Sau khi Yến Vu Ca về nước, nước Tấn vội vàng hạ mình tạ tội, cắt đất bồi thường, nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn chẳng thể nào động binh với Đại Yến được nữa.
Còn nước Tề, vị quân chủ kia chẳng khác nào lật thuyền trong mương, bị người ta đâm trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Nhân lúc ấy, đám huynh đệ của hắn thừa cơ nổi loạn, may mà có phái phò vua liều chết bảo vệ, Thương Hạo mới tỉnh lại được. Nhưng tình hình loạn trong giặc ngoài khiến hắn tức giận công tâm, thương thế lại càng thêm nặng.
Mà Thương Uyển lúc này đã gả cho Yến Tần, xa cách Thương Hạo, cho dù trong lòng có ý nghĩ gì cũng đành chôn giấu. Trong khoảng thời gian Thương Hạo hôn mê bất tỉnh, nàng ta một mực ở bên cạnh chăm sóc, cộng thêm đám cung nữ bên cạnh cố ý hay vô tình xúi giục, nàng ta đánh bạo làm ra chuyện loạn luân.
Đúng lúc này, nước Tề lại xảy ra động đất, Yến Tần liền “lấy gậy ông đập lưng ông”, tìm người rải lời đồn đại, nói rằng quân chủ nước Tề dám vấy bẩn muội muội ruột, chọc giận trời cao, không phải là chân mệnh thiên tử của Đại Tề.
Ngoài những chuyện này, hắn còn bịa đặt thêm vô số lời thêu dệt. Những chuyện sau đó, y không cần nhúng tay vào nữa, tự khắc sẽ có những huynh đệ từng bị Thương Hạo chèn ép năm xưa bỏ tiền bỏ sức, ra mặt lan truyền những lời đồn thổi bất lợi cho hắn ta, thậm chí còn ám chỉ vị quân chủ nước Tề này không phải là cốt nhục của tiên đế.
Đại Tề đại loạn như thế, Yến Tần cũng không có ý định nhúng tay vào, dù sao cũng đã trải qua hơn một năm chinh chiến, tuy rằng thắng lợi, nhận được vô số bồi thường, nhưng Đại Yến tổn thất nặng nề, cần phải có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Kẻ thù hai đời của Yến Tần, đều dưới sự thúc đẩy của y hoặc Yến Vu Ca, phải nhận kết cục bi thảm. Thù lớn được báo, tảng đá lớn đè nặng trong lòng y cũng được gỡ bỏ, cuối cùng cũng có thể bình tâm đối mặt với quá khứ của mình.
Viên minh châu bên ngoài mà Yến Vu Ca bỏ công sức tìm kiếm trong dân gian cũng đã có nơi thuộc về.
Sau khi tiểu Thái tử kháu khỉnh đáng yêu sống sót khỏe mạnh, trải qua lễ Thôi Nôi, nàng mới dời khỏi phủ đệ của Nhiếp chính vương, chuyển đến phủ của Từ đại nhân. Vì quá mức thất vọng về nam nhân, nàng không lựa chọn lấy chồng sinh con, mà đi theo con đường lập nữ hộ. Có tiền, có quyền, lại có người chống lưng, cuộc sống cũng coi như tự tại tiêu dao.
Lập nữ hộ chính là chỉ cưới nam tử, không gả cho ai. Lời đồn Nhiếp chính vương muốn cưới Vương phi cũng tự nhiên không cần thanh minh mà tan biến. Tuy Yến Vu Ca không còn là Nhiếp chính vương nữa, nhưng đã trở thành Nhất tự Tịnh kiên vương, với tính cách cao ngạo của hắn, sao có thể đi ở rể nhà người khác.
Về phần tại sao nàng ở bên ngoài lâu như vậy, Yến Vu Ca tùy tiện tìm đại một lý do, đổ hết trách nhiệm lên đầu vị Từ Các lão kia.
Theo thời gian trôi qua, giữa Hoàng đế và Yến Vu Ca chỉ còn thiếu một tầng cửa sổ giấy mỏng manh. Hai người ngày ngày ân ái trước mặt bá quan văn võ, ánh mắt nhìn nhau chan chứa tình ý, hầu như lúc nào cũng dính lấy nhau.
Trước đây, thời gian tiểu Hoàng đế và Nhiếp chính vương ở cạnh nhau cũng không ít, thiết triều ở Điện Thái Hòa hai canh giờ, ở Ngự thư phòng hai canh giờ, luyện võ trường thêm hai canh giờ, chỉ có ban đêm Nhiếp chính vương mới hồi phủ.
Nhưng hiện tại, Hoàng đế luôn đường đường chính chính tuyên triệu Nhiếp chính vương ở lại trong cung, bề ngoài thì nói nghe cho hay, nào là đàm đạo quốc sự thâu đêm, nào là lo lắng cho dân cho nước, nhưng đến tối, mười phần thì có đến tám chín phần là hai người cùng ngủ chung một giường.
Phải biết rằng, các vị đại thần như bọn họ, chỉ có ngày nghỉ mới được hưởng thụ niềm vui gia đình, mỗi ngày cũng chỉ sau khi ứng mão[1] mới có thể ở bên vợ con. Cặp quân thần này lại ngày ngày như keo như sơn, quả thực còn mặn nồng hơn cả vợ chồng son.
Ban đầu, các lão thần có tư tưởng truyền thống có chút không thể nào chấp nhận được, tìm cách khuyên nhủ Hoàng đế một cách uyển chuyển, âm dương hòa hợp mới là thuận theo ý trời, mê luyến nam sắc tuy tao nhã nhưng vì thể diện của các thần tử, vì con nối dõi của Hoàng thất thì có phần quá đáng.
Đối với những tấu chương khuyên can loại này, Yến Tần đều chỉ liếc mắt một cái, cười khẩy một tiếng, xem như gió thoảng bên tai.
Thái độ của y với Yến Vu Ca rất đỗi tự nhiên và thân mật, nhưng là vợ chồng son thì cũng không thể nào trước mặt người ngoài mà thân mật như hôn môi được. Hơn nữa hai người cho dù có phóng khoáng đến đâu, cũng không có sở thích trình diễn cho người khác xem, đặc biệt là Yến Vu Ca, càng lớn tuổi dục vọng chiếm hữu càng mạnh mẽ, càng không thể để người khác nhìn thấy hắn.
Không công khai thừa nhận, cho dù là sử quan, cũng chỉ có thể ghi chép một cách mơ hồ, những chuyện chưa xác định, không thể viết thành sự thật được.
Không tuyên bố thiên hạ, với Yến Vu Ca mà nói cũng là một chuyện tốt. Theo tuổi tác của Yến Tần ngày càng tăng, tiểu Thái tử ngày càng trưởng thành, Hoàng quyền cũng dần dần vững chắc, uy nghiêm của Yến Tần càng thêm nặng, thì sự tồn tại của Yến Vu Ca cũng dần dần mờ nhạt.
Đây đương nhiên là do hắn cố ý, quyền hành, Yến Vu Ca đã giao hết cho tiểu Hoàng đế, bình thường cơ bản không tham gia vào triều chính. Nhưng binh quyền là thứ quan trọng nhất, hắn vẫn nắm chặt trong tay.
Nhưng binh quyền khác với chính quyền, tuy quan trọng nhưng chỉ khi nào xảy ra đại sự mới có thể phát huy tác dụng. Yến Vu Ca ngày thường không lên tiếng, khiến cho người ta cảm thấy hắn không có cảm giác tồn tại, rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác Hoàng đế càng ngày càng mạnh, Yến Vu Ca càng ngày càng yếu.
Dưới tình huống Yến Vu Ca “yếu” đi như vậy, nếu tuyên bố hắn là một nửa của Hoàng đế, sẽ không có ai thật sự xem hắn là người trong lòng mà Hoàng đế coi trọng. Sử sách cũng sẽ chỉ ghi chép hắn là một thần tử dựa vào thân thể mà thượng vị, xóa bỏ toàn bộ công lao của hắn, biến hắn thành nam sủng của Hoàng đế.
Yến Tần không muốn nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra, cho nên chuyện tuyên bố thiên hạ cũng dần chìm vào quên lãng. Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua bảy năm. Bảy năm đủ để Yến Tần từ một thiếu niên gầy yếu trở thành một vị Hoàng đế oai phong lẫm liệt, cũng khiến Yến Vu Ca từ một thanh niên tuấn tú, ờ, trở thành một vị, ừm, thanh niên tuấn tú có khí chất hơn.
Tuy rằng tuổi tác của hắn cũng không còn nhỏ, nhưng dung mạo quả thật là được trời cao ưu ái. Năm đó chinh chiến sa trường, làn da rám nắng sạm đen, sau hai năm được chăm sóc kỹ lưỡng, lại trở nên trắng trẻo mịn màng.
Hiện tại, Nhiếp chính vương đã lớn tuổi hơn một chút, đã bước qua tuổi tam tuần, nhưng cũng không hề lộ ra vẻ già nua. Không cần cố gắng gì nhiều, nhìn qua đã hơn hẳn đám công tử con nhà giàu lười biếng suốt ngày chỉ biết thoa phấn, quả thật khiến người ta phải ghen tị.
Nhưng đó chỉ là những gì Yến Tần nhìn thấy trên bề mặt, kỳ thực, Yến Vu Ca cũng không tự tin như y nghĩ.
Từ trước đến nay, Yến Vu Ca luôn tỏ ra không mấy để tâm đến dung mạo của mình. Bản thân hắn vốn không phải dựa vào khuôn mặt này mà sống, cần gì phải quá mức để ý đến chuyện nhan sắc.
Nhưng theo thời gian trôi qua, suy nghĩ của hắn đã có sự thay đổi rất lớn.
Đối với các tiểu cô nương mà nói, có lẽ nam nhân lớn tuổi càng thêm phần quyến rũ, nhưng bản thân Yến Tần cũng là nam nhân, một người thì dần dần già đi, còn người kia lại đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới.
Sau một đêm hoan ái, ngày hôm sau Yến Tần vẫn tràn đầy sức sống, còn hắn lại có hơi tiều tụy. Hơn nữa, sau lần bị thương trên chiến trường, trên người hắn để lại không ít di chứng, còn có thêm một đống sẹo xấu xí.
Tuy rằng nói, những vết sẹo này là huân chương của nam nhân, nhưng ai mà thích những thứ không hoàn hảo. Tuổi càng lớn, Yến Vu Ca khó tránh khỏi có chút lo được lo mất, không chỉ bắt đầu chú trọng rèn luyện thân thể, mà còn bắt đầu để ý đến việc dưỡng nhan.
Tâm lý chung của con người mà thôi, bản thân hắn cũng thích những thứ đẹp đẽ, làm sao có thể yêu cầu Yến Tần nhất định phải “yêu thương chiếc áo cũ” chứ.
Hơn nữa, thân là Hoàng đế, muốn nữ tử xinh đẹp nào mà không có được. Còn bản thân hắn, mang trong mình bệnh tật, tuy rằng những năm qua đã có chuyển biến tốt, nhưng ngoài Hoàng đế ra, trong mắt hắn không thể dung nạp thêm bất kỳ nữ nhân hay nam nhân nào khác. Cho dù có khỏi hẳn, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Năm nay, là năm thứ bảy hai người chính thức ở bên nhau, hôm nay là ngày kỷ niệm tròn bảy năm. Vốn là một ngày vui vẻ, Yến Vu Ca cũng muốn cùng Yến Tần vui vẻ trải qua, nhưng vì một trận phong hàn, hắn nằm liệt giường, không thể đi đâu được, chỉ có thể đối mặt với bát thuốc đen ngòm đắng ngắt.
Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ. Vài năm trước, Yến Vu Ca cũng từng bị bệnh một lần, nhưng lúc đó hắn còn trẻ, nền tốt, bệnh cũng nhanh khỏi. Nhưng hiện tại tuổi tác đã cao, di chứng trong người cùng lúc phát tác, hồi phục rất chậm. Đã nửa tháng trôi qua, hắn vẫn còn nằm trên giường.
Kế hoạch ban đầu tan thành mây khói. Bị bệnh nửa tháng trời vẫn chưa khỏi, tự nhiên rất dễ suy nghĩ lung tung. Ngày thường Yến Vu Ca luôn khí phách hăng hái, tự tin ngút trời, đến lúc thật sự tĩnh tâm lại, ngược lại trở nên tự ti, còn trút giận lên người tiểu Hoàng đế mấy lần, khiến tiểu Thái tử khóc thét hai lần.
Trong khoảng thời gian hắn bị bệnh, Yến Tần đối xử với hắn rất bao dung, tính tình tốt đến mức quá đáng. Nhưng càng nhìn thấy y như vậy, hắn càng thêm bực bội, đôi khi sau khi trút giận xong, hắn cũng cảm thấy hối hận, chỉ là không thể nào khống chế được bản thân.
Vừa rồi, hắn lại làm đổ bát thuốc, còn buông lời cay nghiệt, khiến tiểu Hoàng đế tức giận bỏ đi. Nhìn cánh cửa khép hờ, trái tim bất an của hắn cũng chùng xuống.
Hắn ho khan hai tiếng, nằm vật xuống giường, lại nghe tiếng cửa “cọt kẹt” mở ra. Yến Tần bưng bát thuốc đi vào.
Lần này, tiểu Hoàng đế đặt bát thuốc lên bàn, giải thích: “Thuốc mới sắc xong, còn nóng, đợi nguội một chút rồi uống.”
Tiểu Hoàng đế quay lại khiến Yến Vu Ca mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời khó nghe: “Người bận trăm công nghìn việc, ở đây chăm sóc ta làm gì, dù sao ta cũng sắp chết rồi.”
Tiểu Hoàng đế cởi giày vớ, leo lên giường: “Phì phì phì, quạ đen, ngươi còn chưa đến ba mươi tư, nói gì mà sắp chết. Đừng có nói bậy bạ nữa! Hơn nữa hôm nay là ngày kỷ niệm hai chúng ta định tình, đã bảy năm rồi, năm nào chúng ta chẳng ở bên nhau?”
Yến Vu Ca xoay người, không nhìn mặt tiểu Hoàng đế: “Ta là một lão già bệnh tật, ở bên ta có gì tốt, người đi tìm mỹ nhân trẻ đẹp khác đi.”
“Vương thúc là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, cô đi đâu tìm được người nào đẹp hơn ngươi chứ?”
Nam nhân bị bệnh mà, tính tình thất thường, phải dỗ dành. Năm đó y bị bệnh, hắn chẳng phải dỗ dành như vậy sao, phong thủy luân chuyển, y đều hiểu cả.
Yến Vu Ca hừ lạnh một tiếng: “Bệ hạ đương nhiên là khéo ăn nói, dù sao ta cũng bệnh lâu như vậy rồi, chắc là không qua khỏi đâu, đợi ta chết rồi, Bệ hạ muốn tiêu dao tự tại thế nào thì tiêu dao, dù sao người cũng chẳng quan tâm ta có chui ra khỏi quan tài hay không.”
“Bốp!” Yến Tần đánh vào mông Yến Vu Ca, “Đã lớn thế này rồi, đừng có nói những lời rủa bản thân như vậy nữa.”
“Được lắm, người chê ta già rồi!”
Yến Tần kéo y lại, đè lên người hắn, bất đắc dĩ nói: “Thái y đã nói rồi, ngươi đang điều trị di chứng năm xưa, cho nên bệnh lâu khỏi một chút, đừng có suy nghĩ lung tung nữa, ngươi còn phải cùng cô sống lâu trăm tuổi. Nếu ngươi chết, cô sẽ tuẫn tình theo ngươi, được chưa?”
“Ai thèm cho ngươi tuẫn tình, ta muốn ngươi sống thật tốt, sau đó ta cũng không đầu thai chuyển thế, cứ ở bên cạnh nhìn ngươi!”
Yến Tần bất lực, chỉ đành dùng miệng chặn lấy đôi môi đang không ngừng cằn nhằn kia. Dù sao y cũng chẳng quan tâm đến chuyện lây bệnh gì đó, hôn đến khi hắn choáng váng đầu óc, không nói ra được lời khó nghe nào nữa.
Ngày kỷ niệm bảy năm định tình, Yến Tần không đi đâu cả, cứ ở trên giường bầu bạn với Yến Vu Ca cả ngày.
Bát thuốc cuối cùng cũng được đưa hết vào bụng hắn, bằng phương thức… truyền miệng.
Có lẽ bởi vì tiểu Hoàng đế không đi đâu cả, lại nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, từ ngày hôm đó, Yến Vu Ca rất phối hợp uống thuốc, không đến năm ngày đã khỏi hẳn, lại khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh tự tin trước kia. Tâm lý tự ti đột nhiên trỗi dậy cũng theo bệnh tình của hắn mà biến mất không còn tăm hơi.
Còn về những lời nói linh tinh kiểu như chết rồi để Hoàng đế tìm người trẻ đẹp khác, là ai nói ra, hắn không biết, dù sao cũng không phải là hắn nói.
Bảy, tám năm trước, sau nụ hôn bất ngờ của Hoàng đế rơi xuống khóe môi hắn, hắn đã mắc phải một chứng bệnh tên là “mất trí nhớ”, những lời đã nói qua, vài ngày sau sẽ không còn nhớ nữa, thường xuyên tự vả mặt mình, cũng không biết tại sao mặt mình lại sưng lên.
Chứng bệnh này, có thể sẽ theo y đến già, có thể đến lúc tóc bạc da mồi, hắn sẽ quên rất nhiều chuyện, duy chỉ có tình yêu dành cho Yến Tần, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm
Yến “nhát gan” không còn nhát gan nữa: Sao ngươi trở mặt nhanh vậy?
Nhiếp chính vương: Già rồi, trí nhớ kém.
Lâu rồi không viết ngoại truyện nên quên mất cách viết rồi =A=, còn một ngoại truyện về việc Nhiếp chính vương xuyên không, mai mốt viết xong, cái đó có thể sẽ hơi dài.
Ngoài ra!
Truyện mới bên cạnh đã đào hố rồi! Đang ra chương hàng ngày, ai có hứng thú thì ghé chuyên mục thêm vào danh sách yêu thích nhé~
《Tôi và bạch nguyệt quang của bạn trai cũ ở bên nhau》
Lục Nhất và bạn trai quen nhau mười năm.
Ngay trước ngày cưới của hai người,
Bạch nguyệt quang, mối tình đầu của bạn trai anh ta trở về.
Kết quả là bạn trai liền biến thành bạn trai cũ.
Sau đó, anh ta và bạch nguyệt quang của bạn trai cũ ở bên nhau.
Truyện xuyên nhanh, Lục Nhất là công, CP của mỗi thế giới đều là bạch nguyệt quang trong lòng tra nam, ngược tra, cẩu huyết.[1] Ứng mão: Chấm công.