Trầm Diên

Chương 32



Khi Triệu Đường Diên thức dậy, nhìn thấy Chu Trầm vẫn ở bên cạnh, cô hẵng còn đang còn mơ màng mà đã tỉnh táo lại ngay. Hồi trước, cô không hay đánh thức Chu Trầm khi anh vẫn đương say giấc nồng, nhưng bây giờ thì khác.

Chưa kể đến việc hiện giờ cô không còn nghe lời Chu Trầm trong tất cả mọi việc nữa, hơn nữa cô cũng sợ phiền phức, không muốn đi giải thích với mọi người lý do vì sao Chu Trầm lại xuất hiện trong phòng ngủ của mình, những việc không thể giải thích rõ ràng thì tốt nhất là không nên giải thích.

Nét mặt cô đanh lại, nhấc cánh tay của Chu Trầm đang đặt trên eo mình ra chỗ khác. Động tác không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn cố ý tạo ra một vài ảnh hưởng.

Quả nhiên Chu Trầm đã bị cô đánh thức. Anh nhìn chằm chằm vào cô, mãi sau mới hỏi: “Em sao thế?”

“Anh mau về đi.”

Anh nghe xong nhưng cũng không đứng dậy, ngược lại nhìn cô với vẻ không hài lòng.

“Nếu anh còn không về thì mọi người sẽ dậy cả đó.” Triệu Đường Diên nhắc nhở anh.

Khi Chu Trầm vừa thức giấc, nhìn thấy cô đang nằm bên mình, tâm trạng tốt đẹp đang dâng trào trong đại não lại dần tiêu tan dưới sự thúc giục gấp gáp của cô, khiến khoái cảm biến thành sự tức giận mỏng manh.

“Sao lại phải về?”

“Chẳng lẽ anh muốn cho tất cả mọi người biết rằng đêm qua chúng ta ngủ với nhau sao?” Triệu Đường Diên nói: “Lục Nhiên vẫn chưa biết chuyện của chúng ta, em còn chưa biết phải giải thích với cô ấy thế nào.”

Triệu Đường Diên đang nghĩ tới việc dính phải phiền toái không biết nên giải thích ra sao, nhưng Chu Trầm lại tưởng cô không muốn để người khác biết về quan hệ của hai người. Khi suy nghĩ và quan niệm của hai người khác nhau thì rất dễ xảy ra mâu thuẫn.

“Em quên hết những gì anh nói rồi à?” Chu Trầm đanh giọng nhắc nhở cô: “Không có gì phải xấu hổ, sớm muộn gì mọi người cũng biết cả thôi.”

Triệu Đường Diên mím chặt môi, cô có rất nhiều điều muốn cãi lại anh, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Thôi bỏ đi, cô nghĩ.

Một ngày nào đó, cô sẽ rời khỏi Chu Trầm, bỏ lại tất cả những người và những điều liên quan tới anh, tranh cãi chuyện vô nghĩa này thì có ích lợi gì đâu? Cô không muốn lo lắng về những thứ mà anh chẳng mấy bận tâm.

Chỉ có điều, nếu để Lục Nhiên biết thì giải thích sẽ có hơi phiền phức… Bỏ đi, tới đâu hay tới đó vậy.

Triệu Đường Diên không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn đối mặt với Chu Trầm, mới sáng ra đã tự chuốc lấy bực vào người là một việc rất phi lý, cô chọn cách đứng dậy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, bỏ lại Chu Trầm một mình trên giường.

Vừa mới bắt đầu đánh răng rửa mặt thì nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài. Triệu Đường Diên hơi khựng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng mở cửa. Cô cau mày, có hơi buồn bực.

Lục Nhiên cũng không ngờ tới việc mình đến tìm Triệu Đường Diên nhưng người vừa mở cửa lại là Chu Trầm. Phòng của anh ở đối diện cơ mà? Chu Trầm trước mặt cô ấy chỉ mặc một chiếc áo khoác hững hờ, thật khiến người ta phải nghĩ ngợi lung tung.

Lục Nhiên đẩy cửa ra rồi bước vào trong. Cô ấy lặp lại hành động, sau khi chắc chắn rằng mình không gõ cửa nhầm phòng thì mới mở há hốc miệng nhưng không thể thốt nên lời.

“Có việc gì sao?” Chu Trầm là người lên tiếng trước.

“……Đường Diên có ở đây không?” Trong đầu Lục Nhiên nảy ra rất nhiều giả thiết, nhưng lại không dám khẳng định.

Trước khi Chu Trầm lên tiếng, Lục Nhiên đã thấy Triệu Đường Diên đi đến từ phía sau anh. Hai người nhìn nhau trong hai giây, Triệu Đường Diên khẽ thở dài một tiếng.

Cô nói: “Để em nói chuyện với cậu ấy.”

Hai người về phòng của Lục Nhiên, từ đầu tới cuối Triệu Đường Diên không nhìn Chu Trầm một khắc nào. Nghe thấy cánh cửa bên cạnh đóng lại, thâm tâm Chu Trầm cảm giác như bị bỏ rơi.

**

“Hai năm trước em được anh ấy bao nuôi.”

Đây là câu nói đi thẳng vào vấn đề.

Triệu Đường Diên không quá tự cao, nhưng cũng không mấy khó khăn để nói ra, mà chỉ bình tĩnh diễn giải sự thật này.

Nét ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt của Lục Nhiên, không chỉ vì biết được mối quan hệ của hai người họ mà còn vì giọng điệu và biểu cảm lúc này của Triệu Đường Diên. Bình tĩnh, điềm nhiên, như thể đang nói đến một việc hết sức bình thường vậy.

Nhưng Lục Nhiên lại nghĩ Triệu Đường Diên sẽ như vậy, mặc dù hai người họ mới quen nhau, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với Triệu Đường Diên cô ấy đã cảm nhận được sự bình tĩnh và lý trí không hợp với độ tuổi của cô, còn mang đến cảm giác xa lạ.

Đây cũng là lý do tại sao cô ấy lại muốn làm quen với Triệu Đường Diên, tuy rằng cô ấy hơn Triệu Đường Diên năm tuổi, nhưng thật hiếm khi gặp được một người hòa hợp với mình như vậy.

Chỉ có điều cô ấy không hiểu lắm.

“Vậy… Em với Chu Trầm đã quen biết nhau từ trước rồi?”

“Ừm.”

Lục Nhiên rơi vào lặng thinh. Sự thật này khiến cô ấy nhất thời trống rỗng.

Cô ấy đã lớn lên trong cái vòng tròn này và đã gặp rất nhiều chuyện. Những việc như gạ gẫm hay bao trai đều là việc hết sức bình thường, cô ấy cũng từng nhìn thấy vài lần cái được gọi là gạ gẫm, gương mặt thì dày cộp phấn son, gặp ai cũng mỉm cười tươi rói, trả giá rõ ràng, có tiền là lên giường. Nhưng Triệu Đường Diên khác với bọn họ.

Lục Nhiên tin vào nhận định của bản thân mình, có lẽ vì từ trước cô ấy đã có ấn tượng chủ quan về Triệu Đường Diên, hơn nữa cô ấy đã coi cô như một người bạn nên dù biết việc cô được bao nuôi thì Lục Nhiên vẫn không thể nảy sinh cảm giác bài xích với cô.

Cô ấy ngạc nhiên là vì Triệu Đường Diên và Chu Trầm đã quen nhau từ lâu, lúc này nghĩ lại thì mới hiểu ra thái độ và ánh mắt kỳ lạ của Chu Trầm trong hai lần gặp mặt.

“Em xin lỗi.” Triệu Đường Diên suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng xin lỗi cô ấy: “Vì không nói cho chị biết về mối quan hệ giữa em và anh ấy.”

“À.” Lục Nhiên cảm thấy việc này không có vấn đề gì: “Mỗi người đều có suy riêng riêng của mình, chị hiểu, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”

Cô ấy mỉm cười, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Hơn nữa, em với Chu Trầm cũng là trai chưa vợ gái chưa chồng, đó chỉ là lựa chọn trong cuộc sống mà thôi, đừng quan tâm tới ý cái nhìn của người khác.”

Triệu Đường Diên cũng mỉm cười đáp lại. Mặc dù cô không bận tâm lắm tới suy nghĩ của người khác, nhưng Lục Nhiên nói như vậy khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Thời gian giải thích ngắn hơn Triệu Đường Diên tưởng tượng rất nhiều, Lục Nhiên cũng không hỏi thêm gì về cô và Chu Trầm.

Theo quan điểm của Lục Nhiên thì người bạn mà cô ấy làm quen là Triệu Đường Diên, còn những thứ khác là việc riêng tư của Triệu Đường Diên, cô ấy không thích là người thích huyên thuyên nhiều chuyện.

“Được rồi, em mau về đi, có lẽ anh ấy vẫn đang đợi em đó.” Lục Nhiên nghĩ đến cái vẻ lạnh lùng của Chu Trầm khi nãy mà thấy hơi buồn cười.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Chu Trầm như vậy, từ nhỏ tới lớn đã quen bị anh áp bức bóc lột, lúc này lại được chứng kiến vẻ mặt ỉu xìu của anh, trong lòng Lục Nhiên bỗng trào dâng cảm giác được trả thù một mối hận khổng lồ.

Trước khi Triệu Đường Diên ra ngoài, Lục Nhiên bỗng gọi cô lại.

“Thực ra chị nghĩ…” Lục Nhiên chậm rãi nói: “Tình cảm anh ấy dành với em, có lẽ không phải là kiểu quan hệ mà em nghĩ đâu.”

Có những lời nên dừng lại đúng thời điểm.

Khi Triệu Đường Diên trở lại phòng, cô đã điều chỉnh cảm xúc, gương mặt vô cảm.

Chu Trầm thay quần áo xong, tựa vào khung cửa sổ nơi bọn họ đã làm tình đêm qua, cây dã hương bên ngoài khung cửa đung đưa theo gió. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại nhìn cô nhưng không lên tiếng.

Anh không nói chuyện, Triệu Đường Diên lại càng chẳng mở lời, cô cứ thế đi thẳng vào phòng thay đồ. Cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ ngắn tay, hôm nay trời lạnh hơn, cô định thay chiếc áo nỉ dày hơn một chút, đống váy mang đi có lẽ không mặc được rồi.

Cô vẫn quan tâm đến việc giữ ấm hơn là sắc đẹp, không muốn vì đẹp mà phải trả giá bằng sức khỏe của bản thân. Cô luôn đưa ra được những lựa chọn có ích cho mình.

Đồ lót vừa mặc được một nửa, cô lại nghe thấy tiếng động phía sau, động tác trên tay hơi khựng lại.

Chu Trầm ôm eo cô từ đằng sau, một tay trượt từ vòng eo lên bầu ngực, rồi từ từ nhào nặn khuôn ngực đầy đặn của cô. Anh một lòng một dạ với bộ ngực mềm mại của cô, đến tối đi ngủ cũng phải ôm lấy nó.

“Em nói gì với cô ấy thế?” Chu Trầm áp mặt vào cổ cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, hỏi.

“Ngoài việc giải thích mối quan hệ của chúng ta ra thì còn nói gì được nữa?”

“Giải thích thế nào?”

Triệu Đường Diên quay lại nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh: “Có gì nói nấy.”

Ánh mắt Chu Trầm ngày một thâm trầm.

“Em nói em được anh bao nuôi.”