Tôi nghĩ rằng đến lúc này rồi, thì cả hai chúng ta đều phải rõ rồi chứ?
Trạch Thần im lặng nhìn Di Nguyệt, đáy lòng hắn đang dậy sóng. Nhưng hắn quyết định không trả lời câu hỏi này của cô, thay vào đó hắn đứng dậy rồi nói.
“Giữ sức khỏe cho tốt, còn về nhà lo hậu sự cho thím của cô. Những chuyện khác, tính sau đi!”
Cô ngước nhìn theo bóng lưng của hắn, bỗng nhiên cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều.
Nếu vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Mình đã từng có suy nghĩ sẽ nói với anh ta. Nhưng thái độ của anh ta lúc này, vẫn vô cảm và cao ngạo như vậy.
Di Nguyệt thầm cười lạnh trong lòng.
Vậy thì mình không cần nói nữa, vì có lẽ anh ta cũng chẳng muốn nghe đâu. Là một Thần Chết, con người nhỏ bé như mình đã là gì chứ?
Trạch Thần không nghe thấy Di Nguyệt nói gì, hắn cũng không định nói thêm mà biến mất.
Sau khi lo xong hậu sự cho thím Lưu, sức khỏe của Di Nguyệt cũng trở nên giảm sút. Cô hầu như không chịu ăn uống nhiều, đi học cũng không thể tập trung. Giáo viên ở trường biết được hoàn cảnh của Di Nguyệt, đã đề nghị với nhà trường cho cô nghỉ học một tuần để nghỉ ngơi.
Tối đó.
Sau khi từ nhà thím Lưu về, Di Nguyệt không muốn làm gì ngoài việc đi ngủ. Nào ngờ lúc cô chuẩn bị vào nhà đã trông thấy một bóng người trong sân.
“Ai vậy? Sao lại vào được nhà tôi?”
Di Nguyệt dừng bước, chợt nhớ đến những gì Trạch nói khi đưa túi thơm đỏ cho mình.
Nếu như linh hồn không sợ bùa mà hắn đã đưa cho cô, chứng tỏ cấp bậc của nó không phải tầm thường.
“Ông là…”
“Ta là người cai quản Diêm La điện.”
Cai quản Diêm La điện? Không lẽ… là Diêm Vương sao?
Di Nguyệt sững sốt.
“Ông…”
Diêm Vương đi đến gần cô hơn nữa, cứ như muốn nhìn rõ hơn dung mạo người con gái mà Trạch Thần muốn bảo vệ.
Nếu không phải kết giới đã bị vỡ, không phải con đang động lòng. Thì tại sao… con lại dứt khoát muốn bảo vệ cô ta chứ?
Di Nguyệt gần đây không muốn nghĩ đến Trạch Thần, vậy nên khi gặp những người ở thế giới của hắn cô cũng chẳng còn quá ngạc nhiên.
“Ông tìm tôi là vì lí do gì?”
Diêm Vương nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lẫn chút hờ hững của cô, không hiểu sao lại nhớ đến bóng dáng của Trạch Thần. Cả hai dường như có nhiều điểm tương đồng hơn những gì ông đã nghĩ.
“Ta nghe được mong muốn của cô, nên mới đích thân đến đây giúp cô hoàn thành tâm nguyện.”
Cô khó hiểu nhíu mày.
“Mong muốn của tôi?”
Diêm Vương xoè lòng bàn tay tạo ra một ảo cảnh trước mặt Di Nguyệt. Trên ảo cảnh, chính là hình ảnh của thím Lưu.
“Người thân của cô chẳng hạn?”
Nhìn thấy thím ấy, cô vô cùng kích động mà bước nhanh lên.
“Thím!”
Diêm Vương thu tay lại, trước mặt chỉ còn là một khoảng không. Cô ngước nhìn ông, lập tức hỏi.
“Ông thật sự có cách để thím Lưu sống lại sao? Nhưng không phải Trạch Thần… Không phải Thần Chết đã nói chuyện đó là không thể sao?”
“Thần Chết chỉ là sứ giả, còn người cai quản cả âm ti là ta. Cô nói xem, ai đáng tin hơn?”
Thật sự có thể sao? Ông ta thật sự có thể khiến cho thím Lưu sống lại sao? Nhưng anh ta đã nói, chuyện sống chết đều đã được an bài. Làm như vậy, có phải là trái với luật Trời không?
Nhưng mình…
Mình không thể như thế này được. Thím Lưu tốt như vậy, mình không muốn mất đi một người thân nào nữa! Dù có đánh đổi thế nào, mình cũng nên liều mạng một lần xem sao!
Ở phía xa.
Trạch Thần đang thu lại những linh hồn đi loanh quanh bên dưới chân toà lâu đài của mình. Nhưng tay làm việc, mà đầu óc của hắn lại ở tận nơi đâu.
Dơi đen lần đầu trông thấy chủ nhân như thế, liền biết ngay hắn đang bận tâm điều gì.
Nó bay đến chỗ có tấm kính trong suốt, công dụng hệt như ống nhòm ma thuật mà nhìn vào.
Lúc này, Diêm Vương đang đưa ra điều kiện để Di Nguyệt có thể đổi lấy mạng sống của thím Lưu.
“Dùng mạng của cô. Một đổi một.”
“Mạng của tôi?”
Giọng nói của Trạch Thần lại vang lên bên tai, khi mà cô chợt nhớ đến trước đây đã từng hỏi hắn vài điều. Khi chấp nhận giao dịch với người của thế giới âm, thì nhất định sẽ trả một cái giá rất đắt.
Nhưng mà mạng sống của thím Lưu, với cô mà nói lúc này cũng quan trọng không kém.
Di Nguyệt siết chặt tay của mình, lớp mồ hôi nhễ nhại khiến lòng bàn tay cô ướt đẫm.
Mất một lúc sau, cô mới nhìn thẳng vào Diêm Vương mà dứt khoát nói.
“Tôi đồng ý.”
A Ngư! Mễ Ly! Xin lỗi hai cậu! Mình làm chuyện này không chỉ vì thương thím Lưu, mà còn thương cả gia đình của thím ấy. Hẹn gặp lại hai cậu, ở một nơi khác vậy.
Nghĩ đến đây, cổ họng của Di Nguyệt lại dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả hết.
Dơi đen nhìn qua tấm kính thấy tất cả mọi chuyện, lập tức bay tới lượn lờ trước mặt Trạch Thần.
“Chủ nhân! Chủ nhân!”
Hắn đang loay hoay trong mấy suy nghĩ vẩn vơ của mình, ngón trỏ có một luồng sáng ánh kim đang vờn quanh những linh hồn nhỏ bé.
“Chuyện gì?”
“Cô gái kia gặp chuyện rồi!”
Ngón tay của hắn đang đung đưa thì chợt ngưng lại, tim hẫng đi một nhịp. Nhưng hắn chợt nhớ đến thái độ của Di Nguyệt lúc ở bệnh viện mấy ngày trước. Dường như cô đang dần xa cách hắn, dần muốn quên đi sự tồn tại của hắn.
Cũng phải thôi, vì trước khi nhìn thấy nhau thì cô ấy vẫn sống rất tốt mà? Không có mình thì đã làm sao chứ?
Trạch Thần tự nghĩ tự thấy thật buồn cười, thở dài một hơi.
“Mặc kệ đi!”
Dơi đen nghe xong mà sững sốt. Nó gấp gáp mà bay xung quanh hắn mấy vòng, vừa nói vừa đảo mắt nhìn vào tấm kính đằng kia.
“Người định mặc kệ là mặc kệ thật sao? Nhưng mà Diêm Vương… Diêm Vương đang ở chỗ của cô ta đó!”
Trạch Thần quay phắc sang nhìn nó, nét mặt bỗng nhiên biến sắc đến khó coi.
“Cái gì?”
Để tráo đổi được linh hồn của thím Lưu về lại với thân xác, Di Nguyệt phải hi sinh linh hồn của mình. Mà khi linh hồn và thể xác không còn hoà làm một thể, thì tức là cô đã chết đi.
Diêm Vương vốn dĩ không hề nói thật với cô. Vì thật sự trên đời này, chuyện người chết sống lại là trái với luân thường đạo lý. Chẳng qua ông muốn cô tránh xa khỏi Trạch Thần, muốn cô phải nhận lấy hậu quả của việc qua lại với người của giới âm.
Giây phút Diêm Vương đưa tay ra muốn trục lấy linh hồn của Di Nguyệt, Trạch Thần đã lao đến như một cơn gió.
Hắn từ trên khoảng không trung bay xuống, áo choàng vì lực gió quá mạnh mà suýt nữa bay khỏi vai.