Trái Tim Người Câm

Chương 9



(45)

Lúc Trần Thiên Dương mở cửa, cậu chỉ sợ Triệu Dương đang đứng ở bên ngoài.

Phục Thành đứng ở sau lưng cậu, đẩy cửa ra, nói: “Dẫn đường.”

Trần Thiên Dương xuống lầu, không nhìn thấy Triệu Dương, bèn lén lút thở phào nhẹ nhõm. Thấy Phục Thành đang nhìn mình, cậu nhoẻn miệng cười rồi nhìn quanh như dàng tìm đường.

Phục Thành kéo Trần Thiên Dương, tiện tay ấn mở khóa xe, đèn xe chớp sáng chiếu lên gương mặt hơi căng thẳng của cậu.

“Lên xe.” Phục Thành mở cửa xe bên ghế phụ.

Thì ra đây là xe của Phục Thành. Tạo hình của nó cồng kềnh nặng nề, vừa ngầu vừa oách hệt như chiếc xe ngày xưa của hắn.

Lúc Phục Thành thắt giây an toàn cho Trần Thiên Dương, cậu ngượng ngùng một tẹo, cứng đơ cả người, chẳng dám nhúc nhích. Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn mùi nước hoa trên người Phục Thành, bấy giờ mới muộn màng quay sang ngắm hắn.

Phục Thành đánh lái điệu nghệ và vững vàng bằng đôi tay có những khớp xương rõ ràng, đoạn quay sang nhìn Trần Thiên Dương đang ngó mình lom lom như muốn hỏi “chẳng phải anh vừa uống rượu sao?”.

Phục Thành đáp tỉnh bơ: “Uống từ tối hôm qua cơ mà.”

Trần Thiên Dương không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, bèn gật đầu rồi xoay qua nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này, đèn đường mới lên, tỏa ra ánh sáng lung linh xuyên qua cửa xe, nửa mặt bên kiên cường chín chắn của Phục Thành cũng in trên cánh cửa kính ấy, chẳng khác nào đang trôi giữa một trời tinh tú.

Phục Thành ngó sang Trần Thiên Dương thì thấy cậu nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt láp lánh, trên má in một cái lúm đồng tiền.

“Cười gì?”

Trần Thiên Dương quay đầu lại, chỉ chỉ cửa sổ xe, ý bảo ở đó có anh kìa.

“Thấy anh vui lắm à?”

Trần Thiên Dương nhoẻn miệng cười, không nhìn cửa xe nữa, chăm chú nhìn phía trước.

Phục Thành dẫn cậu đến một quán ăn Quảng Đông có tiền thân là phủ thân vương. Trong quán có hành lang uốn khúc treo đèn lồng đỏ, phục vụ viên lui tới mặc sườn xám và áo Đường, còn có tiếng đàn tranh như có như không từ gian phòng nào đó vẳng lại.

Người phục vụ dẫn họ đến một gian phòng, chỗ ngồi là ghế dài nửa vòng tròn, ở giữa là suối phun tinh xảo.

Phục Thành cởi áo khoác, tay áo sơ mi đen xắn tới khủy tay, cúi đầu xem thực đơn, kéo Trần Thiên Dương đến bên cạnh mình: “Em thích món gì?”

Từ lúc Trần Thiên Dương vào đây vẫn đang nghĩ xem mình đem theo bao nhiêu tiền, nghe thấy Phục Thành nói thì có hơi chậm chạp, Phục Thành bèn áp sát vào lỗ tai cậu mà nhắc lại một lần nữa.

Xung quanh có người, mặt mũi Trần Thiên Dương đỏ ửng lên. Cậu chỉ thực đơn, giao hết cho Phục Thành tự quyết định.

Món ăn được mang lên đầu tiên là một quả bí đao bát bảo, Phục Thành múc cho cậu một bát, thấy cậu ăn chậm quá, bèn hỏi: “Chẳng phải trước đây em rất thích ăn cái này sao, giờ không thích nữa à?”

Hẳn là Phục Thành nhắc đến lần đến nhà Trần Thiên Dương ăn cơm trước đây. Bà nội cậu là người Lĩnh Nam nên khẩu vị cậu cũng thiên về kiểu Quảng.

Nhưng bây giờ chẳng còn ai nhớ nữa. Phục Thành còn nhớ khiến cho Trần Thiên Dương ấm sực trong lòng. Hắn múc vào bát cậu bao nhiêu, cậu đều ngoan ngoãn ăn bằng hết.

Trần Thiên Dương vùi đầu ăn hồi lâu mới nhận ra Phục Thành chẳng ăn gì mà chỉ uống rượu suông, bỗng nhiên thấy mình tham ăn quá.

Cậu hơi ngượng ngùng đặt đũa xuống, múc một bát canh cho Phục Thành, coi như có qua có lại

Phục Thành bỏ chén rượu xuống, vươn tay xoa bụng cậu: “No rồi hả?”

Trần Thiên Dương sững người. Trước đây cậu thấy người ta cho mèo ăn cũng y hệt thế. Chờ meo meo ăn xong rồi, chủ nhân sẽ xoa bụng nó mà hỏi: “No chưa?”

Phục Thành uống cạn canh cậu múc cho rồi cầm lấy áo khoác: “Anh hơi ngà ngà rồi, qua dìu cái nào.”

Trần Thiên Dương không để tâm tới việc lý giải hành động vừa nãy của Phục Thành nữa. Cậu đứng lên, Phục Thành gác tay lên vai cậu, mùi rượu trên người hắn thoang thoảng nơi khoang mũi.

Hai người đi ra ngoài thì người lái thay đỗ xe ngay đó, chờ họ lên xe là nổ máy ngay.

Phục Thành dựa lên người Trần Thiên Dương, mắt khép hờ ra chiều khó chịu lắm. Thi thoảng Trần Thiên Dương lại liếc người lái thay một cái, nghĩ xem mình có nên đưa Phục Thành về nhà hay không.

Hẳn là người trong nhà Phục Thành sẽ không thích thấy anh đi với người như cậu đâu.

Trần Thiên Dương nghĩ mình nên xuống xe giữa đường thì hơn.

Vách ngăn giữa ghế trước và khoang sau đột nhiên bị đẩy lên, ngăn cản tầm mắt của Trần Thiên Dương, Phục Thành nhắm mắt nói: “Mai anh đưa em về.”

Trần Thiên Dương nhìn Phục Thành chằm chằm, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có say thật hay không.

Phục Thành ngả hẳn người vào cậu, lẩm bẩm: “Ngồi yên đi, anh khó chịu quá.”

Lúc xe dừng, Trần Thiên Dương đẩy nhẹ Phục Thành một cái, Phục Thành ngồi dậy, hỏi cậu: “Anh có nặng không?”

Trần Thiên Dương cảm thấy Phục Thành say lắm rồi.

Nhà của Phục Thành không phải loại biệt thự đắt như vàng trong tưởng tượng của Trần Thiên Dương nhưng cũng cực kì rộng rãi.

Thang máy vừa mở ra thì đã đến nhà của hắn. Trần Thiên Dương muốn thay giày mà hắn cũng chẳng lấy dép lê cho, chỉ đứng đó nhìn cậu chằm chằm.

Thấy người đàn ông này say khướt ra đấy, Trần Thiên Dương bèn đặt dép lê dưới chân hắn rồi giật nhẹ ống quần hắn một cái.

Phục Thành cảm thấy có thể mình hơi say thật rồi, chẳng say mà sao chỉ nhìn thấy mái tóc mềm mại của cậu nhóc thôi, tầm mắt lại nóng lên thế được?

Động tác của Trần Thiên Dương rất nhẹ. Khi xác định được trong nhà không có ai thì cậu mạnh dạn hơn nhiều, chạy vào nhà bếp làm gừng trà cho hắn, nhưng khi mở tủ lạnh ra thì thấy nó còn trống trơn hơn cả tủ nhà mình.

“Anh vừa mới về nước, chưa để đồ đạc gì ở đây cả.” Chẳng hiểu tên Phục Thành đã nằm trên giường này chạy ra cửa bếp từ lúc nào.

Trần Thiên Dương chỉ hắn, ra dấu số “một”. “Có mình anh à?”

Phục Thành gật đầu, đi tới, túm vai đẩy ra cậu ra ngoài: “”Đừng làm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

Phòng cho khách rất lớn, nằm bên cạnh phòng của Phục Thành.

Khi Trần Thiên Dương rửa mặt mới khấp khởi nghĩ thầm, không ngờ mình lại có một người bạn như hắn vậy.

Cậu rời phòng vệ sinh, đang tính xem có nên đến xem Phục Thành không thì hắn đã đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một cốc sữa bò.

Vừa mới xuống tầng mua.

Trần Thiên Dương uống một hớp, ngọt. Cậu cười híp mắt.

Phục Thành ngồi ở bên giường, lấy điện thoại di động, đưa cho cậu rồi hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì.”

Trần Thiên Dương gõ chữ “Cháo” vào điện thoại. Phục Thành gật đầu, ngồi một bên nhìn cậu.

Đợi đến cậu uống cạn sạch sữa bò ngon ngọt trong ly, Phục Thành cũng không định đứng dậy.

Trần Thiên Dương ngồi xuống cạnh hắn: “Anh đang có tâm sự sao?”

Phục Thành nhìn chằm chằm mấy chữ kia, nở nụ cười, nhéo nhẹ lên vành tai của cậu: “Không phải có tâm sự mà là tâm trạng tốt cực kỳ.” Tốt đến mức ngủ không được luôn ấy.