Nhiếp chính vương phủ, thư phòng tắt đèn, cửa sổ lớn ba mặt sâu thẳm âm u gió lạnh.
Khung cửa sổ ánh lên hình dáng mơ hồ, góc cửa sổ kêu ken két, bóng người vẫn chưa hề nhúc nhích.
Tiêu Hành dựa cửa, ánh mắt xuyên qua rừng trúc, nhìn về hướng Phúc Ninh Điện.
Gió lạnh thổi khiến hắn tỉnh táo một chút, bắt đầu chú ý những chi tiết bị bỏ sót.
Như là khi hắn vừa xông vào, ánh mắt Sở Chiêu Du rõ ràng không lạnh lùng như vậy, không vì hắn phá cửa vào mà phẫn nộ hay sợ hãi. Tiêu Hành nhắm mắt, ngón cái chuyển đến thắt lưng Song Yến trên eo.
Không biết có phải hắn nhớ nhầm hay không, lừa mình dối người nghĩ ánh mắt lạnh lùng trừng trừng của người ta thành ỷ lại mang theo kinh hỉ.
Tiêu Hành ảo não đấm cửa sổ, vì sao mình không nhìn kỹ hơn, nhìn rõ rồi, sẽ không nói lời tổn thương như vậy nữa.
Nhưng hắn cũng biết rõ, hắn luôn như vậy, Thái Sơn sập xuống cũng không biến sắc, đối mặt với Sở Chiêu Du lại không khống chế được mà xúc động, giống như chậm một bước, hắn sẽ thua Sở Chiêu Du.
Tại sao lại như vậy? Hắn lo được lo mất quá mức, như thể sáng mai vừa mở mắt sẽ bị Sở Chiêu Du vứt bỏ.
Nhưng Sở Chiêu Du vẫn luôn sinh hoạt trong lòng bàn tay hắn, hắn không buông tay, thì vĩnh viễn trốn không thoát.
Tiêu Hành nghĩ đến đau đầu, cuối cùng đổ hết tại Sở Chiêu Du thích hát tuồng.
Tất cả hí khúc trên đời, qua tai Tiêu Hành, đều là ý ly biệt.
“Tối thui, làm gì thế.” Tạ Triều Vân hùng hùng hổ hổ thắp đèn thay Tiêu Hành, thư phòng lập tức sáng như ban ngày.
“Mở cửa sổ làm gì, lạnh chết đi được.” Hắn đẩy Nhiếp chính vương ra, như mẹ mà đóng cửa sổ, khi xoay người, khóe miệng giương lên vui sướng khi người gặp họa, “Ta nói sao lúc ngươi rời đi cọ tới cọ lui, một thân hắc y ta không thấy chỗ nào không ổn, giờ nhìn ra thắt lưng này là đồ mới nè.”
Giả vờ như thật, mồn vẫn bô bô, tốn công vô ích*.
白瞎: có nghĩa là làm việc đáng tiếc, lãng phí, vô ích
Tiêu Hành nghe vậy, không tự nhiên dùng năm ngón tay chế trụ Song Yến, ngăn lại khối ngọc kia.
“Muộn như vậy còn tới làm gì.”
“Ta không tới sợ ngày mai ngươi treo cổ trên xà nhà mất.” Tạ Triều Vân gần đây cà khịa Nhiếp chính vương cực kì vui vẻ, hắn phát hiện Nhiếp chính vương cố ý tìm mắng, chỉ cần là chuyện về Sở Chiêu Du, ngươi mắng hắn một trăm câu, hắn cũng chỉ yên lặng nghe, không phản bác, cũng không thay đổi, lần sau còn dám.
“Ai, nghe nói có vài người lợi dụng chức vụ, lúc bản tướng quân đi phía nam, hận không thể cầm gậy đuổi người đi, không thông tri ai cả. Mình xuất chinh liền giả mù sa mưa, hỏi hoàng đế muốn ra khỏi thành nghênh đón Triệu phu nhân hay không. Không phải là muốn bệ hạ tiễn hắn sao, miệng lại không nói, mang theo mấy ngàn kỵ binh bày uy có ích lợi gì. Bị thương thì mắt trông mong gấp gáp trở về ăn sinh nhật tiểu hoàng đế, sợ vết thương lành nhanh quá không bán thảm được, liều mạng lăn lộn.”
Đó là sau khi Tạ Triều Vân trở về, uống rượu với Tiền Thế Thành nghe hắn nói. Tiền thế thành đương nhiên chỉ hiểu bên ngoài, phương diện khác đều do hắn nghiền ngẫm, nhưng nhìn phản ứng của Nhiếp chính vương, tám chín phần là đúng.
Nhiếp chính vương càng ngày càng thú vị, Tạ Triều Vân khẩn cầu các tiểu quốc xung quanh đừng rảnh rỗi sinh nông nổi quấy rầy biên cảnh, hắn muốn sống yên ổn ở kinh xem kịch.
Hắn nhìn Nhiếp chính vương đã 28 tuổi rồi còn chưa gả được, nổi lên cảm giác làm mẹ, “Ta hỏi ngươi, ngươi không nói người ta hiểu được sao? Y không biết, cưới vợ sinh con có gì sai? Ngươi chờ trước khi chết ôm con người ta, làm người tốt đến cùng, phong làm thái tử.”
Tạ Triều Vân nói nhiều như vậy, rốt cuộc chọc giận Nhiếp chính vương.
Trán Tiêu Hành nổi gân xanh: “Y dám sinh!”
Khi hắn ý thức được bị Tạ Triều Vân hố, chỉ còn mấy tháng, Sở Chiêu Du làm sao mà kịp, mạnh miệng nói: “Không còn kịp rồi.”
Tạ Triều Vân: “Ý là sau đó ngươi muốn mang theo bệ hạ?”
Âm thanh của hắn khi có khi không: “Thời gian còn lại làm gì cũng được, ngươi hỏi bản thân, cam tâm không?”
Tiêu Hành im lặng, làm sao cam tâm, lão hoàng đế tính kế, hắn thích con của kẻ thù, còn sợ mình mệnh ngắn không dám nhắc đến.
Tạ Triều Vân mỗi ngày nhảy nhót khuyên hắn, vì sao không thay hắn nói cho Sở Chiêu Du, cũng là vì có cùng băn khoăn thôi.
Người đoản mệnh không có tư cách, chỉ có thể giận dữ che dấu, muốn ngăn Sở Chiêu Du cưới vợ sinh con.
“Ta phái người đi tìm thuốc giải Hợp Tâm Cổ.” Tiêu Hành đột nhiên nói.
Tạ Triều Vân hoảng sợ, chỉ có hắn biết Nhiếp chính vương trúng cổ, bọn họ lặng lẽ tìm bảy năm, thu hoạch cực ít, ý Tiêu Hành là bất chấp đi tìm.
Chẳng sợ có tin tức để lộ nguy hiểm, khiến tất cả mọi người biết mệnh môn* của Nhiếp chính vương.
命门(mệnh môn): trong trung y dùng để chỉ một bộ phận nằm giữa hai quả thận, được cho là nguồn gốc các chức năng sinh lý và hoạt động sống của con người
Tạ Triều Vân ngượng ngùng nói: “Cũng chỉ có như vậy. Xa không nói, nói gần trước, ta thay ngươi đồng ý nhận lỗi với bệ hạ, y nói muốn ——”
Hắn cố ý ngừng một chút, quan sát biểu tình của Nhiếp chính vương, quả nhiên như hắn dự đoán, sợ là nếu tiểu hoàng đế muốn hái sao trên trời, Nhiếp chính vương cũng có thể rầm rộ xây lầu cao vạn trượng hái xuống cho y.
Tiêu Hành nhìn Tạ Triều Vân, trong mắt xuất hiện một tia thúc giục, Sở Chiêu Du muốn cái gì, không phải đến hổ phù y cũng không cần sao?
“Bệ hạ muốn sửa hoàng lăng.”
Tiêu Hành có thù với tiên hoàng, bởi vậy bảy năm nay chỉ cần là tổ miếu Sở thị đều sẽ bị hoang phế, đặc biệt là lăng tẩm của tiên đế, tiền tiết kiệm được đã biến thành tiền phát cháo ngoài thành.
Chưa lôi tiên hoàng ra quất xác, đã là thủ hạ lưu tình.
Quân không thấy xương trắng trên chiến trường, sau khi chết mọi chuyện hoá không, ông trời lại có gì đặc biệt. Trăm ngàn năm sau triều đại thay đổi, lại có ai tới thủ. Hoàng lăng hoang thì hoang, lão hoàng đế không xứng đáng đã chết rồi còn hưởng dụng mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Tiêu Hành cùng Tạ Triều Vân đều không cảm thấy gì.
Suy xét đây là yêu cầu của tiểu hoàng đế, Tạ Triều Vân lại thêm một câu: “Tốt hơn hết là ngươi nên đáp ứng.”
Tiêu Hành sửng sốt, có chút ngoài dự đoán, đầu tiên nghĩ đến, Sở Chiêu Du cố ý chọc giận hắn, hay là niệm tình phụ tử?
Hắn xoa trán, “Ừm.”
Hôm sau lâm triều, hoàng đế cùng Nhiếp chính vương đều thâm mắt, Tuyên Chính Điện áp suất cực thấp.
Khi Tiêu Hành tuyên bố chi ngân sách từ quốc khố tu sửa hoàng lăng, quan lại đều âm thầm buồn bực.
Quốc khố không thiếu tiền, chuyện tu sửa không thể chỉ trích, nhưng đây không phù hợp với tác phong của Nhiếp chính vương!
Chẳng lẽ là bệ hạ tranh thủ với Nhiếp chính vương?
Lặng lẽ xem sắc mặt Sở Chiêu Du, phát hiện bệ hạ cũng lạnh nhạt, không vui chút nào.
Chuyện lạ.
Quan viên tâm tư thông thấu không khỏi bắt đầu đặt ra giả thiết, sửa hoàng lăng có phải là tín hiệu, hoàng đế muốn trở về trung tâm quyền lực triều đình?
Hiện giờ bệ hạ thông tuệ, mọi người đều biết, Nhiếp chính vương cũng buông lỏng quyền lực, năm ngoái còn cho bệ hạ chấp chính hơn hai tháng.
Một đám người tỉ mỉ trăm nghìn lần*, đến quầng thâm của Sở Chiêu Du và Tiêu Hành, cũng bị não bổ thành bệ hạ đánh cờ suốt đêm với Nhiếp chính vương.
百转千回: tác giả viết thành 千转白回, nghĩa là những vòng lặp đi lặp lại, hàng trăm ngàn lần
Sở Chiêu Du ngồi ngay ngắn, sáng giờ chưa thèm nhìn Nhiếp chính vương, trước đây y sẽ nghe nội dung triều hội, dù thảo luận đại sự gì, dù Nhiếp chính vương đen mặt như thế nào, y cũng có thể tươi tỉnh ngồi trên long ỷ, giống linh vật tiêu chuẩn, ánh mắt cổ vũ các đại thần lên tiếng.
Đại thần trán đổ mồ hôi lạnh ngẩng đầu nhìn bệ hạ, bị Nhiếp chính vương đông ra ba cân băng, băng tra có thể đổi.
Các đại thần đột nhiên phát hiện, bệ hạ đối với lâm triều, cũng rất quan trọng.
Sở Chiêu Du hôm nay không ngủ đủ, tâm tình kém, cùng phóng ra khí lạnh với Nhiếp chính vương, đầu óc y trống rỗng một buổi sáng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Đừng giận dỗi với Nhiếp chính vương, đừng nhìn hắn.
Trẫm không tức giận, trẫm tính tình tốt như vậy, ổn định, thời gian mang thai mà tức giận sẽ dễ sinh ra tiểu bạo quân như đồ chó kia.
Lâm triều kết thúc, Sở Chiêu Du phát hiện ánh mắt các đại thần nhìn y không giống mọi hôm.
Y đứng lên, hô một câu, lập tức hồi Phúc Ninh Điện.
Tiêu Hành đợi từ sáng sớm, thả chậm tốc độ xử lý triều sự, cũng không đợi được Sở Chiêu Du nguôi giận.
Hoàng lăng cũng sửa rồi, nhận lỗi như Tạ Triều Vân nói căn bản vô dụng!
Tiêu Hành gọi Sở Chiêu Du lại, không quá tự tại mà nói: “Bổn vương tối hôm qua nói nặng lời…… Xin lỗi.”
Nghe lời xin lỗi mất tự nhiên này, Sở Chiêu Du “À” một câu, không quá để ý, tám phần là Tạ Triều Vân khuyên hắn, người khác khuyên, khác gì chưa nói.
Xin lỗi có ích gì, có ngon thì nói như hôm qua đi!
Tiêu Hành: “……”
“Không còn chuyện gì thì trẫm về đây.”
Sở Chiêu Du bị Triệu Kim cưỡng chế không cho nằm, quy định mỗi ngày phải đi bộ nhiều hơn.
Sở Chiêu Du dứt khoát xuống liễn, hạ triều đi bộ một vòng lại trở về.
Y nhớ ra một chuyện, cần đi Thái Y Viện xác nhận.
Khi y còn chưa biết mình mang thai, Thái Y Viện cho y dùng thuốc chống nôn, y bị Nhiếp chính vương rót thuốc vào miệng một lần, sau thuốc phát huy công dụng, hiệu quả lộ rõ, tự ngoan ngoãn bóp mũi uống vài ngày.
Mang thai không thể uống thuốc tùy tiện.
Thật phiền!
Một chặng đường ngắn ngủi, Sở Chiêu Du vừa lo lắng vừa mắng chửi người, lăn qua lộn lại đều là Thôi Canh ghi, không có gì mới mẻ, chưa viết cũng chưa thay đổi.
Hôm nay người trị bệnh chính ở Thái Y Viện là Trương thái y, thấy Sở Chiêu Du tới không dám chậm trễ, bưng trà rót nước, cẩn thận hầu hạ, dò hỏi bệ hạ có đau đầu nhức óc gì không.
Lần trước bệ hạ nôn không ngừng, Nhiếp chính vương nổi trận lôi đình bọn họ còn nhớ.
Sở Chiêu Du trầm ngâm: “Gần đây lòng trẫm tích tụ, thường mơ thấy chuyện Chương Hồi Cát ghê tởm hai tháng trước, sáng sớm ngủ dậy hơi buồn nôn.”
“Không biết lần trước Thái Y Viện kê thuốc gì cho trẫm, rất kỳ hiệu, kê tiếp cho trẫm hai đơn.”
Trương thái y: “À……”
Sở Chiêu Du: “Chẳng lẽ là bí phương* gia truyền nhà Trương thái, không tiện tiết lộ? Vậy trẫm cũng không ép buộc.”
秘方(bí phương): Công thức bí mật, phương pháp lạ hoặc tài tình. Nói một cách chính xác, là công thức nấu ăn bí mật của tổ tiên không thuộc về các thuật ngữ và khái niệm y học. Tuy nhiên, trong lịch sử trung y, tồn tại hai khái niệm là cổ phương và nghiệm phương (đơn thuốc đã được chứng minh), hai khái niệm này về cơ bản được định nghĩa theo thứ tự thời gian, […]
“Hồi bệ hạ, là cung đình bí phương.”
Sở Chiêu Du nhướng mày: “Dì trẫm nghe trẫm nhắc đến phương thuốc này, rất kinh ngạc, nếu nữ tử trong thiên hạ có được, giảm bớt nỗi khổ nôn nghén, là điều rất may mắn. Quân tử thành nhân chi mỹ*, không biết phương thuốc này thai phụ dùng có được không, nếu được, hay là mở rộng, cung đình đừng giữ riêng.”
君子成人之美(quân tử thành nhân cho mỹ): quân tử: chỉ người có phẩm chất cao quý; Thành: thành toàn, giúp đỡ; mỹ: hành động tốt. Người có đạo đức cao thì giúp người làm việc thiện
Tiểu đồng phơi thuốc bên cạnh lanh mồm lanh miệng nói: “Bệ hạ, đó chính là cung đình bí phương giảm nôn nghén cho hậu phi!”
Sở Chiêu Du đột nhiên nhìn tiểu đồng phơi thuốc, khiếp sợ không thôi, Thái Y Viện trâu bò thế?
Trương thái y mồ hôi như mưa: “Thái Y Viện tuyệt đối không có ý bất kính với bệ hạ, thật ra là ——”
Không tìm thấy thuốc khác.
Tiểu đồng phơi thuốc bỗng nhiên ý thức được nói sai quỳ xuống: “Bệ hạ tha mạng, phương thuốc là tiểu dân kiến nghị thái y, Trương thái y tuổi tác đã cao, bệ hạ muốn phạt thì xin phạt tiểu dân.”
Phạt ngươi làm gì?
Sở Chiêu Du tâm tình phức tạp đứng lên, vỗ vai tiểu đồng, ý vị thâm trường: “Ngươi một mảnh lòng son, sao trẫm lại phạt ngươi.”
Tiểu tử ngươi rất có tiền đồ.
Sở Chiêu Du thở dài nhẹ nhõm, đến nơi đến chốn: “Một khi đã vậy, trẫm sẽ ban phương thuốc này cho con dân trẫm.”
Thái y dập đầu, hô vạn tuế, trong lòng lại nghĩ, bí phương xưng là cung đình bí phương, là vì trong đó có mấy vị thuốc bá tánh bình thường mua không được.
Sở Chiêu Du nói tiếp: “Người hành nghề y, đã tốt phải tốt hơn, há có thể chỉ dựa vào y thư tiền nhân tổng kết. Trương thái y, bí phương nếu không hợp với bá tánh, làm thái y, chức trách của ngươi là cải tiến nó, rõ chưa?”
“Thần tuân chỉ.” Trương thái y đỏ mặt, hình như hơi thẹn.
Sở Chiêu Du vừa đi, thì gặp phải Nhiếp chính vương đứng ngoài cửa, y vội hồi tưởng lời mới nói một lần, xác nhận không có vấn đề mới yên tâm.
Mấy ngày nay, không bị dọa, y đã nghĩ được kế sách vẹn toàn.
Tiêu Hành thấy Sở Chiêu Du vừa hạ triều đã đến Thái Y Viện, lo lắng y không khoẻ, do dự một chút, hai chân không nghe lời theo tới.
Sở Chiêu Du thật sự không giống lão hoàng đế, hắn nghĩ, càng dính hắn, như thể hoàng đế là tự tay hắn đưa tới.
Tiêu Hành đang tìm lời, một ám vệ bỗng chạy tới bẩm báo chuyện quan trọng.
Là người tối hôm qua phái đi hoàng lăng xem xét tình huống, đánh giá chi phí sửa chữa.
Hắn nhìn thoáng qua bệ hạ, lại ngập ngừng.
Sở Chiêu Du thấy, thức thời xoay người.
Tiêu Hành vội nói: “Bệ hạ nghe một chút cũng không sao.”
Hắn không có chuyện không muốn ai biết, còn muốn ở chung với Sở Chiêu Du thêm một chút.
Nhưng hắn lập tức hối hận.
Ám vệ nói liền một hơi: “Hoàng lăng bị trộm, địa cung tiên đế bị đào.”
Tại sao cứ phải là địa cung của tiên đế? Nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy hết được!
Sở Chiêu Du kinh ngạc nhìn Nhiếp chính vương, trộm nào to gan vậy, Đại Sở còn chưa vong quốc, dám trộm hoàng lăng?
Tiêu Hành lập tức làm rõ: “Bổn vương đã đồng ý tu sửa, không phải ta làm.”
Âm thanh Nhiếp chính vương hơi áy náy, vì dù không phải hắn động thủ, cũng không khỏi do hắn dung túng.
Nếu là hoàng lăng có trọng binh canh gác, ai dám đánh chủ ý?
Trộm mộ tội ác tày trời, nhưng Sở Chiêu Du không phải nguyên chủ, chưa từng có cảm xúc phẫn nộ bi thống, y vừa định nói “Trẫm không nghi ngờ ngươi”, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu.
Hắn cố ý ra vẻ đau lòng không tin tưởng, ác độc nói: “Đáng giận, trẫm muốn đích thân điều tra việc này, lôi ác tặc ra trước công lý! Nhiếp chính vương, ngươi không phản đối chứ?”
Tiêu Hành không đồng ý nhưng có vẻ chột dạ, liền nói: “Bổn vương không phản đối.”
“Tiết công công, bãi giá, tức khắc khởi hành Hoa Linh sơn, tróc nã trộm mộ.”
Sở Chiêu Du nghĩ, tuy trẫm xem qua không án trộm mộ kinh thiên, nhưng không phá án được.
Phá án mất ba tháng, sau đó tự mình chỉ đạo công việc huy tu sửa, qua hết nửa năm.
Chỉ cần trẫm chủ động, cốt truyện cầm tù ở hoàng lăng sẽ không đuổi kịp trẫm.
Tiêu Hành: “……” Hắn có ảo giác, Sở Chiêu Du đang trộm vui vẻ.