“Tôi đã bảo cô đừng tò mò nhiều chuyện rồi kia mà?”
Trạch Thần đứng nép sát người bên cạnh cửa sổ, lúc này bên ngoài trời đã tối đen. Di Nguyệt nhìn ra mà phát hoảng, vì cô nhớ rõ lúc mình bước vào thì còn sớm chán.
Cô vội chạy đến đứng ngay bên cạnh anh, nhìn ra bên ngoài.
“Ủa? Sao tối thui rồi? Lúc nãy tôi vào trời vẫn còn sớm lắm mà?”
Hắn nhún vai im lặng.
Di Nguyệt chợt nhớ ra mình đang đi cùng nhóm bạn vào rừng, đến được đầu nguồn suối thì vô thức rẽ hướng đi riêng. Có lẽ lúc này họ đang lục tung khu rừng lên tìm kiếm.
“Không được rồi! Bạn của tôi họ còn ở ngoài á! Không nhìn thấy tôi thế nào họ cũng cuống cuồng cho coi!”
“Sợ cái gì? Cô nghĩ nơi này giống với thế giới của cô hay sao?”
“Hả?”
Vì ban ngày Trạch Thần chỉ là một linh hồn mờ ảo, không làm được nhiều việc như ban đêm. Vậy nên nơi ở của hắn cũng vô cùng đặc biệt. Suốt 24 giờ chỉ bao phủ một màu đen u tối, dù bất kể ngoài kia như thế nào.
Hắn hoá ra ống nhòm ma thuật cầm trên tay rồi đưa lên quan sát.
“Vẫn còn sớm chán! Nhưng nếu cô muốn về thì có thể tự nhiên! Không tiễn!”
Trạch Thần đi đến ngồi trên ghế sô pha, thong thả uống nước trà. Hắn lúc này lại xem Di Nguyệt là không khí, cứ như cô mới chính là một linh hồn vậy.
Cô đứng ở đó chần chừ. Chuyện mà A Ngư kể cứ quanh đi quẩn lại bên tai.
Mình có nên hỏi không? Anh ta dù sao cũng là Thần Chết mà? Những chuyện như vậy chắc là ít nhiều gì cũng biết.
“Nè! Tôi hỏi anh chuyện này được không?”
Hắn nhìn cô, dường như nhận ra điều mà cô sắp hỏi nhưng vẫn im lặng.
“Về chuyện tình cảm giữa con người với những người trong thế giới của anh á?”
“Thì sao?”
“Thì sẽ có kết quả thế nào chứ sao?”
Trạch Thần không vội trả lời cô, thay vào đó lại hỏi.
“Cô hỏi chuyện đó làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết chút thôi!”
Di Nguyệt tiện thể ngồi xuống đối diện với Trạch Thần, mắt nhìn xung quanh nơi mà hắn sống. Lúc này, hắn mới khom người đến gần cô mà nói.
“Vậy thì đừng biết. Những chuyện không tốt thì chính là không tốt. Không có kết quả thì tức là không có kết quả. Cô thay đổi được sao?”
“Nè! Anh nói chuyện cứ như cụ non vậy á!”
Trạch Thần nhếch môi cười, ngồi chéo chân tựa lưng vào thành ghế. Dáng vẻ của hắn phóng khoáng lẫn ma mị, nụ cười mê hoặc cùng với ánh nhìn đăm chiêu.
“Tính ra thì cô chắc phải gọi tôi bằng cụ đấy chứ? Nhưng vì trông tôi trẻ quá, nên mới nể mặt để cô xưng hô vậy thôi!”
Di Nguyệt lườm một cái rồi đứng dậy. Ở đây hầu hết đều là ban đêm, được màn đêm phủ kín nên khó phân biệt thời gian. Cô sợ đám người A Ngư và Mễ Ly tìm không thấy sẽ phát hoảng, nên không muốn ở lâu.
Nhìn ra ngoài cửa, cô nói vội.
“Chắc cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi!”
Cô vừa bước đi vài bước, gần đến cửa thì đột nhiên hụt chân rồi rơi vào một khoảng không vô định.
“Á!”
Trạch Thần lập tức lao theo, tay đưa ra cứ thế ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Di Nguyệt. Lần đầu tiên hắn chạm tay vào những nơi như vậy trên cơ thể con người. Và cũng là lần đầu tiên, hắn ở gần một người như thế.
Di Nguyệt sau khi hoảng loạn định thần lại mới nhận ra mình đang được hắn giữ lấy. Dù biết hắn là Thần Chết, không phải con người, có thể cũng không có trái tim. Nhưng cô lại thấy vô cùng hồi hộp, vô cùng bối rối.
“Xem ra cô nhanh hơn tôi nghĩ! Còn chưa dặn dò gì đã co chân muốn đi rồi?”
Cô nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Trạch Thần.
Sắc cạnh, lạnh lùng, rất đẹp.
Tạm thời những gì hoa mỹ và cầu kỳ nhất cô đều đã dành hết lên gương mặt ấy để miêu tả.
“Mật thất của lâu đài. Chỉ những kẻ ở trong thế giới của tôi mới có thể dễ dàng đi qua thôi!“
Di Nguyệt lèm bèm.
“Rắc rối dữ thần vậy?”
“Bám chắc một chút!”
“Hả?”
Bảo cô bám vào mình chặt một chút, nhưng lúc này tay của Trạch Thần đã giữ cô còn chặt hơn thế. Hắn lướt đi trong bóng đêm, mang theo bên mình một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp. Áo choàng bay trong gió, những luồng khói đen lượn lờ xung quanh.
Chân cả hai đáp đất. Lúc này, Di Nguyệt mới nhìn thấy trước mặt là rừng rậm, nơi mà ban đầu mình đi vào.
“Tới nơi rồi.”
Trạch Thần đứng lùi ra sau mấy bước chân, thờ ơ nói.
“Sắp tới có lẽ chúng ta sẽ không gặp một thời gian, hi vọng cô vẫn ổn.”
Trong câu nói còn mang theo chút ý cười.
Nhưng lúc Di Nguyệt quay đầu lại nhìn thì hắn đã biến mất, đến toà lâu đài cũng không còn thấy đâu.
Anh ta…
“Di Nguyệt!”
“Di Nguyệt à!”
Tiếng gọi thất thanh của A Ngư và Mễ Ly khiến cô bừng tỉnh khỏi những mơ hồ, cả đám bạn lại hội tụ cùng nhau.
“Cậu đã đi đâu vậy hả?”
“Bọn mình sợ muốn chết luôn!”
“Mình chỉ là đi lạc chút thôi! Cũng may là tìm được đường về!”
Anh ta nói như vậy, nghĩa là lại biến mất một thời gian sao? Nhưng tại sao mình lại thấy không thoải mái nhỉ? Cứ như là… cứ như là… là cái gì chứ? Tại sao mình không nghĩ ra được, loại cảm giác đó là gì?
…
“Đã gọi được Trạch Thần về điện chưa?”
“Dạ rồi ạ! Có lẽ ngài ấy đến trễ!”
Diêm La điện phủ một bầu không khí âm u lạnh lẽo, mùi máu tanh thoảng qua. Những bộ xương khô nằm vắt vẻo, đầu lâu phủ đầy đất nung đỏ.
Diêm Vương ngồi trên ghế nạm rồng đen uy quyền, vẻ mặt tôn nghiêm mang theo nét dữ tợn vô cùng.
Một bóng đen xẹt ngang qua, Ngưu Đầu còn chưa nhìn rõ được là kẻ nào thì Trạch Thần đã đáp đất. Hắn một tay giữ áo choàng vươn ra sau, một tay gác lên đùi rồi khuỵ một chân xuống hành lễ theo nét rất riêng biệt.
“Chịu trở về Diêm La điện rồi sao, sứ giả Địa Ngục?”
“Được đích thân Diêm Vương gọi, tôi đương nhiên phải nhanh chóng trở về.”
Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn sang Ngưu Đầu và Mã Diện một cái. Hai kẻ đầu trâu mặt ngựa này có lẽ đã bép xép to nhỏ gì đó rồi. Nếu không thì, dù Trạch Thần hắn có đang ngao du lười biếng ở đâu đi nữa Diêm Vương cũng sẽ không gọi về.
“Vậy chắc ngươi vẫn còn nhớ, tại sao ta lại gọi ngươi với biệt danh là sứ giả Địa Ngục chứ?”
Trạch Thần cười nhàn nhạt, từ từ đứng dậy rồi trả lời, giọng nói của hắn vẫn mang theo chất ngông cuồng ngạo mạn.
“Mang đến sự chết chóc và diệt vong, lấy đi linh hồn của những người vốn nên rời khỏi nhân thế.”
Diêm Vương vuốt bộ râu màu trắng bạc của mình rồi cười lớn, sau đó lại nhìn hắn mà nói.
“Nếu chỉ nói suông thôi thì vẫn chưa đủ thành ý. Ngươi nên nhớ, những kẻ tầm thường như loài người kia chỉ là một tay sai cho chúng ta dưới nơi này.”
“Tôi không hiểu ý của ngài lắm! Nếu chỉ gọi tôi về đây để nhắc lại mấy quy tắc đó thì đúng thật không phải là ngài!”
Diêm Vương rời khỏi chỗ ngồi rồi bước xuống bậc thang, những bộ xương héo khô cứ thế trở thành tấm thảm lót đường.
“Người nhìn thấy được chúng ta, vốn không nên tiếp tục tồn tại. Vậy mà sứ giả Địa Ngục đây lại giữ mạng cho cô ta, còn thân thiết tới như vậy?”
Trạch Thần liếc nhìn Ngưu Đầu, ánh mắt sắc lạnh.
Chết tiệc! Hắn dám nói mấy chuyện linh tinh này cho Diêm Vương biết hay sao? Về việc con người khi nhìn thấy Thần Chết thì không được sống tiếp?
Diêm Vương lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Ngươi cũng đừng trách đám cận thần bên cạnh ta nhiều chuyện. Chỉ là chuyện gì nên làm, thì vẫn nhanh chóng làm cho xong thôi.”
“Nhưng quy tắc của chúng ta, chẳng phải là không động đến người vô tội hay sao?”
Mã Diện nhìn thái độ không quyết đoán hiếm có của Trạch Thần mà có chút ngạc nhiên. Hắn làm gì nghĩ đến chuyện ai vô tội, ai có tội chứ? Chỉ cần ở dưới chân hắn, giẫm đạp một cái chẳng phải xong rồi hay sao?
Ngưu Đầu nhân cơ hội có Diêm Vương ở đây, lại được thấy thái độ kì lạ của Trạch Thần. Gã ta không định im lặng làm kẻ ngoài cuộc xem kịch hay, thay vào đó lại lên tiếng.
“Nói như vậy nghĩa là, ngài muốn làm trái lại quy tắc của Diêm La điện sao?”
Trạch Thần nhìn hắn gắt gỏng.
“Đừng có mở mồm ra mà xen vào chuyện của ta, gã đầu trâu khốn kiếp!”
Diêm Vương hắn giọng một tiếng để hai bên thôi không cãi nhau.
“Thôi đủ rồi! Tóm lại thì chuyện này cứ giao lại cho Trạch Thần đi! Chuyện loại bỏ người đã biết và nhìn thấy được hắn ngay lập tức.”
Trạch Thần siết chặt tay giấu sau lớp áo choàng.
Cái gì? Giao cho mình, loại bỏ người đã nhìn thấy được thân phận của mình hay sao?