thiệt thòi nhưng lại không biết bản thân giữ nhiều đồ của Trần Thiên Dương như vậy.

(126)

Trần Thiên Dương cũng không biết ông bà nội chừa cho cậu bao nhiêu tiền nên cậu tự đi tìm ATM kiểm tra thử.

Khi Trần Thiên Dương nhìn thấy hàng số dư mà thoáng sửng sốt.

Sau đó quỷ thần xui khiến, Trần Thiên Dương lấy ra tấm thẻ Phục Thành đưa cho mình, cũng cắm vào. Cậu nhìn thấy dãy số dư còn nhiều hơn hồi nãy mà hầu kết nho nhỏ trượt một cái.

Đây là lần đầu cậu đối diện với sự chênh lệch giữa mình và Phục Thành ở phương diện này, vô cùng trực quan.

Sau đó tay chân của cậu cùng nhịp rời đi.

Buổi tối lúc gọi video với Phục Thành, ánh mắt cậu nhìn Phục Thành có hơi phức tạp trong một chốc.

Phục Thành biết Trần Khoa Vũ đi tìm cậu, cho là cậu biểu lộ như vậy là đang chột dạ nên trêu cậu hai câu, hỏi cậu có phải làm gì có lỗi với mình không.

Trần Thiên Dương lắc đầu. Ngay lúc ấy Phương Noãn ở bên ngoài gõ cửa. Trần Thiên Dương không nghe thấy, vẫn nhờ Phục Thành ở bên kia video nói cho cậu biết, có người gõ cửa.

Trần Thiên Dương ra mở cửa. Phương Noãn ở ngoài, chất giọng ôn hòa từ tốn, âm cuối còn mang theo ý cười: “Phiền đến anh hả? Ông nội bảo anh xuống nhà ăn. Em có mua đồ ăn khuya về.”

Trần Thiên Dương gật gật đầu, lắc lắc điện thoại vài cái, ra hiệu bản thân nói chuyện điện thoại xong sẽ xuống ngay.

Phương Noãn lướt mắt thấy trong video cũng là một người đàn ông.

Phục Thành cũng nhìn thấy gương mặt nho nhỏ của Phương Noãn. Rất đẹp. Mắt hắn hơi nheo lại.

Đợi đến lúc Phương Noãn vừa đi, Phục Thành nói: “Vừa rồi là ai thế?”

Trần Thiên Dương đặt điện thoại xuống, giải thích Phương Noãn là cháu gái của Phương Tín Chi, cuối tuần sẽ tới thăm ông ấy. Sau đó cậu biểu thị bảo hắn nghỉ sớm một chút, còn mình thì xuống ăn khuya.

Cậu và Phương Noãn tuổi tác xêm xêm nhau. Cậu rất thích nghe Phương Noãn và Phương Tín Chi kể về mấy chuyện trong trường học. Quan hệ của hai người coi như không tệ.

Phương Tín Chi lớn tuổi, không thích ăn mấy thứ đầy dầu mỡ, ăn một ít thì về phòng ngủ, để lại Cocacola vừa chuyển ổ vào nhà vì trời lạnh, giờ đang chảy nước miếng nhìn bọn họ.

Trần Thiên Dương nhìn màn hình, gò má ẩn ở trong bóng tối, như là một bản phác họa xinh đẹp. Vào lúc điện thoại di động sáng lên, cậu cúi đầu nhìn thử, đôi mắt bị rọi sáng, má trái lộ ra một cái lúm đồng tiền.

Phục Thành ở trong tin nhắn cực kỳ bất mãn: “Trước đó sao em không nói ở đó còn có những người khác?”

Phục Thành còn ăn dấm chua với cả người qua đường, huống chi là Phương Noãn ở cùng nhà với cậu.

Trần Thiên Dương hoảng hồn muốn về phòng dỗ người. Cậu chỉ chỉ trên tầng với Phương Noãn, sau đó đeo tai nghe lên tầng.

Phương Noãn vỗ vỗ ghế sô pha, để Cocacola có thể nhảy lên. Cô ôm đầu chó của nó, nhìn sang phía cầu thang, líu ríu nói: “Yêu đương thiệt thích mà.”

(127)

Phục Thành khăng khăng phải tới thăm cậu, đồng thời không thừa nhận nguyên nhân là vì Phương Noãn, còn nói: “Anh nhớ em mà thôi, em không nhớ anh ư?”

Trần Thiên Dương khuyên cả buổi tối, ngón tay cũng mỏi.

Nhưng mãi đến lúc Trần Thiên Dương về Thành Yên, Phục Thành cũng không thể đến. Bởi vì bên Phục Việt xảy ra chút chuyện ở nước ngoài, Phục Thành không dứt ra được, bản thân còn phải ở nước ngoài mấy ngày.

Khi Trần Thiên Dương về tới nơi thì hắn đang nằm ở nhà ngủ bù.

Thành Yên còn lạnh hơn thành phố mà Trần Thiên Dương vừa trở về rất nhiều. Chỉ là trong phòng có thảm nhiệt (Radiant Floor Heating – 地暖), vừa vào đã được hơi nóng vây quanh, xua tan chút khí lạnh trên người Trần Thiên Dương. Cậu cởi giày, rón rén đi về phía phòng ngủ.

Phục Thành chỉ đắp một góc mền ngang eo, lộ ra mấy chỗ có tỉ lệ như là tượng tạc hoàn mỹ. Trần Thiên Dương cực kỳ hâm mộ nhìn tới nhìn lui vài lần mới nhấc chăn lặng lẽ đắp kín mền cho Phục Thành.

Ngón tay hơi lạnh của cậu lướt trên gương mặt của Phục Thành, hai mày hắn nhíu nhíu, sau đó mở mắt ra. Hắn cau mày nhìn Trần Thiên Dương, cậu còn chưa kịp cử động ngón tay thì đã bị hắn bất ngờ kéo lên giường.

Phục Thành đè ở trên người cậu, vừa ngửi vừa hôn, như là đang xác nhận thân phận cậu. Âm điệu của hắn mang theo tí khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ: “Gạt anh ngày mai mới về? Hửm?”

Trần Thiên Dương nâng mặt của hắn hôn trái hôn phải, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Phục Thành nắm cằm của cậu mà cắn cắn môi dưới, dùng lưỡi liếm qua hàm răng trắng tinh bên trong, quấn lấy cái lưỡi trơn mềm của cậu. Nụ hôn từ lưu luyến chuyển sang kịch liệt. Hai người mau chóng trần truồng ôm lấy nhau.

(128)

Hôm sau Trần Thiên Dương dậy không nổi, giống như là lần đầu làm tình cùng Phục Thành. Lúc cậu tỉnh lại đã hoài nghi hai cái đùi mình không thể khép lại được nữa.

Kẻ đầu têu đang ngồi ở bên cạnh, xoa eo của cậu: “Dậy rồi à? Có đói bụng không?”

Trần Thiên Dương tội nghiệp gật đầu, cậu tỉnh dậy vì cái đói cồn cào trong bụng.

Phục Thành hôn trán của cậu một cái, ôm cậu đi đến phòng tắm. Hắn ở từ sau, ôm lấy eo của cậu, nhìn cậu mơ màng đánh răng, từng chút từng chút hôn lên vành tai của cậu.

Trần Thiên Dương nhịn không được mà cười một cái, suýt chút nữa đã nuốt xuống bọt kem trong miệng, sặc đến mức mặt đỏ bừng.

Phục Thành không dám trêu cậu nữa, tay chân thành thật hơn. Hắn chờ cậu rửa mặt xong thì cong người ôm gối đưa cậu ra ngoài.

Dạo đầu Trần Thiên Dương bị hắn ôm như thế còn cảm thấy khó chịu, về sau thì quen rồi. Bị người khác xem là bao tải ôm tới ôm lui, vẫn thật là thoải mái.

Trần Thiên Dương ăn xong bữa cơm giữa trưa thì chậm rãi vịn tường đi đến phòng bếp tìm Phục Thành.

Phục Thành bỏ hết chén đũa vào máy rửa chén, vừa mới dựng người lên thì bị người ôm lấy từ phía sau. Trần Thiên Dương thò ra mấy ngón tay tinh tế khua khua: Hôm nay anh không đi làm sao?

“Ở nhà với em hai ngày.” Phục Thành rửa tay, xoay người, dán vào lỗ tai cậu nói, “Chờ xíu nữa có muốn đi xem nhà mới không?”

Trần Thiên Dương tựa vào lồng ngực Phục Thành, giống một con mèo dính người, cọ cọ quả đầu thô ráp lên cổ hắn.

Xem cậu không muốn ra cửa, Phục Thành ở trong nhà cùng cậu đến trưa. Trong khung cảnh an tĩnh, hắn ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Trần Thiên Dương bên cạnh, còn có hơi thở nhè nhẹ của cậu, đem đến cho người ta cảm giác yên bình đến lạ.

Đối với hắn, đại khái Trần Thiên Dương chính là loại tâm dược tốt nhất. Cậu vĩnh viễn gắn kết chặt chẽ vào mạch đập kinh lạc, máu chảy và cả trái tim vẫn đang đập trong lồng ngực của hắn. Tất cả đều mang tên gọi của Trần Thiên Dương.

Hai người ngâm trong nhà chán chê hai ngày. Cuối cùng chỉ có Tống Hân nhìn thấy không ổn mà bữa đêm nào đó gọi hai người ra ngoài chơi.

Toàn là những người mà Trần Thiên Dương đã từng gặp. Lâu không thấy nhau nên giờ gặp lại, mỗi người đều thích sờ đầu cậu một cái.

Tóc cậu đã ra dài chút, vừa mềm lại châm, giống như là cảm giác lúc chó con thay lông, khi vuốt rất trơn tru.

Tống Hân đổ xúc xắc thua mọi người. Gã nhìn quả đầu đen nhánh của Trần Thiên Dương bên cạnh, muốn sờ chút cảm giác mượt mà thì bị Phục Thành đánh bay cái tay, ánh mắt cảnh cáo gã.

Tống Hân lườm mắt đến mức muốn bay ra tận chân trời. Nhâm Bác Nguyên đang ngồi kế bên thì đưa đầu qua, giống như một con mòng biển lưng đen ngao ngao đợi sờ.

Tống Hân miễn cưỡng đưa tay sờ một cái.

Chậc, vẫn là sờ chó con thích hơn.

Ấy mà Phục Thành cứ như là một ông thần giữ của trông coi Trần Thiên Dương, chỉ ước gì nhét người vào trong túi, đi vệ sinh cũng phải dắt người đi cùng.

Từ từ? Đi vệ sinh?

(129)

Phục Thành áp Trần Thiên Dương lên tường hôn lấy hôn để, cuối cùng trán tựa trán, nói: “Sao lại ngoan như vậy? Không sợ anh làm chuyện gì xấu sao?”

Lông mi mềm mại của Trần Thiên Dương nhấp nháy, kế bên khóe miệng đỏ tươi lộ ra một cái lúm đồng tiền, cả tim cả mắt đều dịu ngoan.

Trong nháy mắt, ánh mắt Phục Thành tối lại. Hắn ra ngoài nói đơn giản một tiếng thì dẫn Trần Thiên Dương rời đi.

Sau khi Phục Thành ở cùng với Trần Thiên Dương thì đổi xe của mình về lại chiếc Cayenne trước đó, vừa khốc vừa ngầu, chỗ ngồi phía sau cũng lớn hơn.

Lúc đầu còn tưởng Trần Thiên Dương sẽ không chịu, không ngờ rằng cậu cũng rất phối hợp.Phục Thành sợ cậu mắc bệnh nên không làm càn nữa. Hắn mau chóng lái xe đi về, ở phòng tắm giúp cậu lấy ra.

“Không phải hôm nay có chuyện muốn nói với anh à?”

Trần Thiên Dương nằm trong bồn tắm, con mắt chuyển động ngang dọc một cái. Cậu dùng ngón tay ướt nước khua khua: Em muốn nhờ anh theo em đi gặp một người.

Phục Thành biết cậu đang suy nghĩ gì, nói: “Có phải lén lút gặp ai sau lưng anh không hả?”

Trần Thiên Dương thành thật giải thích, là Trần Khoa Vũ tới tìm mình. Hơn nữa cậu chàng còn đưa thẻ cho mình, cuối cùng biểu thị: Em cảm thấy cái thẻ kia hẳn là cha mẹ để cho nó, nếu là nó cho em, có thể sẽ ảnh hưởng chuyện nó ra nước ngoài.

Phục Thành biết chuyện Trần Khoa Vũ gặp cậu, nhưng lại không biết Trần Khoa Vũ đưa số tiền kia cho cậu.

Trần Thiên Dương thấy hắn không nói gì, có hơi chột dạ nhìn hắn.

Trước đó Phục Thành vừa nói với cậu: “Em có thể tha thứ bọn họ bởi vì bọn họ là người thân của em. Anh có thể hiểu được. Nhưng Dương Dương, anh không làm được.”

Bây giờ cậu lo lắng chuyện mình liên hệ Trần Khoa Vũ sẽ làm Phục Thành mất hứng.

Phục Thành rửa mặt xong quay lại, nhìn Trần Thiên Dương còn đang lo lắng nhìn mình, bèn nói: “Anh không hề không vui. Vốn dĩ khoản tiền đó là thứ em nên có, em muốn trả lại à?”

Trần Thiên Dương: Em muốn em trai có thể học thật giỏi.

Phục Thành cảm thấy đáy lòng chát chát. Trần Thiên Dương chưa từng được đi học đàng hoàng.

Hắn hôn đỉnh đầu Trần Thiên Dương một cái: “Được rồi, anh đồng ý với em. Hai ta đi gặp nó.”

(130)

Trần Khoa Vũ không muốn giữ thẻ, Trần Thiên Dương bèn gửi thẻ qua bưu đến nhà họ Trần, để hai người lớn tự mình quyết định.

Chờ đến khi Trần Khoa Vũ biết được, muốn đi tìm Trần Thiên Dương thì cậu đã không còn ở Thành Yên.

Từ lúc cậu trở về từ chỗ Phương Tín Chi thì cậu đã có hai người thầy. Cậu đi theo Thạch Xuyên tiếp xúc các chuyện buôn bán tư nhân, mười ngày nửa tháng thì đến chỗ Phương Tín Chi.

Tới khi gần ăn Tết, Trần Thiên Dương vừa đi thăm Phương Tín Chi trở về thì bị Phục Thành mang đi đảo Hồng Kông, ngồi lên siêu thuyền xuôi ra biển.

Siêu thuyền được Phục Thành thắng từ Tống Hân giờ đã có thể xuống biển. Tống Hân bi ai phát hiện gã đã thay đổi Escape thành Sun nhưng Phục Thành còn rất trẻ con quăng ra một cái hoa văn mặt trời Kim Luân ở trên.

Trần Thiên Dương và Chu Phi Hào ra biển câu thứ gì đó, mà mãi đến trưa hai người vẫn không câu được thứ gì nên cả hai thu cần câu, đi xem đám Phục Thành đánh bài.

Cậu nhớ rõ lần trước Phục Thành thua rất nhiều.

Cậu vừa mới vào thì trong khoang thuyền phát ra mấy tiếng than thở.

“Dương Dương, cậu tới rồi. Mau lôi Phục Thành đi đi, không chơi nổi nữa đâu.”

“Phục Thành, mau đi về chỗ vợ nhà ông đi.”

“Lần trước tôi đã nói là anh ta cố tình mà. Bởi vì chúng ta đến chơi cùng Dương Dương, người này mới cố ý thua chúng ta.”



Tiếng tru u oán đồng loạt vang lên. Kỳ thật Trần Thiên Dương không nghe rõ lắm, nhưng cậu phát hiện Cố Thần gọi cậu là vợ Phục Thành. Vành tai của cậu đỏ lừ, mỉm cười một cái, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.

Phục Thành nhờ có Cố Thần mà tâm trạng khá tốt, nói: ” Bao giờ chúng tôi kết hôn, ông cũng không cần đưa lễ.”

Trần Thiên Dương: ?

Tống Hân: “Phục thiếu, tôi ấy à? Con mẹ nó chứ, sắp thua tới cái siêu thuyền thứ hai rồi, ngài có thể kết hôn thì phát cho tôi một cái bao đỏ thiệt lớn không vậy?”

“Đừng nói tục trước mặt Dương Dương.”

Tống Hân: “XxOoxXo!”

Trần Thiên Dương tiếp tục mù mờ nhìn bọn họ.

Dường như cậu hơi không theo kịp tiết tấu này cho lắm.

Mặc dù cậu và Phục Thành giờ đã ở bên nhau, nhưng mà cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Bọn họ có thể kết hôn sao? Vậy cậu sẽ thật sự thành vợ Phục Thành?

Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương kế bên đang ngẩn người, nhéo vành tai cậu một cái, ôm cậu ngồi lên trên chân mình, để cậu thay hắn chơi bài: ” Chơi đại đi. Thắng thì tính là sính lễ của em, thua thì coi như quà đính hôn của anh.”

“Có phải ông đang khi dễ người khác không đấy? Nếu Dương Dương thua thì ông không cho quà đính hôn thật à?

Phục Thành ghé vào Trần Thiên Dương cười: “Cho chứ, sao mà không cho.”

Trần Thiên Dương nhìn hắn chơi mấy lần, không biết nhiều, đầu lại choáng váng. Nhưng mà những người khác cũng không bắt nạt cậu.

Tống Hân – người cũng dẫn theo người khác đến chơi – nhìn Nhậm Bác Nguyên đứng phía sau một chút, từ bỏ.

Gã cũng không biết sao ông anh này lại quấn lấy gã.

Cuối cùng không biết có phải bọn hắn nhường hay không mà Trần Thiên Dương không thua một con nào.

(131)

Ban đêm, mặt biển nhấp nhô lên xuống lấp lánh ánh trăng loang loang, hướng về đảo Hồng Kông không xa không gần, xa xa có thể nhìn thấy một tuyến đường ven biển hợp thành màu vàng rực rỡ.

Trần Thiên Dương đứng ở boong tàu, Phục Thành ôm lấy cậu từ sau, hỏi: “Hồi chiều chơi vui không?”

Trần Thiên Dương gật đầu. Cậu hơi muốn hỏi chuyện kết hôn, nhưng lại cảm thấy mình hỏi thì giống như mình rất nôn nóng.

“Muốn kết hôn không?” Phục Thành đột nhiên nói.

Phục Thành nhìn thấy Trần Thiên Dương sửng sốt, đáy lòng có chút căng thẳng.

Trần Thiên Dương quay lại, đối mặt với hắn, mày mày nghiêm túc: Sau khi kết hôn, em là chồng hay là vợ của anh?

Phục Thành không nhịn được cười: “Là em hết.”

Trần Thiên Dương: Vậy được rồi, thế kết hôn thôi.

Bộ dáng của cậu cứ như đang đồng ý với Phục Thành ngày mai đi ăn điểm tâm sáng. Cậu khua tay xong thì xoay người tiếp tục đi hứng gió biển, nhìn đèn đuốc sáng trưng ở đối diện càng ngày càng gần.

Trần Thiên Dương làm bộ bình tĩnh mà bắt đầu thầm nghĩ: Mình có nên cầu hôn Phục Thành không nhỉ? Mọi lần toàn là anh ấy chủ động, lần này mình cũng muốn anh ấy bất ngờ một lần.

Phục Thành nhìn mái đầu mềm mại của cậu, bất đắc dĩ lại nở nụ cười u mê rồi ra hiệu người khác có thể bắt đầu.

Đột nhiên, màn trời vốn đang tĩnh lặng bùng lên pháo hoa, xinh đẹp thắp sáng nửa bầu trời. Đáy mắt Trần Thiên Dương lộ ra chút mừng rỡ, quay đầu muốn cùng Phục Thành ngắm chung thì mới phát hiện, đằng sau đã thay đổi từ lúc nào.

Tất cả đèn lớn trên thuyền đều được tắt đi, chung quanh chồng chất bong bóng hai lớp. Bên ngoài trong suốt, bên trong lóe ra ánh sáng vàng nhạt. Khuôn mặt Phục Thành bị pháo hoa chiếu sáng, đáy mắt soi rọi một Trần Thiên Dương không dám hít thở.

Dáng vẻ Phục Thành rất chân thành, không hề mỉm cười, giống như lần đầu gặp nhau, dáng vẻ trầm mặc hút thuốc, có hơi dữ dằn.

Hắn đi về phía trước một bước, Trần Thiên Dương dán eo sát lan can, con mắt mở to.

Vốn dĩ tâm trạng Phục Thành có hơi căng thẳng mà bị cậu nhìn như thế thì lại sinh ra mấy phần dịu dàng ấm áp không đúng lúc và bất đắc dĩ. Hắn rất trịnh trọng quỳ một gối xuống xuống đất, chân dài gập trên đất, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt của Trần Thiên Dương:

“Dương Dương, chuyện may mắn nhất mà anh đã thực hiện trong đời, chính là việc ba năm trước anh đưa em về nhà. Phố sá Thành Toại rất yên tĩnh, anh vẫn nhớ mãi ánh mắt lúc em về đến nhà. Xin hãy cho anh cơ hội, để anh có thể mãi mãi cầm tay em, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Trần Thiên Dương chớp mắt cực nhanh. Cậu không dám mất tập trung, sợ nghe không rõ giọng nói của Phục Thành.

Đột nhiên Trần Thiên Dương phát hiện đám Tống Hân đang quay phim lại, vội vàng kéo Phục Thành lên, Chu Phi Hào bèn hô: “Còn chưa đeo nhẫn, không thể đứng dậy!”

Phục Thành lại quỳ một chân trên đất, mở tay Trần Thiên Dương, mang nhẫn cho cậu.

Rõ ràng là động tác rất đơn giản, nhưng thật sự cứ như tạo thành một loại khế ước nào đó không thể nhìn thấy. Trần Thiên Dương mừng rỡ xen lẫn hồi hộp, ngón tay run run.

Phục Thành hôn ngón tay của Trần Thiên Dương một cái, đứng lên kéo lấy gáy cậu, mổ một cái thật nhẹ lên môi cậu.

Pháo hoa dừng bắn ban nãy lại bắn lên lần nữa, chiếu sáng mi mắt rung động của Trần Thiên Dương và cả biểu lộ quý trọng lại cẩn thận của Phục Thành.

Tống Hân giúp Phục Thành thiết kế nhẫn, lúc này đang quay lại cảnh trí xung quanh, còn quay cả hộp nhẫn rồi đăng lên vòng bạn bè, giả vờ đáng thương: “Ngàn buồm qua đi, anh vẫn chờ.”

Lại có người bình luận rất nhanh.

Nhậm Bác Nguyên: “Được, bà Nhậm.”

Tống Hân mặt đen thui, còn chưa xong nữa à!

(132)

Phục Thành chuẩn bị một bản hiệp nghị trước hôn nhân, rất nhiều tài sản Phục gia có người chuyên môn quản lí xử lý, không thể trực tiếp chia cho Trần Thiên Dương.

Vì thế mà hắn chuẩn bị một bản hiệp nghị trước hôn nhân, phía trên viết rõ ràng: cho dù hai người ly hôn hay chưa, nếu Phục Thành chết sớm, Phục Thành bại liệt, hay Phục Thành ngoại tình, Trần Thiên Dương đều có thể lấy được 95% tài sản của Phục Thành.

Trần Thiên Dương không hiểu biết nhiều, bị Phục Thành dụ dỗ ký tên. Sau đó, khi ăn Tết xong thì cả hai đi Anh lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Lúc đi ra còn cùng Lê Vũ ăn một bữa cơm.

Lê Vũ biết Trần Thiên Dương đang học vẽ, cố ý đặt một bộ bút sơn đưa cho cậu, còn thêm một bao lì xì bự. Mấy thứ được bọc lại bên trong chính là mấy bộ bất động sản trong nước của bà: “Mẹ cũng không có cái gì có thể tặng, không công còn có thêm một đứa con trai.”

Sau khi Trần Thiên Dương kết hôn, hoàn toàn được phong lên làm Trần thiên kim (nghìn vàng).

(133)

Phục Thành trước đó nói muốn đổi một chỗ ở. Sau khi hai người trở về từ Anh thì nhà cũng mới đã chuẩn bị xong, sang xuân thì cả hai có thể chuyển vào.

Trần Thiên Dương đang đứng bên cạnh tủ sách cao hơn hai mét giúp Phục Thành chất sách của hắn lên.

Mấy cai rương không quan trọng còn đang bị dán lại, trong đó toàn là sách vở giấy tờ. Trần Thiên Dương đang chăm chú thu dọn thì đột nhiên thấy được mấy quyển sách thủ ngữ.

Sau khi Phục Thành gặp cậu thì bắt đầu hữu ý vô ý nhìn thấy mấy thứ này.

Phục Thành nói là “hữu ý vô ý”, nhưng ở nước Anh nào có thể dễ dàng mua được sách thủ ngữ tiếng Trung?

Sau khi Trần Thiên Dương đặt mấy quyển sách này lên tủ thì bắt đầu ngồi trước bàn viết viết.

“Phục Thành thân yêu,

Hôm nay thời tiết rất tốt, em biết anh rất muốn về ngay để chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tối. Thế nhưng bỗng dưng em lại nhớ ra, lần trước anh hỏi em có nuối tiếc điều gì không. Lần đó em nói với anh là ‘không có’, nhưng thật ra là ‘có’ đấy. Hồi trước em từng đồng ý với anh, lần sau gặp mặt,  em sẽ có thể gọi được tên của anh.

Sau này mỗi lần em hôn anh, thì chính là đang gọi tên của anh đấy nhé.

Hi vọng anh có thể nghe được, em đang nói em yêu anh.

Rất yêu anh.

Trần Thiên Dương.”

δ Toàn văn hoàn δ