Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 39: Tín nhiệm



Đại tuyết như lông ngỗng bay khi chạng vạng đã hóa thành những vụn trắng lác đác, "thảm nhung" trắng trên mặt đất đã được cung nhân quét dọn cẩn thận, nhưng Sầm Duệ vẫn không dám đi quá nhanh.
Cửa sổ của Noãn các toả ra ánh sáng ấm áp mờ nhạt, mơ hồ có tiếng nói chuyện của thư đồng và Phó Tránh, hình như Phó Tránh sắp đi ngủ. Sầm Duệ ôm quần áo đứng ở cửa, cúi đầu đạp tuyết, hay là, mai lại đến?
"Ai đó?" Thư đồng đi tới cửa đột nhiên nhìn thấy có người, kêu sợ hãi một tiếng, lại nhìn kỹ thì hoảng sợ: "Bệ hạ?"
Tiếng la này không tính là nhỏ, Phó Tránh ở bên trong tất nhiên nghe được, giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn bay ra: "Bệ hạ tới rồi thì vào đi."
Cái chân đá tuyết giậm một cái, Sầm Duệ lê bước đi vào.
Tiểu thư đồng đón lấy xiêm y trong tay Sầm Duệ, chợt thấy Sầm Duệ đi vài bước lại ngừng lại, cởi áo lông cừu bên ngoài dính đầy tuyết giao cho hắn, thư đồng cười: "Bệ hạ cẩn thận quá."
Sầm Duệ không nói gì sờ chóp mũi.
Đèn trong nội tẩm sáng hơn bên ngoài, mùi thuốc nồng đậm phả ra, Phó Tránh khoác áo khoác ngồi ở đầu giường, tay trái nắm bản tấu chương đang mở, không thấy có tý buồn ngủ nào: "Bệ hạ tới có việc gì sao?"
Sầm Duệ nhìn tay phải của Phó Tránh buông thõng, khí sắc không quá tốt, trong lòng biết cổ trùng đang quấy phá, bê cái ghế đẩu ngồi bên cạnh giường của hắn: "Ta thấy đêm nay ngươi không truyền bữa tối, liền mang điểm tâm đến, tiện thể xem ngươi thế nào." Lại nhìn tấu chương: "Thân thể khó chịu thì đừng xem mấy thứ tốn sức này."
Phó Tránh bình đạm nói: "Vừa uống chén thuốc nên không có khẩu vị gì, để bệ hạ lo lắng rồi."
"Ta mới không thèm lo lắng cho ngươi đâu!" Sầm Duệ lẩm bẩm nói, bưng bát thuốc còn non nửa lên, ngửi ngửi: "Ngửi không thấy đắng lắm, uống thuốc mà cũng không xong."
Đuôi lông mày nhướn lên, Phó Tránh ho nhẹ một tiếng: "Bệ hạ không tin thì tự thử chẳng phải sẽ biết sao?"
Sầm Duệ vốn chỉ được cái nhanh mồm, ai bảo ngày thường Phó Tránh luôn giáo huấn nàng. Kết quả hắn nói như vậy, không có bậc thang bước xuống, nổi giận nói: "Uống thì uống!"
Phó Tránh chưa kịp mở miệng ngăn cản, mắt đã thấy Sầm Duệ nhanh tay nhanh chân uống một ngụm to. Trơ mắt nhìn bát thuốc mình vừa uống dở dính lên cánh môi căng mọng của Sầm Duệ, Phó Tránh rời tầm mắt, không nói một chữ nào.
Tất nhiên thuốc rất đắng, Sầm Duệ uống xong lập tức rớt nước mắt, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Còn, còn nữa không."
Nói còn không nói được đầy đủ, còn nữa không? Phó Tránh nhẹ động đậy, ngồi dậy muốn rót cho nàng chén trà.
Sầm Duệ nhìn hắn dựa lực vào tay trái, động tác lóng ngóng, tự giác động tay: "Muốn uống nước à? Ta rót cho ngươi."
Nói xong lướt qua tay Phó Tránh, dán tay vào lớp men sứ, không có hơi ấm: "Trà lạnh rồi, ta bảo người đem nước ấm tới. Ngươi chờ chút." Nói xong tung tăng tung tẩy chạy ra ngoài, khi trở về trong tay đã cầm thêm ấm trà nóng hổi, lưu loát rót một chén, lại thổi thổi bớt nóng mới đặt vào tay Phó Tránh: "Tiểu thư đồng của ngươi cũng thông minh đấy, ta vừa đi ra hắn đã mang ngay nước ấm vào. Lai Hỉ mà lanh lợi bằng một nửa hắn thì tốt rồi, buổi tối phê tấu chương cùng ta, quay đi quay lại đã ôm chân bàn ngủ tít thò lò."
Phó Tránh nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Việc này bệ hạ không nên tự thân lao lực vì thần." Dù sao nàng là quân còn hắn là thần...
Sầm Duệ chép miệng, chút việc nhỏ thôi, người này thật sự dong dài! Nhưng cũng hiểu mồm mép của nàng không nói lại được Phó Tránh, lấy từ trong lòng ra giấy bao cùng điểm tâm xếp lên bàn nhỏ: "Ta đoán quất đường lần trước ngươi ăn hết rồi, nên mang thêm cho ngươi một tí. Bụng rỗng uống thuốc không tốt, cái này để ăn tạm."
Phó Tránh nhìn điểm tâm, không nhúc nhích cũng không nói chuyện, Sầm Duệ đoán hắn đang nghĩ gì đó, nói: "Ta cố ý bảo người ta cho thật nhiều đường rồi." Sao lại thích đồ ngọt tới mức này chứ, quái nhân!
Phó Tránh mất tự nhiên run mi, nghiêng người lấy một miếng điểm tâm, tinh tế nhấm nuốt.
Sầm Duệ nhìn hắn tao nhã một cách tự nhiên, động tác không hề có tý chướng ngại gì, đột nhiên ngộ ra: "Ngươi, ngươi đùa giỡn ta!"
Nuốt điểm tâm, nhấp miếng nước, Phó Tránh bình tĩnh nói: "Thần chưa bao giờ nói mình không thể dùng tay trái, trên thực tế thần còn thuận tay trái hơn tay phải nhiều."
Ôi chao! Còn không biết xấu hổ mà khoe khoang! Sầm Duệ oán hận cắn móng tay ngồi xuống, tưởng tượng được đánh lên mặt Phó Tránh trăm cái xong tâm tình mới thoáng hơn, nói chính sự: "Hôm nay lúc lâm triều Ngụy Diễn tham cáo ngươi một quyển, chắc ngươi cũng biết rồi. Kẻ làm quan nào có ai không bị tham cáo mấy bản á, ngươi đừng để trong lòng."
"Việc này còn không tới lượt thần để trong lòng." Phó Tránh phong khinh vân đạm nói: "Người này công trạng lớn, hữu dũng vô mưu. Việc hôm nay tám chín phần không phải chủ ý của hắn, sau lưng chắc chắn có người xúi giục, đơn giản là muốn làm cho bệ hạ..." Nhìn mắt Sầm Duệ: "Nghi kỵ ta."
Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi – Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, đây là kết cục của đại đa số mưu thần. Chẳng qua người kia chọn sai thời cơ. Hiện tại không nói tới Sầm Duệ chưa có năng lực loại bỏ quân cờ như hắn, huống hồ nàng...
Sầm Duệ bật thốt: "Hắn nghĩ hay thật!"
"Bệ hạ thật sự nghĩ thế sao?" Phó Tránh hơi nghiêng người, ánh mắt âm trầm như vực sâu vạn trượng: "Chưa từng có một khắc nào hoài nghi thần nắm bệ hạ trong lòng bàn tay, cầm giữ triều cương, đùa bỡn quyền triều?"
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Sầm Duệ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Phó Tránh, trái tim đột nhiên nhảy lên, ngơ ngác, rồi bỗng nhiên đứng bật dậy, căm giận nói: "Khi ngươi hỏi những lời này, chính là chứng tỏ không phải ta không tin ngươi, mà là ngươi không tin ta!" Cả người bỗng chốc suy sụp, cúi đầu uể oải nói: "Ngươi không tin ta, cũng phải thôi. Ta là hoàng đế không có tiền đồ..."
Phó Tránh nhìn Sầm Duệ bị hắn làm cho thương tâm, đầu tiên là sửng sốt, thấy Sầm Duệ xoay người muốn đi, nói: "Bệ hạ cứ đi như vậy sao?"
"Không đi còn ở đây cho ngươi nghi kỵ sao?" Sầm Duệ rầu rĩ nói.
Phó Tránh càng nhìn càng thấy nàng giống con mèo nhỏ bị vứt bỏ ngoài cửa nhà, nắm tay che lại cười nhẹ: "Bệ hạ chẳng biết đùa gì cả."
"..." Sầm Duệ nóng sọ, quay đầu chỉ vào hắn nửa ngày mà không nói ra lời: "Ngươi lại đùa ta!!!!!"
Đợi trấn an Sầm Duệ dựng ngược lông lên xong, Phó Tránh mới nói: "Bệ hạ có từng gộp những việc xảy ra trong mấy tháng nay cùng suy nghĩ chưa?" Hắn chậm rãi nói: "Bệ hạ và thần bị tập kích ở ngoại ô kinh thành, ôn dịch khi bệ hạ trúng độc, rồi sau đó trên phố lưu truyền quỷ hồn của Nhàn phi và Minh Vương quấy phá, bệ hạ gặp nạn ở Trường Nhạc phường, cho tới giờ Hộ bộ xuất hiện dị động. Đủ loại việc, xâu chuỗi với nhau, đều phát sinh quay xung quanh bệ hạ, bệ hạ không thấy rất lạ sao?"
"Xem ta làm hoàng đế khiến nhiều người bất mãn rồi, không phải ở Yến Châu có một vị quang minh chính đại mơ ước ngôi vị hoàng đế sao?" Sầm Duệ nói.
Phó Tránh nói: "Yến Vương ở trong sáng ngược lại không đủ làm loạn, thần lo, tại nơi bí mật nào đó còn thế lực khác xâm nhập vào kinh thành, trong đó cũng bao gồm nhóm thế gia. Cho nên..." Lời nói dừng lại, sâu xa tiếp tục: "Hạt giống gieo trồng khi trước tới nay đã nảy mầm mọc rễ, bệ hạ có thể vun trồng rồi."
Trong lòng Sầm Duệ động một cái: "Ngươi ám chỉ đám Tần Anh?"
Thế gia nhân mạnh phức tạp, so với việc thay đổi gốc rễ thì nhóm sĩ tử trẻ tuổi tân nhiệm hiển nhiên là thế lực nắm giữ sự thay đổi nằm trong tay hoàng đế...
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Dùng biện pháp gì để bồi dưỡng một đám thần tử trẻ tuổi có cá tính, đối với Sầm Duệ mà nói là việc rất có tính khiêu chiến. Theo ý của Phó Tránh, việc này hắn không tiện nhúng tay, để tự thân Sầm Duệ nghiên cứu thực hành. Chim non ấy mà, đặc biệt trung thành với người tự tay dẫn dắt mình đầu tiên. Sầm Duệ dùng Tần Anh làm ví dụ thử suy nghĩ, nháy mắt thấy việc này so với khiến Ngụy Trường Yên cải tà quy chính không bất hoà đối nghịch với nàng thì khó khăn ngang nhau.
Nói tới đây mới nhớ tên Ngụy Trường Yên này, giờ hắn đang giậm chân bình bịch xông tới trước mặt Sầm Duệ.
Vừa qua chính ngọ, các bộ quan viên phần lớn đã xử lý xong công sự, đều tự tìm thú tiêu khiển, giờ này tìm đến nàng, tất nhiên không phải công sự, Sầm Duệ cười cực giả: "Ngụy giám thừa tới vừa lúc, Tri Mẫn mới pha trà ngon, có muốn thử không?"
Ngụy Trường Yên không có tâm trạng hư tình giả ý với nàng, chỉ Từ Tri Mẫn, sắc mặt không tốt: "Ngươi, đi ra ngoài!"
Sầm Duệ cười không nổi nữa, đây chỗ của lão tử, người cũng của lão tử đấy! Hạ ba phần sắc mặt: "Ngụy Trường Yên, làm càn!"
Từ Tri Mẫn thấp giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ đừng giận, chắc Ngụy đại nhân có chuyện quan trọng muốn thương nghị với bệ hạ, vi thần cáo lui trước."
Ngụy Trường Yên nhìn Từ Tri Mẫn khom người lui ra, bước từng bước lớn chiếm vị trí nàng mới đứng, vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt ghét bỏ, giận tái của Sầm Duệ, những lời muốn nói tắc đầy trong cổ họng mà không phát ra được. Hắn, rất ghét ta sao?
Ngụy công tử, chuyện này không phải ngươi đã hiểu rõ từ mấy năm trước, khi các ngươi tranh chấp mọi nơi sao?
Sầm Duệ không biết hắn phát điên cái gì, lại không thể xé rách mặt đuổi người, đơn giản làm như người này không tồn tại, lắc chén trà xanh, cúi đầu tiếp tục nghĩ tới chuyện ban nãy.
Ngụy Trường Yên thấy Sầm Duệ không để ý tới hắn, có chút bực mình lại có chút ảo não khó hiểu, không thú vị tự rót trà cho mình, vừa uống vừa nhìn khuôn mặt trầm tư của Sầm Duệ. Vào đông, ánh nắng sau giờ ngọ ôn hoà, vẽ lên sườn mặt người kia đường cong ấm áp, mũi thẳng, mắt như sao đêm, khuôn mặt bé nhỏ nhưng mượt mà đáng yêu...
Hả, đáng yêu?! Cái chén bị nghiêng, nước nóng rát đổ đầy tay Ngụy Trường Yên, nhưng hắn không hề phát giác. Sao hắn có thể nghĩ một nam tử đáng yêu cơ chứ! Nhất định là tại kẻ vô năng này có bộ dạng giống hệt nữ nhân! Nhất định vậy!
Sầm Duệ không biết đống tâm tư lộn xộn của Ngụy Trường Yên, khi châm trà thấy hắn bị trà nóng làm đỏ tay: "..." Nhìn hắn vẫn có xu thế đổ nốt nửa chén trà, lên tiếng nói: "Này, trà đổ." Nói xong thở dài, tự nói: "Ta đúng là người thiện lương mà."
"..." Đao quang kiếm ảnh trên sa trường cũng không để vào mắt, chỉ bỏng một tý đối với Ngụy tiểu công tử mà nói không đáng gì. Chẳng qua lại khiến hắn nhớ mục đích hôm nay, khí phách gào ra từ trong lồng ngực: "Sầm Duệ!"
Sầm Duệ bị hắn rống tới mức ong ong lỗ tai, cũng rống lại: "Lão tử không điếc!!!! Nói chuyện hẳn hoi!"
Khí hoả của Ngụy Trường Yên xẹp ba phần, lại lập tức xốc lại sĩ khí, đánh trống cổ vũ tinh thần, lấy trong ngực ra cái gì đó, đặt lần lượt lên trên bàn: "Ngươi có thể giải thích một chút cho ta không?"
Sầm Duệ xoa lỗ tai, thấy rõ ràng, mặt vặn vẹo.
Trên bàn là một cái khuy ngọc và một tờ giấy. Khuy ngọc là thứ Sầm Duệ bảo Ngụy Trường Yên an táng cùng với Long Tố Tố, tờ giấy là thư hàm Sầm Duệ tự tay viết cho một nha môn nào đó.
"Được, ngươi không nói ta nói." Ngụy Trường Yên nắm hai tay, hàm răng cắn kẽo kẹt: "Ta đích thân tới Lễ bộ tra xét, khuy ngọc này là khuy bàn long năm đó tiên đế thưởng cho ngươi. Còn chữ trên giấy..." Tay Ngụy Trường Yên cầm tờ giấy run lên: "Giống hệt bức thư Long Tố Tố đưa cho ta nhờ dụ Phó Tránh đi giúp các ngươi xuất cung! Năm đó ngươi cứu ta trên núi, cố ý để lại manh mối sai ở căn nhà đó, làm ta khi phái người đi tìm lần sai hướng, khiến ta tưởng người cứu ta là cô nương ở Trường Nhạc phường. Ta nói đúng hay không?!"
Sầm Duệ bất đắc dĩ xoa trán, có một số việc đoán được thì đừng nên vạch trần ra, khiến những việc về sau rất khó làm. Ai, có nên tìm người diệt khẩu không nhỉ?