Trăm Lượng Bạc Ta Liền Lấy Thân Báo Đáp

Chương 2



Những lời này nói xong, chỉ thấy một nam tử áo lam đi ra, quỳ xuống đối với Hoàng Thượng

nói:"Hoàng Thượng, thần đối công chúa vừa gặp đã thương, hy vọng Hoàng Thượng thành toàn."

Đây là con của Lí tướng quân Lí Hoa, Lí Tuấn Thần từ nhỏ cùng phụ thân học võ, lại mười bốn tuổi liền đi theo Lí Hoa nam chinh bắc chiến, là tướng quân tuổi trẻ tài cao, cao lớn tuấn lãng, có khả năng được chọn trở thành Phò mã nhất.

Chỉ thấy kế Lí Tuấn Thần, lại có một nam tử bước ra khỏi hàng, quỳ xuống đối với Hoàng Thượng

chắp tay nói:"Thần cũng đối công chúa vừa gặp đã thương, thần tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt công

chúa, mong Hoàng Thượng thành toàn."

Đây là Lâm Vũ Dân con của Thừa tướng Lâm Nghiệp, đọc đủ thứ thư văn, là người tao nhã, đối nhân ôn hòa có lễ, tuấn mỹ vô cùng, hơn nữa kế thừa phụ thân chính trực cùng yêu dân, cũng là có khả năng trở thành Phò mã nhất.

Ta nghe thế, buồn bực lên, nếu nói như vậy ta là hoàn toàn không có cơ hội a, hơn nữa hai người cũng là lựa chọn tốt nhất như thế nào ta lại thành Phò mã đây?

Ta đem nghi vấn nói ra, Cửu nhi lại nói:"Thiếu gia đừng nóng vội, nghe ta kể tiếp đi."

Bởi vì hai người này xuất hiện, người khác đều không dám bước ra ứng cử, cho nên trước mắt mọi người không biết Hoàng Thượng sẽ tuyển ai trở thành Phò mã của công chúa, lúc này Ngũ công chúa đối với Hoàng Thượng thì thầm một phen, mọi người thấy một màn này, nghĩ đến Ngũ công chúa đang cùng Hoàng Thượng chọn Phò mã, một lát sau, Hoàng Thượng nhìn về phía một người, nói ra một câu làm cho mọi người kinh ngạc:"Mị Nghiêu nguyện ý cưới Tình nhi không?"

Nghe thế mọi người kinh hãi! Đây chẳng phải là tam thiếu gia của tướng quân phủ, nhưng là có tiếng ăn chơi, hơn nữa thường xuyên ra vào thanh lâu, Hoàng Thượng nghĩ như thế nào muốn gả Ngũ công chúa cho người ăn chơi trác táng này chứ!

Mị Nghiêu vừa định cự tuyệt, Phong Vũ Lâm đã muốn thay ta đáp "Con trai thần thật nguyện ý cưới Ngũ công chúa làm vợ." Đồng thời còn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái.

Hoàng Thượng nghe câu trả lời như thế, liền gật đầu nói:"Tốt lắm......"

Còn chưa nói xong, Lí Tuấn Thần

nhân tiện nói:"Hoàng Thượng, thần muốn cùng Phong Mị Nghiêu tỷ thí một phen, mong Hoàng Thượng cho phép." Nghe như thế, toàn bộ đều suиɠ sướиɠ khi người gặp họa là ta, muốn nhìn thấy ta xấu mặt như thế nào, tuy rằng là công tử phủ tướng quân, nhưng là mang bộ dạng thư sinh con nhà giàu, mà Lí Tuấn Thần lại là Võ Trạng Nguyên năm nay.

Nghe thế, ta liền cau mày, trong lòng thoát ra một tia lửa giận, nói:"Ta thân thể bị thương có phải hay không là do khi đó?"

Cửu Nhi lại phủ nhận nói:"Không phải, thiếu gia đừng vội, câu chuyện đến chỗ phấn khích rồi." Tiếp theo lại bắt đầu kể.

Hoàng Thượng mặt không chút thay đổi, còn không thấy Hoàng Thượng trả lời, ta lại bước

ra khỏi hàng đối với Hoàng Thượng chắp tay nói:"Hoàng thượng, Mị Nghiêu đáp ứng cùng Lí công tử tỷ thí một chút." Toàn trường nhìn người kia thân ảnh cao gầy thon dài, đều hoài nghi, có thể hay không bị Lí Tuấn Thần tát một cái đánh phế đi.

Lí Tuấn Thần ái mộ Ngũ công chúa mọi người đều biết, cho nên hoàn toàn không có thủ hạ lưu tình, làm cho người ta nghĩ một hồi có phải hay không xuất hiện màn nhặt xác kinh người.

Lí Tuấn Thần một kiếm chém qua, Phong Mị Nghiêu lại một tay bắt được cổ tay Lí Tuấn Thần, bẻ lại, Lí Tuấn Thần liền truyền đến một tiếng hét thảm, kiếm cũng bị đánh rơi, toàn trường lại im lặng một chút, này thật là Tam công tử bộ dạng thư sinh yếu đuối kia sao? Làm cho người ta kinh hãi!

Nghe Cửu Nhi miêu tả, ta đối với Lí Tuấn Thần nở ra một nụ cười hoàn mỹ, lại thu tay nói:"Đa tạ." Đem Lí Tuấn Thần đánh hôn mê bất tỉnh.

Sau đó Hoàng Thượng liền tuyên bố một tháng sau ta cùng với công chúa thành hôn.

Nói xong, Cửu Nhi lại rót chén trà uống, cũng rót một chén trà đưa cho ta nói:"Thiếu gia ngươi đã hôn mê nửa tháng, cho nên thiếu gia ngươi còn nửa tháng nữa sẽ cùng công chúa thành thân."

Ta nghe thế, tiếp nhận trà uống một chút, ta cũng không muốn kết hôn cùng công chúa kia, ta cũng không phải là Phong Mị Nghiêu trước kia đối với công chúa vừa gặp đã thương, hơn nữa ta còn là nữ tử, nếu như bị người khác biết, kia sẽ bị mất đầu, cho nên ta nhất định phải đào tẩu!

Mà ta lại đối với vết thương có chút nghi hoặc, liền hỏi Cửu Nhi:"Ta bị thương trên người là chuyện gì xảy ra?"

Cửu nhi vừa nghe lại khóc, ta vừa thấy liền run run, nhanh nói:"Ngươi nếu khóc ta liền đem

ngươi ném vào nhà xí." Cửu Nhi vừa nghe lập tức dừng khóc, hai mắt trợn to, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta, sợ ta thật sự sẽ đem nàng ném vào nhà xí.

Ta trừng nàng, nàng cũng không dám lại khóc, nói:"Bởi vì thiếu gia ngươi cùng công chúa đi ra

ngoài du ngoạn gặp thích khách, mà lúc ấy thích khách muốn gϊếŧ công chúa, thiếu gia dưới tình thế cấp bách đã vì công chúa cản đao."

Ta vừa nghe liền hỏi:"Công chúa biết võ công sao?" Cửu nhi trả lời:"Này ta không rõ lắm, nhưng lúc trước có nghe qua công chúa có sư phụ truyền thụ võ công, lại là một cao thủ."

Ta lại hỏi:"Ta khi nào thì thân thể có thể hoàn toàn khôi phục?" Ta muốn nắm chắc việc chạy thoát khỏi nơi này mới được, bằng không nửa tháng sau thành hôn thì toi rồi, công chúa thì cũng chả có cái gì tốt.

"Cái này... phải nửa tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục."

"Cái gì!!! Nửa tháng?!" Cửu Nhi bị phản ứng của ta làm cho giật mình, sợ hãi trả lời:"Bởi

vì thiếu gia bị thương ở ngực, cách tim chỉ có một chút, cho nên nửa tháng hoàn toàn khôi phục chỉ là dự đoán thôi." Ta vừa

nghe, nhất thời ngơ ngẩn, không có tâm tình.

Bất quá ngày thành hôn còn cách tới nửa tháng, ta cũng không cần phải gấp, cho nên ta nhìn bầu trời, đã muốn đen, ta sờ bụng, có chút đói, liền nhìn Cửu nhi nói:"Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm." Cửu nhi nghe xong lập tức đi ra ngoài chuẩn bị.

Mà ta lại nghĩ, thân thể này lúc trước có võ công, không biết sẽ có chút nội lực gì không, ta liền ôm một chút tâm tình, thử nhớ lại lúc trước xem tiểu thuyết cùng TV đều có nói đến khí tụ đan điền, ta liền thử vận khí, cảm thấy trong cơ thể như có như không khí lưu, lòng ta liền vui vẻ, liền dẫn đường khí lưu đến miệng vết thương, rõ ràng cảm giác miệng vết thương đau đớn giảm bớt một ít, một lát sau đó khí lưu không cần ta dẫn đường liền tự động lẻn đến vết thương khôi phục miệng vết thương lại.

Nếu cứ như vậy, ta đây không cần nửa tháng liền khẳng định có thể bỏ chạy được! Ta thật sự là quá thông minh. Trong lòng một trận tự kỷ khoe khoang, tiếp theo liền nghe được tiếng cửa mở, ta đầu cũng không quay đã nói:"Cửu nhi a, ngươi đem cơm để trên bàn là được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Liền nghe được một cỗ thanh âm mềm nhẹ:"Cửu nhi đi nghỉ ngơi rồi."

Ta vừa quay đầu lại, lại tác động đến miệng vết thương."Tê......" Ta hít một ngụm khí lạnh, đau đến ôm ngực thở, lại điều khí lẻn đến ngực, cảm thấy tốt mới dừng.

Mà Lãnh Vận Tình nhìn đến phản ứng lớn của ta như vậy, bưng bát ngồi ở bên giường hỏi:"Ta làm ngươi hoảng sao?"

Ta nhíu mày hỏi:"Như thế nào lại

là công chúa?"

Lãnh Vận Tình nhìn đến ta cau

mày, câu khoé môi cười nói:"Không nghĩ tới Phò mã đã mất trí nhớ, tính cách cũng thay đổi luôn."

Ta nhướng mi, hỏi nàng:"Ta với bộ dáng trước kia có khác gì nhau đâu?"

"Trước kia Phò mã nhìn ta thật ôn nhu, nhưng hiện tại ánh mắt của ngươi lại không hề mang theo cảm tình, có chút xa cách, hơn nữa Phò mã cũng không gọi ta công chúa." Lãnh Vận Tình nói tới đây lộ ra một chút bi thương.

Ta thấy khuôn mặt nàng mang chút bi thương, trong lòng một trận thương tiếc, ai nha, một tiểu mỹ nhân lộ ra biểu tình như vậy làm cho người ta đau lòng cùng cảm giác tội lỗi a. Đối với ngươi cũng không thể không đeo trên lưng tội ác.

Theo thói quen khóe miệng ta gợi lên tia cười mỉm đối nàng, lại nói:"Công chúa như vậy, làm cho tại hạ rất khó chịu, mất trí nhớ cũng không phải tại hạ nguyện ý, nếu có thể, chúng ta có thể làm bằng hữu."

Trong mắt Lãnh Vận Tình hiện lên một tia cô đơn, lập tức liền khôi phục, nếu không phải ta vẫn chú ý đến nàng, sẽ không thể nào nhìn thấy được, công chúa cũng không phải là giống mặt ngoài ngăn nắp e lệ như vậy đi, nghĩ vậy, trong lòng cũng có chút thương tiếc.

Lãnh Vận Tình nhìn ta ôn nhu, mặt ta không tự chủ ửng hồng lên, Lãnh Vận Tình lại nở nụ cười, dùng thìa múc cháo,

đặt ở bên miệng ta, mặt của ta càng đỏ hơn, vội vàng nói:"Công chúa ta chính mình ăn là tốt rồi."

Nhưng là Lãnh Vận Tình cũng không nghe, cũng không nói, mà là chỉ dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ ta, một lát sau, ta bại trận, đành phải để Lãnh Vận Tình uy chính mình, mặt lại hồng giống như quan công.

Uống xong, Lãnh Vận Tình đem bát để trên bàn, sau đó liền bắt đầu cởϊ qυầи áo, ta vừa thấy, hoảng hốt, cũng không quản ngực đau đớn, ta bắt lấy tay nàng la lớn:"Ngươi muốn làm gì?! Vì sao lại cởϊ qυầи áo!"

Lãnh Vận Tình buồn cười nhìn người trước mặt nói:"Ta cởϊ qυầи áo chỉ có một khả năng thôi, đương nhiên là đi ngủ." Ta vừa nghe liền nóng nảy "Ta hiện tại thân thể có thương tích, nếu đụng tới sẽ không tốt lắm, cho nên công chúa ngươi vẫn là đi chỗ khác ngủ đi."

Lãnh Vận Tình nghe ta nói, trên mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh như băng giống như có thể

đem người đông chết, híp ánh mắt sắc bén nhìn người trước mắt không biết tốt xấu này nói:"Bổn cung muốn ngủ ở nơi nào thì ngủ, Phò mã còn muốn đuổi bổn cung hay sao?" Ta vừa nghe một cái bổn cung hai cái cũng bổn cung, đều đem bổn cung xưng ra, nhưng nếu nàng ngủ ở bên cạnh ta tuyệt đối sẽ biết thân phận của ta.

Ta thấy lãnh mỹ nhân toàn thân tản ra hơi lạnh, sợ sệt nói:"Chúng ta nửa tháng sau mới thành thân, trước khi thành thân vốn là không cho phép gặp mặt, nhưng công chúa ngươi hiện tại lại muốn theo ta ngủ, chuyện này với lập gia đình không giống nhau, danh tiết của ta không có gì, nhưng là danh tiết của công chúa rất là quan trọng, cho nên công chúa nửa tháng sau chúng ta mới có thể đồng giường, hiện tại đồng giường thật sự là không nên."

Lãnh Vận Tình nhìn người này đem chuyện lập gia đình cùng chuyện danh tiết đều nói ra nhất quyết không muốn cùng mình ngủ chung, vốn chính mình chỉ là muốn trêu đùa hắn, không nghĩ tới hắn đã vậy còn không muốn cùng mình ngủ cùng, ánh mắt càng ngày càng lạnh, bỏ tay hắn ra, đem quần áo mặc vào bước đi ra ngoài. Lãnh Vận Tình lòng rối loạn, nàng cảm thấy người mất trí nhớ này rất khác người lúc trước đối với mình thật ôn nhu, cảm tình rất sâu, cái gì cũng đều vì chính mình mà suy nghĩ, chính mình đối hắn cười sẽ làm cho hắn mừng như điên hơn nửa ngày cũng chưa dừng.

Có lẽ nàng chỉ có thể coi là biểu hiện bệnh trạng mất trí mà thôi, nhưng là nghĩ đến hắn trước kia ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng thâm tình đã muốn biến thành xa cách cùng lạnh lùng, vẫn là có chút khó chịu.

Dù sao hắn cũng là vì chính mình mới biến thành như vậy, nàng cũng có chút áy náy.