Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 101



Bị Nhiếp chính vương bất ngờ hôn một cái, Yến Tần hiển nhiên giật mình, y đưa tay sờ lên má, vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại và hơi ấm ẩm ướt từ đôi môi người kia.

Chuyện này không ổn, Nhiếp chính vương đã chủ động ra tay, nếu y không đáp trả, còn đâu uy nghiêm của bậc đế vương?

Đây vốn là tẩm cung của y, hai người nói chuyện cũng ngay gần long sàng, y tiến lên một bước, trực tiếp ấn Nhiếp chính vương xuống giường, thi hành đòn đáp trả – một nụ hôn mạnh mẽ hơn, in lên đôi môi mỏng manh hơn cả màu hoa móng tay của Nhiếp chính vương.

Sau thoáng ngây người, Yến Vu Ca khẽ mở môi, ngoan ngoãn tiếp nhận và làm nụ hôn thêm sâu, đang lúc hai người đều có chút động tình, giọng nói của Thường Tiếu vang lên bên ngoài điện: “Hoàng thượng, Hộ bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư đã đến.”

Hai người đành phải tách ra, Yến Tần ngược lại thấy không sao, Yến Vu Ca thì khác, hắn rốt cuộc cũng đợi được tiểu Hoàng đế chủ động một lần, bầu không khí đang vô cùng hòa hợp, lại thêm thiên thời địa lợi nhân hòa, nơi này còn là long sàng, nào phải nơi nghiêm chỉnh gì, hai lão già kia đến quấy rầy chuyện tốt của hắn làm gì.

“Đã là tối muộn, bọn họ đến làm gì?”

Buổi tối chẳng phải là lúc để ngủ ngon sao, hai lão già này đến quấy rầy bọn họ làm gì.

Yến Tần liếc nhìn Nhiếp chính vương: “Hai người bọn họ là do cô cho gọi đến.”

Chuyện cứu trợ thiên tai, chính là hai bộ Hộ và Công có nhiều việc nhất, dù sao y cũng không ngủ được, chi bằng cho vời hai người này đến đây.

Nhiếp chính vương lập tức đổi giọng: “Hoàng thượng lo lắng việc nước, thật là phúc khí của muôn dân.”

“Thôi, đến thiên điện đi.”

Yến Vu Ca lại hỏi thêm một câu: “Có ai khác vào tẩm cung của Hoàng thượng chưa?”

“Ngươi là vị đại thần đầu tiên vào tẩm cung của cô.” Nơi này là tẩm cung của y, nào phải nơi thích hợp để bàn việc, cũng chỉ có Nhiếp chính vương dám tùy tiện như vậy, tẩm cung muốn vào là vào.

Yến Vu Ca hài lòng, hắn cũng cảm thấy thiên điện thích hợp hơn để triệu kiến các đại thần khác. Tẩm cung của Hoàng đế có hắn là ngoại lệ đã đủ rồi, không thể để những lão già khác lại vào nữa.

Hai vị đại thần đang chờ ở thiên điện, thấy Hoàng đế bước ra, vội vàng hành lễ, câu “Ngô hoàng vạn tuế” còn chưa nói xong, bọn họ đã liếc mắt nhìn thấy một vạt áo quen thuộc và một đôi giày quen thuộc, tuy trong lòng rất nghi hoặc tại sao Nhiếp chính vương lại xuất hiện ở đây vào lúc này, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng thêm vào sau câu đó một câu “Nhiếp chính vương thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Hai vị ái khanh bình thân.”

Sau khi đứng thẳng dậy, Hộ bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư liền cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm thấy Nhiếp chính vương dường như rất không ưa bọn họ.

Nhưng chưa kịp để bọn họ suy nghĩ nhiều, Yến Tần đã hỏi về việc cứu trợ thiên tai, đây là trận thiên tai lớn đầu tiên xảy ra khi Yến Tần đăng cơ, y cũng không có kinh nghiệm gì.

Nhưng Hộ bộ và Công bộ hai vị Thượng thư đều là người xử lý việc này vô cùng lão luyện, bọn họ đã sớm chuẩn bị chu đáo, nội dung báo cáo rất mạch lạc, Yến Tần khi nghe, vừa nghe vừa gật đầu nhẹ.

Tiểu Hoàng đế bên này thì không sao, Nhiếp chính vương đứng bên cạnh tiểu Hoàng đế lại không dễ nói chuyện như vậy, một câu hỏi rồi lại một câu hỏi được đưa ra, câu nào câu nấy đều đánh thẳng vào trọng tâm.

Gặp phải câu hỏi bọn họ không trả lời được, tiểu Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Nhiếp chính vương đã mắng té tát một trận.

Báo cáo thảo luận khoảng nửa canh giờ, những nội dung cần hỏi han cũng hỏi gần hết, trong lòng Yến Tần càng thêm vững vàng, nghĩ trời cũng đã khuya, y mở miệng nói: “Ái khanh vất vả rồi, hai vị hãy hồi phủ đi.”

Chờ đến khi hai người rời khỏi thiên điện, ra khỏi cửa hoàng thành, Hộ bộ Thượng thư bỗng nhiên lên tiếng hỏi Công bộ Thượng thư đang đứng bên cạnh: “Cừu lão ca, huynh nói xem ta có chỗ nào đắc tội với Nhiếp chính vương không?”

Sao hắn cảm thấy cả buổi tối, hắn đều bị Nhiếp chính vương nhắm vào. Nhưng từ khi tiểu Hoàng đế đăng cơ đến nay, hắn luôn luôn cung kính với Nhiếp chính vương, cho dù Nhiếp chính vương mở miệng nói muốn để tiểu Hoàng đế thân chính, hắn cũng luôn giữ thái độ quan sát, người nên kính trọng vẫn kính trọng, không dám trêu chọc Nhiếp chính vương.

Công bộ Thượng thư Cừu Hậu cười khổ nói: “Không chỉ riêng đệ, e là cả hai chúng ta đều đắc tội với Nhiếp chính vương rồi.”

Khi bọn họ báo cáo, Nhiếp chính vương đối với bọn họ có thể nói là vô cùng nghiêm khắc. Không phải nói bọn họ làm hoàn mỹ vô khuyết, là Nhiếp chính vương đang bới lông tìm vết, quả thực bọn họ cũng có chỗ thiếu sót, nghĩ chưa được chu đáo, nhưng cũng không đáng bị phê bình nghiêm khắc như vậy.

Phải biết rằng, hai người bọn họ, bất kỳ ai, đều lớn tuổi hơn Nhiếp chính vương và tiểu Hoàng đế cộng lại, tính ra, cũng gần bằng bốn tiểu Hoàng đế, tuổi tác lớn như vậy, bị người ta nói trước mặt Hoàng đế là chẳng ra gì, chẳng đáng giá một đồng, thật sự khiến mặt già nóng ran.

Lúc đó bọn họ bị Nhiếp chính vương dẫn dắt, đắm chìm trong bầu không khí nghiêm túc đó còn chưa cảm thấy gì, vừa ra khỏi cung, gió lạnh thổi qua, đầu óc lập tức tỉnh táo, lập tức nhận ra điều không ổn.

“Haiz, ta cũng không biết, chúng ta vẫn nên làm tốt phận sự của mình là được.”

Xem ra trận động đất lần này ở quận Sơn Khê, Hoàng thượng và Nhiếp chính vương thật sự rất coi trọng, bị Nhiếp chính vương “dạy dỗ” một phen, hai người bọn họ nhất thời cũng không sinh ra tâm tư gì khác.

Hai vụ án lớn mà tiểu Hoàng đế phối hợp với Nhiếp chính vương xử lý trước đó bọn họ vẫn còn nhớ rõ, không muốn trở thành Tiêu Viễn thứ hai, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời rụt đuôi làm người.

Trong hoàng cung, Yến Tần nào biết “sự uy hiếp” của Nhiếp chính vương còn tạo ra hiệu quả như vậy, y nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, giờ khá muộn: “Nếu vương thúc không quay về, e rằng người gõ mõ canh cũng phải đi ngủ mất.”

Nhiếp chính vương sao có thể về chứ? Vất vả lắm mới có cơ hội như thế này: “Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, Bệ hạ đây là muốn đuổi ta ra khỏi thành, rồi bị nhốt vào đại lao kinh thành sao?”

Giờ này đúng là giới nghiêm, nhưng đối tượng bị giới nghiêm chỉ là những kẻ khả nghi lén lút đi lại trên đường phố vào ban đêm. Dưới gầm trời này, quan sai nào dám bắt Nhiếp chính vương nhốt vào đại lao? Hộ bộ Thượng thư cùng Công bộ Thượng thư không cần phải lo lắng vấn đề này, hắn đường đường là Nhiếp chính vương, lo lắng làm gì?

“E là trí nhớ Vương thúc không được tốt lắm, chỉ cần ngươi có thể chứng minh thân phận của mình, giới nghiêm đối với ngươi chẳng có trở ngại gì.”

Huống hồ là bản thân Nhiếp chính vương, ngay cả người được Nhiếp chính vương ra lệnh, nửa đêm đi lại trên đường phố cũng chẳng sao cả.

Yến Vu Ca không muốn đôi co với tiểu hoàng đế về vấn đề trí nhớ, hắn chỉ oán trách: “Bệ hạ muốn đuổi ta đi, trước đó Bệ hạ còn chủ động đề nghị để ta nghỉ lại tẩm cung này.”

Yến Tần mặt mày co giật: “Vương thúc ngươi sao lúc nào cũng thích quên đi một hai điều thế, cô nói, đợi đội ngũ kia đưa lương thực cứu tế đi rồi, vì sự an toàn của ngươi, ngươi có thể tạm thời nghỉ lại tẩm cung của cô.”

“Nhưng lương thực đã đưa đi rồi.”

“Đưa đi khi nào, sao cô không biết?”

“Sau giờ Thân hôm nay, thần vào cung, chính là muốn nói với Bệ hạ chuyện này.”

Yến Tần không vui: “Sao ngươi không nói với cô sớm hơn?” Nhiếp chính vương cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói trước với y.

Yến Vu Ca thầm nghĩ, chẳng phải là vì nhìn thấy mặt tiểu Hoàng đế, hắn liền nghĩ đến chuyện khác sao, vội vàng tranh thủ danh phận cho mình trước.

Nhưng ngoài miệng, hắn đương nhiên không thể nói với Yến Tần vậy được: “Cho nên không phải thần ở lại để nói với Bệ hạ sao, lúc trước Bệ hạ còn muốn đuổi thần đi.”

“Nói hươu nói vượn, cô thấy trong đầu ngươi chỉ toàn nghĩ đến chuyện thân mật âu yếm!” Yến Tần nói lời này, giọng điệu có chút đau lòng: “Yến khanh à, sao ngươi lại si tình đến vậy.”

Yến Vu Ca hỏi ngược lại: “Bệ hạ không thích sao?”

“Cũng không phải là không thích.” Chỉ là so với chuyện tình cảm, y vẫn coi trọng giang sơn Đại Yến hơn một chút.

“Thôi, chúng ta tạm thời không bàn chuyện này nữa, trời đã khuya, Vương thúc muốn ở lại thì ở lại đi, cô cũng phải nghỉ ngơi rồi.”

Nếu ngày mai bàn chuyện quan trọng này mà y lại ngủ gà ngủ gật thì không hay. Hơn nữa, hai kiếp trước, lý do y có thể cao hơn Nhiếp chính vương, chính là vì y ăn nhiều, ngủ cũng đúng giờ giấc, tuyệt đối không thể vì một hai câu nói của Nhiếp chính vương mà làm trì trệ sự nghiệp cao lớn của y.

Không nói nhảm với Nhiếp chính vương nữa, Yến Tần cởi áo khoác ngoài ra, kéo màn giường, vừa chạm vào gối đã ngủ say như chết.

Yến Vu Ca bên này, vì trước kia đã từng ngủ ở tẩm cung của Hoàng đế, nên cung nhân hầu hạ trước đó đã mang chiếc giường nhỏ được cất giấu ra đặt gần long sàng, để Nhiếp chính vương an giấc.

Chờ đến khi cung nhân hầu hạ lui ra ngoài, nến trong tẩm cung cũng bị thổi tắt, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua song cửa sổ chiếu vào. Chung quy việc lớn vẫn quan trọng hơn, Yến Vu Ca thở dài, trước khi nằm lên giường nhỏ của mình, hắn vén màn giường dày của long sàng lên. Chờ đến khi hai mắt thích ứng với bóng tối bên trong, hắn tìm thấy đôi môi bẩm sinh hơi chu lên của tiểu hoàng đế, hôn nhẹ lên đó.

Xong xuôi, hắn khẽ nói bên tai đối phương: “Ngủ ngon, Bệ hạ.”

Yến Tần ngủ rất say, hoàn toàn không biết lúc mình ngủ say lại bị tên Nhiếp chính vương mặt dày chiếm tiện nghi. Cho dù y có tỉnh dậy, bắt quả tang Nhiếp chính vương, đối phương cũng sẽ đường hoàng nói rằng, đây là do tình cảm bột phát.

Chuyện hai người đều bằng lòng, sao có thể gọi là chiếm tiện nghi được.

Tuy Nhiếp chính vương đã chúc y ngủ ngon, nhưng đêm đó Yến Tần lại không được như ý muốn, có một giấc mộng đẹp.