Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 12: Ngoài ý muốn



Giờ Thìn một khắc, một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi ra từ cửa ngách của hoàng cung. Người đánh xe ngựa mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua không khác của những nhà phú hộ bình thường. Xe ngựa thì...
Một chữ: tục.
Hai chữ: rất tục.
Nóc xe sơn đỏ viền vàng, xung quanh khắc mẫu đơn, ngay cả bộ dây cương trên xe ngựa cũng lấp lánh ánh vàng, chỉ sợ người qua đường không biết chủ xe giàu có thế nào.
Cái này là do Sầm Duệ tỉ mỉ chọn lựa, đối mặt với vẻ mặt ghét bỏ của Phó Tránh, nàng ha ha cười: "Như vậy người khác chỉ nghĩ là nhà giàu bình thường, tuyệt đối không nghĩ người ngồi trong là Phó khanh và ta."
Phó Tránh không nói một tiếng vén vạt áo, lên xe. Cải trang đi tuần nên Phó Tránh đổi quan phục thành áo sam trắng, tay cầm cây quạt bạch mai, vô hình bên trong mất chút quan uy, thêm phần nhẹ nhàng khoan khoái và nho nhã.
Sầm Duệ đứng ngoài xe, ngửa đầu nhìn trang phục và từng động tác của hắn, cái miệng khoa trương nói: "Phó khanh mặc như vậy thật đẹp."
Dùng từ đẹp để hình dung một nam tử... Phó Tránh rũ mắt thấy đôi mắt đen láy của Sầm Duệ tràn đầy sự khen ngợi chân thành và tha thiết, cũng lười so đo với nàng.
Nhưng, cây quạt gõ nhẹ một cái vào lòng bàn tay, cái tật nói không suy nghĩ này nên sửa.
Năm nay xuân sớm, hai tháng đầu năm, cây cối xung quanh quan đạo thi nhau đâm chồi, không khí trong lành tươi vui. Chim yến tước nhảy múa ca hát, hoa vàng cỏ xanh hòa cùng váy áo đủ màu sắc của các cô nương gia, tạo nên phong cảnh xinh đẹp.
Sầm Duệ nằm bò trên cửa sổ, cùng Lai Hỉ ngươi một câu ta một câu bình phẩm dung mạo của mấy khuê nữ nhà người ta:
"Tiểu thư kia tiểu nhân biết! Là con gái riêng của Hình bộ Thượng Thư Lý đại nhân!"
"Nói bậy! Lí lão nhân đã bảy mươi tuổi rồi, còn sức mà sinh sao!"
"À, hay là nữ nhi của đại tôn tử nhà Lý đại nhân nhỉ!"
"Bậy bạ! Tôn tử nhà lão mới 4 tuổi!"
Phó Tránh không dấu vết cong cong khóe miệng, lại nhớ tới mục đích của việc này, ý cười nhanh chóng tan đi.
"Phó khanh, Phó khanh ngươi mau đến xem!" Sầm Duệ đột nhiên xoay người lại, vội vàng nắm tay Phó Tránh kéo ra ngoài: "Đó là không phải Sầm Huyên sao? Công tử bên cạnh nàng ta là ai? Ta nhìn hơi quen mắt, nhưng nhớ không nổi của nhà nào."
Đột ngột bị Sầm Duệ kéo như vậy, Phó Tránh ngồi không vững, bị nàng kéo lại gần, rồi nhìn theo hướng nàng chỉ: "Người bên cạnh công chúa là thứ tử của hữu tướng Từ Sư, Từ Lập Thanh. Người này không ham công danh, nhưng có thiên hướng họa sơn thủy, ở kinh thành thậm chí là các nước láng giềng xung quanh cũng có chút danh tiếng, giờ đang đảm nhiệm chức vụ ở Họa viện. Hắn từng họa chân dung cho bệ hạ nên bệ hạ nhìn quen mắt cũng không lạ."
"Động tác của Từ lão đầu nhanh đấy a..." Sầm Duệ kéo dài tiếng, cao hứng phấn chấn ngồi trở về: "Ngày mai ta muốn ban thưởng cho Từ tướng, để ông ta thần tốc thay ta giải quyết cái tai họa này."
Phó Tránh nghe nàng một câu ta hai câu ta, lại nghe nàng thuận miệng nói sẽ ban thưởng cho Từ gia, mặt mày càng nhăn nhó hơn: "Bệ hạ..."
Sầm Duệ khoát tay: "Một câu nói đùa thôi, Phó khanh đừng tưởng thật. Còn nữa, nếu đã cải trang ra ngoài thì ngươi đừng gọi ta là bệ hạ nữa, ta cũng sẽ không gọi ngươi là Phó khanh. Cứ gọi thẳng tên ta đi."
Điều này sao có thể! Hai người không ai nhường ai tranh cãi vài câu, Sầm Duệ thỏa hiệp: "Ta gọi ngươi là Phó huynh được không."
Nàng nói như chém đinh chặt sắt, Phó Tránh đành phải thỏa mãn ý của nàng, rũ mi, phát hiện tay Sầm Duệ vẫn còn cầm chặt lấy tay hắn. Môi vừa động, Sầm Duệ đã rút tay về. Phó Tránh nhìn tay mình, bàn tay vừa mới nắm lấy hắn kia, lòng bàn tay tuy có vết chai, nhưng xương cốt nhỏ bé, lực đạo yếu hơn nhiều so với nam nhân bình thường...
Lại nhìn Sầm Duệ đang ngồi xổm người xuống, không biết là tìm cái gì, dạo này ăn uống cũng khá hơn, nhưng vóc người không thấy dài ra. Làm một hoàng đế mà gầy yếu như thế, khó tránh khỏi khiến triều thần và dân chúng khinh thị. Trong lòng Phó Tránh dần dần sinh ra một chủ ý.
Xe ngựa hơi xóc nảy, Sầm Duệ cúi xuống tìm hai lần mới rút được thực hạp mang theo ra. Đưa như hiến vật quý tới trước mặt Phó Tránh: "Ta cố ý sai người làm cho Phó huynh đấy."
Phó Tránh nhìn gương mặt cười vô cùng sáng lạn, lại nhìn điểm tâm, Sầm Duệ bật thốt nói: "Ta không hạ độc."
"..." Giấu đầu lòi đuôi, Phó Tránh trầm mặc một chút, vẫn lấy chiếc đũa bên cạnh lên gắp một khối, lúc đặt vào trong miệng, hắn liền hiểu. Tinh tế nhấm nuốt, nuốt xuống rồi, Phó Tránh thản nhiên nói: "Hiền đệ... Có tâm." Từ hiền đệ này nói ra miệng vẫn có chút quái dị.
Sầm Duệ nâng má cười tủm tỉm nói: "Khi ta biết Phó huynh thích ngọt thì thật sự kinh ngạc đấy."
Rõ ràng là đang cười nhạo Phó Tránh – một nam nhi tám thước vậy mà lại thích ăn ngọt giống nữ tử.
Phó Tránh không chút hoang mang nói: "Khi ta biết có người ăn vụng cả cống phẩm trong Thái Miếu thì cũng thật sự kinh ngạc đấy."
Nụ cười của Sầm Duệ cứng lại...
Hắn, hắn làm sao mà biết được!
Trên mặt Phó Tránh viết rõ ràng năm chữ — "Cái gì ta cũng biết."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Sầm Duệ còn tưởng rằng Phó Tránh sẽ mang nàng tới nhà đại thần nào đó để tâm sự chính sự, bồi dưỡng tình cảm quân thần, nào biết tiếng người huyên náo ầm ĩ bên ngoài dần dần cách xa, mùi cỏ xanh hương đất cứ thổi thẳng vào trong xe. Sầm Duệ cuộn màn trúc bên trái lên, nhìn con đường hai bên mênh mông núi rừng.
Tàn đông vừa qua, ruộng đất không có gì để thu hoạch, không khí trầm lặng. Mùa đông năm trước có mấy trận tuyết nhỏ, hơi nước không đủ, bùn đất khô cạn gần như trắng bệch, mấy đám cỏ buồn bã ỉu xìu nằm trơ trọi. Trên đồng ruộng ít ỏi vài bóng người đi lại, phần lớn là trẻ nhỏ ra chơi đùa bắt chim. Thỉnh thoảng gặp lão hán tử vén ống quần vốc bùn lên ngửi, thở dài, lại đặt trở về.
Đi xa hơn, thấy già trẻ lớn bé một đống người đang đứng xúm lại một chỗ. Cách quá xa, Sầm Duệ không thấy rõ bọn họ đang làm gì, lúc này, xe ngựa dừng lại.
Phó Tránh xuống xe trước, giọng trầm xuống: "Đến đây."
Mấy người đi theo hộ tống muốn xuống ngựa nhưng bị Phó Tránh ngăn lại, lệnh chờ tại chỗ, chỉ dẫn theo Lai Hỉ và Sầm Duệ đi tới chỗ đám người.
Đó là một khoảng sân rộng, phía sau là một cái miếu. Ở giữa chất một đống củi, xung quanh vẫn có vài thanh niên ôm từng bó củi một tới chất thêm. Nếu là công tử ca Ngụy Trường Yên thì có lẽ không biết, nhưng sau khi Sầm Duệ nhìn trái nhìn phải liền sáng tỏ, đây là chuẩn bị cúng tế trước vụ xuân.
Theo tập tục của Cung quốc, đầu xuân hàng năm phải hiến tế hoàng thiên hậu thổ để cầu nguyện năm nay thu hoạch dồi dào.
Sầm Duệ và Phó Tránh ở bên nhìn một hồi, nhìn ra được đồ cũng kia có khác so với những gì nàng biết, ngoài miệng cũng bất giác nói ra nghi vấn.
Bên cạnh có nữ tử đang cầm hương hàm hậu cười: "Vừa thấy đã biết hai vị công tử xuất thân từ quý hộ, có lẽ không biết năm trước Giang Hoài bị đại hạn, cho nên chúng ta ở bên này cũng bị liên lụy, thu hoạch giảm ba phần. Từ lúc lập xuân đến giờ không mưa nhiều, mọi người mới bàn nhau góp tay vào cúng bái cầu mưa."
"Đúng vậy, năm nay nếu giống năm trước thì không nộp nổi thuế mất." Có người xen mồm nói.
Trong lúc nói chuyện, tế bái cũng bắt đầu, Sầm Duệ nhìn khói đặc hừng hực: "Thuế một năm của các ngươi là bao nhiêu?"
Thấy Sầm Duệ không biết, nông phụ kia lại nói: "Chỗ này của chúng ta là quan điền nên phải nộp thuế. Mùa màng tốt thì một năm mười thạch*, kém chút thì năm thạch. Như phía nam đất lành thì tối thiểu một năm là mười lăm thạch."
*1 thạch = 100 lít
Sầm Duệ lại hỏi: "Thế một năm thu hoạch được bao nhiêu?"
"Khi tốt thì hai mươi thạch, kém thì..." Trên mặt người nọ khó nén vẻ sầu lo: "Đủ mỗi năm như vậy thôi."
Sầm Duệ không hỏi tiếp nữa, im lặng đứng một bên xem nghi thức, nàng cũng lấy ba nén hương, hướng lên trời vái một cái rồi cắm vào trong đỉnh.
Sau khi chấm dứt tế bái, đám người tới giữa ruộng thiêu hoang khai canh.
Sầm Duệ nhìn chăm chú bọn họ, Phó Tránh thấp giọng nói: "Nơi này ở dưới chân thiên tử nên quan trong kinh bị ước thúc, chưa dám hành động trắng trợn. Ở nơi bệ hạ không nhìn thấy, một hộ bình thường có năm khẩu, chỉ vì thuế mỗi năm mà khuynh tẫn sức lực cả nhà."
"Ý của Phó khanh là muốn trẫm hạ lệnh cắt giảm thuế má?" Sầm Duệ đáp lại.
Khi nói chuyện, xưng hô của hai người bất tri bất giác thay đổi về như cũ.
Phó Tránh nghiêng đầu, đôi mắt nhìn ra xa xăm: "Giảm thuế không phải là việc một sớm một chiều, lấy năng lực hiện tại của bệ hạ mà nói thì không thể làm được. Ta đưa bệ hạ tới đây, chỉ muốn để bệ hạ biết, đúng là bệ hạ bị ép lên đế vị, nhưng hiện tại dân chúng, đất đai, thậm chí toàn bộ non sông Cung quốc đều là của bệ hạ. Ngài còn tại vị một ngày thì vận mệnh và sinh kế của bọn họ còn một ngày nằm trong tay ngài."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Bệ hạ tới từ dân gian, so với vi thần còn biết rõ ràng hơn về mối quan hệ giữa quốc chính và dân sinh. Thần chỉ hy vọng bệ hạ ở trong cung vẫn nhớ ngoài hoàng thành còn có dân chúng."
Phó Tránh nói rất nhỏ từng câu từng chữ thấm thía như vậy, sau khi dứt lời, thật lâu sau, Sầm Duệ mới nói: "Trẫm đã biết."
Khi Sầm Duệ ở chung với Phó Tránh, mỗi lần phạm sai đều nói một câu "Trẫm đã biết" qua loa cho xong. Nhưng lần này Phó Tránh nghe thấy sự chân thật trong lời nói của nàng, kết quả hắn muốn đã được hơn phân nửa, như vậy không cần thiết ở lại nơi này nữa.
"Đi thôi..." Xoay người nhìn, Phó Tránh thần sắc biến đổi: "Lai Hỉ."
Lai Hỉ có chút võ công cũng phát giác có điều không thích hợp, tiếng nói cực thấp: "Nhân số của đối phương không ít, đại nhân và bệ hạ mau đi về phía xe ngựa. Tiểu nhân cầm chân được bao lâu sẽ tận lực gắng sức bấy lâu."
Sầm Duệ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, nghe hai người đối thoại mà sửng sốt, phản xạ buột miệng nói: "Có thích khách?!"
Phó Tránh nhìn bách tính ngoài ruộng, nếu tùy tiện hành động thì đám người kia nhất định sẽ diệt khẩu. Đắn đo trong lòng một phen, nói: "Bệ hạ đừng hoảng sợ, cứ bình thường là được."
Sầm Duệ nói: "Ta không hoảng."
Phó Tránh nhìn nàng, nàng bình tĩnh nói: "Ta quen rồi..."
Bình an vô sự lui một khoảng cách, rời xa tầm mắt của nhóm người đứng trong ruộng, tiếng huýt sáo xé rách bầu trời, Sầm Duệ vắt chân chạy như điên về phía xe ngựa. Chạy vội một hồi, tay áo bị căng, thiếu chút nữa vồ ếch. Sầm Duệ cả kinh, vùng tay ra được một nửa lại bị người khác túm chặt, Phó Tránh quát khẽ: "Đừng chạy về phía trước!"
Sầm Duệ ngẩng đầu nhìn, phía trên xe ngựa có vết kiếm, một nửa số thị vệ không thấy bóng dáng, hình như là bị dẫn đi rồi; Một nửa khác nằm trên mặt đất. Phía sau xe ngựa mơ hồ phát ra ánh sáng lạnh, không phải kiếm thì là đao! Mấy thị vệ đi theo Sầm Duệ đều là người nổi trội trong cấm vệ mà lại khó địch nổi, xem ra đối phương đã có chuẩn bị kỹ càng.
Trước có sói sau có hổ, Sầm Duệ không biết võ công, Phó Tránh thì là văn thần, duy nhất chỉ có Lai Hỉ biết mấy chiêu mèo cào...
Lai Hỉ công công rơi lệ đầy mặt, cho dù có dũng mãnh uy vũ phi thường hơn nữa thì hắn cũng chỉ có một mình á!
Sầm Duệ hít vào một hơi: "Phó Tránh, ngươi biết cưỡi ngựa không?!"
Phó Tránh không đáp lại, Sầm Duệ cắn răng một cái: "Lai Hỉ, ngươi đối phó với mấy người phía trước, nếu đỡ không nổi thì..."
"Tiểu nhân hiểu! Tiểu nhân sẽ cố gắng giả chết!" Lai Hỉ nắm chặt quyền tay.
Sầm Duệ vỗ vai hắn: "Giỏi lắm!"
May mà mấy thị vệ kia không chết hết, mắt thấy Sầm Duệ gặp nguy, lại liều mạng hít sâu đứng lên chém giết.
Trong rối loạn, Sầm Duệ lách như con rắn, tránh trái tránh phải trượt khỏi từng đường kiếm, động tác nhanh nhẹn cởi dây buộc ngựa, lúc này Phó Tránh mới lên tiếng: "Ngươi..."
Nhưng thấy nàng đã cùng sử dụng cả tay cả chân bò lên, đang vươn tay ra với mình: "Nhanh lên ngựa!"
Phó Tránh nhìn cái tay kia, không thể nề hà túm lấy, nhảy lên ngựa. Sầm Duệ cầm mũi tên nhặt được ban nãy cắm vào sau mông ngựa, thít chặt dây cương. Con ngựa bị đau, dây cương còn sít chặt vào cổ, nó vung móng vuốt, lao vút đi.
Sầm Duệ nỗ lực cầm dây cương, nhưng vẫn bị ép tới chết đi sống lại, Phó Tránh phát giác có điều không đúng: "Ngươi, không biết cưỡi ngựa à?"
"Ta thì biết cái quỷ gì chứ!" Sầm Duệ bi phẫn kêu lên.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Chạy không mục đích như điên một hồi, con ngựa mất máu quá nhiều quỳ một chân trước xuống, ngã rầm. Sầm Duệ không đề phòng, lăn mấy vòng rồi úp mặt vào trong đống nước bùn, nhưng cũng không thèm chú ý hình tượng là cái gì nữa, câu đầu tiên sau khi ngẩng mặt lên là: "Chúng ta đang ở đâu?"
Vững vàng rơi xuống đất, Phó Tránh dùng sức rút mũi tên trên người con ngựa ra, nhìn quanh một vòng, đuôi mũi tên có chữ "Yến"...
Mặc dù xương cốt rã rời, nhưng cứ nghĩ tới truy binh phía sau, Sầm Duệ không thể không nhịn đau đứng lên, phóng mắt quan sát bốn phía xung quanh: "Nơi này... là hoàng lăng?"
Không phải là nơi Yến vương đang tế bái tiên đế sao?
Phó Tránh mím môi, cầm mũi tên trong tay đưa cho Sầm Duệ, Sầm Duệ thấy chữ, lòng cả kinh.
Phía sau đột nhiên vang lên một trận tiếng vó ngựa, nhanh như mưa rào, tiếng chân chỉnh tề, vừa nghe đã biết là được huấn luyện tốt.
Sầm Duệ không có thời gian than khóc thời vận xui xẻo, hai mắt nhanh chóng thăm dò địa hình, tìm được trong bụi cây có đường trượt xuống chân núi, đành nói: "Mặc dù Yến vương ở nơi này, nhưng chỗ này cách cấm vệ quân Bắc Nha cũng không xa. Ngươi và ta tạm thời trốn trong núi đã, rồi tìm biện pháp chạy tới Bắc Nha sau. Đi thôi!"
Lôi lôi kéo kéo mãi mới túm được Phó Tránh lù lù bất động đến bụi cây. Hai người vừa mới chui được vào trong, kỵ binh đã đến, cầm đầu là nam tử mặc y phục màu đen, mày kiếm thon dài, diện mục sáng sủa.
Liếc qua chân núi, hai mắt đảo qua mặt đất, nam tử cầm chặt dây cương.
Một gã trung niên đi theo nhìn bốn phía: "Vương gia, người đâu?"
Yến vương nở nụ cười.
Cây cỏ khẽ lay động, một người mặc y phục màu trắng chậm rãi đi ra, đứng trước trận quân phía trước, chắp tay vái chào: "Phó Tránh tham kiến Yến vương điện hạ."
Sầm Duệ ở phía sau không đành lòng che mắt, cái này khác gì là tự tìm đường chết?