Triệu Đường Diên giật mình thon thót, cô vẫn hơi chần chừ, không ra mở cửa ngay.
“Mình về rồi tiếp tục được không anh? Mọi người còn đang ở cạnh mà.” Cô khuyên bảo, sợ gây ra tiếng động gì thì ở bên cạnh sẽ nghe thấy, tuy rằng chủ nhân của ngôi nhà đã biết rõ quan hệ của cô và Chu Trầm.
Chu Trầm không trả lời cô, nhìn cửa gỗ mang phong cách cổ điển trước mặt, đôi mắt anh lạnh lùng, trầm giọng nói: “Anh gõ cửa đấy.”
Triệu Đường Diên vội vàng chạy ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là bộ ngực chỉ có độc chiếc áo sơ mi mỏng manh của anh, Triệu Đường Diên không dám ngẩng đầu, nhưng cô vẫn thoáng cảm nhận được sự tức giận của Chu Trầm.
Trong bữa ăn tối nay, anh còn làm những hành động khiêu khích, rõ ràng đó là sự cảnh báo của dục vọng.
Chu Trầm nhìn cô cúi đầu thì hừ một tiếng, vòng tay qua eo cô rồi ôm nửa người cô bước vào phòng.
Một tiếng “cạch” vang lên, cửa gỗ khắc hoa đóng lại lần nữa.
Bên phòng đối diện, Hạ Thì thoáng nghe được tiếng gì đó, cô ấy tưởng Lục Nhiên không ngủ được nên định mở cửa để đi tỉ tê với em chồng.
Trầm Diệu khẽ cười, ôm eo vợ mình, “Em đi đâu?”
“Hình như Tiểu Nhiên còn chưa ngủ, để em đi xem con bé thử.”
“Con bé ngủ lâu rồi, thà em nhìn anh đi.” Trầm Diệu không chịu thả cô ra, kéo cô vào ngồi trong lòng ngực mình, bàn tay tiến vào áo ngủ vải tơ tằm của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bị anh làm phiền nên Hạ Thì quên đi tiếng động ở bên ngoài, từ từ đáp lại nụ hôn của ông xã.
**
Đèn trong phòng đều được làm theo kiểu cổ xưa, ánh sáng mờ ảo khuếch tán từ ngọn đèn khắc hoa, như là một lớp sương mỏng bao phủ căn phòng.
Triệu Đường Diên bị Chu Trầm đè trên giường, tay anh còn nắm chặt eo cô, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm.
“Sắp thi cơ à?” Giọng anh lạnh lùng, ngón tay từ từ hướng lên trên, vén vạt áo bên hông cô lên.
“…”
“Không muốn đi ra ngoài chơi? Lãng phí thời gian?”
Mỗi lần anh nói thì ngón tay lại hướng lên trên một đoạn, khi anh vừa dứt lời thì ngón tay dừng lại trên áo lót của cô.
Cô mặc đồ lót màu trắng kiểu Pháp, hoa văn là hoa tường vi, cho dù là nằm trên giường cũng có thể thấy rãnh ngực tinh tế.
“Em sai rồi.” Triệu Đường Diên phản ứng nhanh chóng theo tình hình hiện giờ.
“Sai ở đâu?”
“Em không nên nói dối anh.”
Chu Trầm hừ với cô, bàn tay chui vào ngực cô rồi véo nhẹ, đương nhiên là anh không hài lòng với câu trả lời của cô.
“Ưm.” Triệu Đường Diên hừ khẽ, “Đau.”
“Đau mới dạy em được một bài học đúng không?” Chu Trầm lạnh lùng nhìn cô, “Em học được thói nói dối từ bao giờ đây?”
Triệu Đường Diên phản ứng lại, vội vàng ôm lấy cánh tay anh, “Em không nói dối anh mà!”
Chu Trầm không nói, đợi cô giải thích.
“Tối qua Lục Nhiên cũng vừa mới nhắn tin cho em, rủ em ra ngoài chơi một chút.”
“Cô ấy rủ em nên em đi à?” Nét mặt anh càng đanh lại, “Còn anh thì không được?”
“Không phải mà, lần trước ở nhà hàng em đã đồng ý với cô ấy rồi, sao em có thể thất hứa được chứ…”
“Em thân với cô ấy lắm à?” Chu Trầm nhíu mày.
Triệu Đường Diên vừa nhìn sắc mặt anh vừa nói: “Chị ấy cũng tốt mà, vừa thông minh vừa hiền lành.” Cô hơi dừng lại, “Em không thể làm bạn với chị ấy sao?”
Chu Trầm không nói gì.
Triệu Đường Diên mím môi, ra vẻ đáng thương, “Ở Thượng Hải em chẳng quen được mấy người, anh còn không cho em kết bạn mới. Hai năm đi theo anh, em cũng chưa từng kết bạn với ai khác, xung quanh cũng chỉ nói chuyện được với Lương Toàn và Nhạc Nhạc, em còn chẳng đi chơi với các bạn khác bao giờ…”
Càng nói cô càng thấy buồn đau, ngoảnh mắt sang một bên, hơi cụp mắt xuống, bờ mi dài khẽ rung động, nom đáng thương hết đỗi.
Gương mặt Chu Trầm hẵng còn lạnh lùng, một tay anh nâng cằm cô lên, để cô đối mặt với anh, “Ở bên anh làm em buồn lắm à?”
“Không, em chỉ ngưỡng mộ cuộc sống đại học của các bạn khác thôi.” Cô nói nhỏ nhẹ.
Chu Trầm lặng thinh.
“Em cũng muốn được như mọi người, được đi ăn cùng các bạn, được tụ tập, chuyện trò với nhau.” Cô nói, “Em còn chưa tham gia họp lớp lần nào.”
Ngoại trừ những lúc đi học thì thời gian còn lại cô đều ở Lan Đình, hiếm khi giao lưu với các bạn.
Thật ra cô cũng thích ở một mình, cũng thấy không cần phải có bạn để đi ăn chung, cô chỉ đang cố tình miêu tả cuộc sống đại học của mình trở nên đáng thương để khiến cho Chu Trầm cảm thấy cô thật sự rất cô độc.
Cô nói nửa thật nửa giả, Chu Trầm không đoán được suy nghĩ chân thực của cô.
Quả nhiên, Triệu Đường Diên thấy ánh mắt anh lay động.
Cô lại thêm mắm dặm muối: “Nhưng mà cũng không sao, cuộc sống đâu thể hoàn hảo mãi được, sao có thể trải nghiệm mọi thứ chỉ trong một lần được chứ? Những lúc bên anh em cũng thấy rất vui.”
Chu Trầm nhìn vào mắt cô, dường như anh đang cố gắng phân tích sự chân thực và giả dối trong lời nói của cô: “Thật không?”
“Vui ở đâu?” Đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê hạt đậu nhỏ của cô qua lớp vải.
“Ưm…” Triệu Đường Diên run lên vì mẫn cảm, “Lúc nào cũng vui hết, vui khi anh đi ăn với em, lúc ở suối nước nóng cũng vui…”
Gương mặt Chu Trầm ánh nét cười nhàn nhạt.
Cuối cùng anh cũng không đè cô nữa mà quay sang bế cô lên, mình ngồi xuống giường còn để cô ngồi trên đùi mình.
Quần áo cô rũ xuống, không lộ ra da thịt bên hông, nhưng tay Chu Trầm vẫn còn ở trong, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực qua lớp vải ren.
“Lúc ngủ với nhau cũng vui đúng không?” Tiếng nói trầm thấp vang bên tai cô.
“…”
Triệu Đường Diên ngừng lại, mấy giây sau mới cất tiếng: “Vui.”
Cô nghe thấy tiếng hừ khẽ trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng cảm nhận được sự vui vẻ của anh, trái tim đương treo lơ lửng đã được buông lơi.
Phòng của Lục Nhiên ở ngay bên cạnh, tay Chu Trầm càng ngày càng càn rỡ, Triệu Đường Diên sợ anh thật sự sẽ làm gì đó nên muốn nói chuyện dời đi sự chú ý của anh.
“Em còn không biết Lục Nhiên và anh Trầm là anh em đấy.” Cô nói, “Hôm qua anh bảo anh muốn đưa em đi chơi là đi với mọi người à?”
Tay Chu Trầm ngừng lại, đáp “Ừ” với cô: “Anh cũng không biết là có Lục Nhiên ở đây. Đáng lẽ anh định đưa em đi Tô Nam, em muốn đi còn gì?”
“Hửm?” Mãi sau thì Triệu Đường Diên mới nhận ra.
Đúng là có một lần như vậy.
Có lần nói chuyện với nhau, cô nói mình chưa bao giờ được nhìn ngắm vùng sông nước ở Giang Nam.
Tuy rằng Thượng Hải gần kề Giang Nam, nhưng hầu hết những tòa nhà ở đây đều mang phong cách phương Tây, cùng với sự phát triển kinh tế nên nơi đây đã trở thành một đô thị hiện đại, khó có thể thấy được phong cách văn hóa thời dân quốc trước kia.
Không ngờ cô chỉ nói bâng quơ như vậy mà Chu Trầm vẫn nhớ.
Triệu Đường Diên hơi bất ngờ.
Lát sau, cô còn nói thêm: “Thế anh Trầm thấy em…”
Chu Trầm khẽ cười, “Sớm muộn gì họ cũng biết.”
Triệu Đường Diên không rõ ý anh.
Biết gì? Biết quan hệ bao nuôi của cô và Chu Trầm sao?
Nếu hồi trước cô đã chấp nhận để Chu Trầm bao nuôi thì cô đã chuẩn bị tinh thần đón nhận những ánh mắt phê bình, dù gì cô cũng biết mình không thể cầm tiền rồi lại lập đền thờ, như thế thì giả dối vô cùng. Dù làm bạn tình thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, giáo sư Trương muốn ghép đôi Chu Trầm và Lục Nhiên, nếu Lục Nhiên biết Chu Trầm bao nuôi người khác mà người đó lại là người bạn mà cô ấy quen… Triệu Đường Diên không biết Lục Nhiên sẽ nghĩ như thế nào.
Cô thấy Lục Nhiên khá tốt, nên cô không muốn làm tổn thương cô ấy.
“Anh Trầm là bạn của anh, nhưng anh ấy cũng là anh của Lục Nhiên…” Triệu Đường Diên ám chỉ.
Chu Trầm biết rõ cô đang lo lắng điều gì.
Anh nhìn vẻ mặt rối rắm của Triệu Đường Diên, rồi lại nghe thấy cô liên tiếp nhắc đến Lục Nhiên…
Triệu Đường Diên không biết anh nghĩ gì, chỉ cảm giác được tâm trạng của anh đang rất hứng khởi.
“Lần trước anh nói em đã quên rồi à?” Chu Trầm vuốt ve da thịt mịn màng của cô, “Anh với Lục Nhiên sẽ không kết hôn, anh không thích cô ấy, cô ấy cũng không muốn cưới anh.”
“…”
Triệu Đường Diên hiểu rõ, nhưng cô vẫn thấy mối quan hệ này hơi phức tạp.
Cô vẫn luôn ghét phiền phức, nhưng hình như dạo này rắc rối ập đến ngày một nhiều hơn.