Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 80





Bầu trời Lĩnh Nam hôm nay đã vơi bớt mây mù, ánh mặt trời trải dài trên những vùng đất còn ẩm ướt hơi mưa, tạo thành những làn sương khói ẩm, lớp sương mù mênh mông này khóa kín toàn bộ đô thành Lĩnh Nam.

Nhưng chưa đến nửa canh giờ, thái dương rực rỡ dâng lên, thổi tan lớp sương mờ buổi sớm, thiên không trong vắt, vạn dặm không mây.

Trên con phố trước cửa Quảng An Vương phủ, vô số người bán hàng rong qua lại, không khí náo động, nhịp sống bình yên.

Nắng sớm xuyên thấu qua rèm lụa, chiếu thẳng vào phòng, rơi trên mặt đất, tạo thành những bóng nắng lay động.

Lý Nguyên Mẫn mở mắt, chợt bật người dậy, nhìn quanh quất, trong phòng lặng thinh, không có bất kỳ ai, trái tim y đập loạn một lúc, y cuộn người lại, cúi đầu, trán tựa vào đầu gối.

Ngọc bội trong ngực trượt ra ngoài, y cầm lấy ngắm nghía hồi lâu, rồi siết chặt, thở dài một hơi, đoạn ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ cong cong như đang nhoẻn cười.

"Tùng Trúc."
Tùng Trúc đứng hầu ngoài cửa nhanh chóng bước vào, cúi đầu chờ lệnh.

"Mang nước nóng vào đây."
Tùng Trúc làm việc lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã có nha hoàn bà vú mang thùng nước và vật dụng rửa mặt đến.

Lý Nguyên Mẫn vừa thay quần áo, đội quan, ăn vận xong xuôi, thì nhà bếp đã dâng lên đủ loại thức ăn sáng, Nghê Anh cũng cùng vào theo.

Lý Nguyên Mẫn cười nhẹ, bảo: "Em tới vừa lúc đấy, mau ngồi ăn đi."
Nghê Anh quan sát y vài bận, trong lòng có hơi băn khoăn, nhưng vẫn mỉm cười rồi ngồi xuống ghế.

Nàng nhanh tay múc cho Lý Nguyên Mẫn một bát cháo, rồi lại múc một phần cho mình, vừa làm luôn tay, lại vừa trộm ngó y.

Hôm nay điện ha ca ca...!hình như hơi khang khác, tuy khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt tiều tụy, nhưng nom đã khỏe mạnh rạng rỡ hơn trước nhiều.


Nghê Anh không biết nguyên do vì sao, nhưng được vậy thì trong lòng nàng cũng an tâm hơn.

Sau khi dùng xong bữa sáng, lão Tiền cũng bưng thuốc đến.

Trước đây, Lý Nguyên Mẫn đã uống quá nhiều thuốc tránh thai, thân thể thiên hàn, bây giờ đã có thai, để tránh hậu hoạn thì càng phải giữ gìn chăm sóc cẩn thận.

Y cũng quen rồi, nín thở ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát thuốc đắng ngắt kia.

Lại chau mày, nhìn sang Nghê Anh, có phần hờn giận: "Sao hôm nay không có mấy món kẹo ngọt như hôm trước."
Nghê Anh sững sờ, sau đó sực tỉnh, vội vàng lấy ra một túi giấy dầu, nhón một viên kẹo mạch nha đưa lên môi y: "Đây ạ."
Lý Nguyên Mẫn ngậm kẹo xong, đôi mày dãn ra, có lẽ cũng do vừa uống thuốc nóng, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.

Nghê Anh ngơ ngác nhìn y một lúc, rồi khẽ tựa đầu vào bả vai y, nàng không nói lời nào, chỉ chực khóc, nhưng rồi lại bật cười.

Điện hạ ca ca của nàng cuối cùng cũng trở về, gần giống với ngày xưa rồi.

Sóng mũi Lý Nguyên Mẫn cay cay, vươn tay xoa đầu nàng: "Ban ngày ban mặt..."
Nghê Anh lắc đầu nguầy nguậy, chỉ ôm chặt lấy eo của y.

Hành vi của nàng cực kỳ không phù hợp phép tắc, nhưng Lý Nguyên Mẫn không hề can ngăn, mà cứ để mặc nàng vùi đầu vào lồng ngực mình.

Y biết nàng cần được an ủi.

Nàng vốn nên là cô bé vô tư hoạt bát, không buồn không lo, không cần phải trưởng thành rồi đỡ đần y quá sớm như vậy.

Là do y ích kỷ, đem trách nhiệm của bản thân áp lên vai nàng.

Lý Nguyên Mẫn nhủ thầm, lại dang tay ôm nàng vào lòng.

Trên đời này vẫn còn quá nhiều người mà y cần phải bảo vệ, chẳng hạn như người thiếu nữ trước mắt, chẳng hạn như Quảng An Vương phủ này, hay chẳng hạn như người thanh niên còn đang lạc bước ở đâu đó.

Dù có muôn trùng hiểm nguy thì đã sao, nếu muốn bảo vệ cho tất cả, thì phải liều tranh đấu một phen.

Y nhắm nghiền mắt lại, đến khi mở ra, đôi mắt đã sáng rỡ.

Sau lại vỗ vỗ lưng người thiếu nữ, dịu giọng nói: "Được rồi, còn hai ngày nữa phải lên đường tới kinh đô, hai ngày nay chúng ta còn nhiều việc lắm đây."
Trước khi vào kinh, y phải thu xếp hết thảy công việc ở Lĩnh Nam cho thật cẩn thận, tránh sự nhiễu loạn sau này.

Lý Nguyên Mẫn đến những nơi thuộc địa quan trọng, thương nghị công việc với tộc trưởng các địa phương, Nghê Anh cũng mặc nam trang đi cùng với y.

Đến khi hai người rời nhà Thích tộc trưởng, sắc trời đã tối thui.

"A Anh..." Sắc mặt Lý Nguyên Mẫn trắng bệch, níu chặt lấy tay Nghê Anh, Nghê Anh lập tức dìu y lên xe ngựa.

Mành vừa buông xuống, Lý Nguyên Mẫn vội đỡ khung cửa sổ xe rồi nôn khan một trận.

Nghê Anh giúp y vuốt lưng, lo lắng nói: "Hai ngày nay, điện hạ vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi...!Ban đầu uống thuốc của lão Tiền xong thì đỡ nhiều rồi, nhưng bận rộn một chút thì lại như vậy."
Lý Nguyên Mẫn nhận lấy khăn từ tay nàng, lau miệng, bụng vẫn còn khó chịu lắm.

Y nhíu mày, thở dốc một chút rồi nói: "Không sao, chúng ta đi chuyến này, không biết bao giờ mới về được, nếu không sắp xếp đâu ra đấy, chỉ sợ sau này sẽ có rắc rối."
Nghê Anh nhớ lại không khí căng thẳng trong phòng nghị sự ban nãy, chỉ đành im lặng.


Lý Nguyên Mẫn nôn xong, cả người bình ổn lại, mới nhỏ giọng khuyên Nghê Anh: "Lần này vào kinh, nhất định phải hết sức cẩn thận.

Có một số việc, nếu nhịn được thì nên nhịn.

Chốn kinh thành còn rắc rối phức tạp hơn Lĩnh Nam nhiều...!Biết chưa?"
Nghê Anh nghiêm túc gật đầu.

Hai ngày tiếp theo, Lý Nguyên Mẫn và Nghê Anh tựa như con thoi, đi hết nơi này đến nơi khác.

Chỉ mới vài ngày như vậy, khuôn cằm của y đã gầy đi trông thấy.

Nghê Anh rất thương y, nhưng cũng đành bất lực.

Cũng may, trời không phụ lòng, trước khi vào kinh, cuối cùng cũng sắp xếp mọi việc ổn thỏa.

Hôm khởi hành là một ngày nắng đẹp, mặt trời đã chói chang liên tiếp hai ngày, xua đi cái không khí âm u ẩm ướt của trận mưa liên miên mấy hôm trước.

Chu Đại Võ dẫn mọi người đứng trước cổng vương phủ, cúi đầu bái biệt người đi xa.

Đoàn xe phóng qua con đường lát đá xanh, để lại khói bụi mịt mù.

Trong lần vào kinh này, Chu Đại Võ đã sắp xếp sáu mươi phủ binh tháo vát khỏe mạnh cùng đi hộ vệ, ngoài ra còn có một vài vú già chăm sóc sinh hoạt ngày thường.

Nghê Anh nghĩ đến tình hình sức khỏe hiện giờ của Lý Nguyên Mẫn, cũng gọi lão Tiền đi theo.

Nghê Anh nhìn con người đang nhắm nghiền mắt bên cạnh, nghĩ thầm, trong kinh lắm chuyện đã đành, riêng đoạn đường đến kinh thành thôi đã mất khoảng mười ngày rồi.

Đường xa lặn lội vất vả như vậy, không biết thân thể điện hạ có chịu nổi hay không.

Trong lòng cứ lo lắng băn khoăn mãi.

Đoàn xe chậm rãi rời khỏi phố thị rồi hướng về phía cổng thành.

Đột nhiên, xe ngựa chững lại, rồi ngừng hẳn.

Bên trong buồng xe, Lý Nguyên Mẫn khẽ nhíu mày, mở mắt, không rõ chuyện gì xảy ra.

Nghê Anh nhanh nhẹn vén mành thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó vội quay đầu lại, kêu lên, "Điện hạ, người mau nhìn kìa."
Lý Nguyên Mẫn nhìn theo phương hướng nàng chỉ, thấy trước cổng thành lúc này đang đứng đầy bách tính.

"Quảng An Vương vạn an!"
Không biết là ai hô to một tiếng, dân chúng bên đường lập tức quỳ sụp xuống, tiếng hô tựa núi gầm.

Trái tim Lý Nguyên Mẫn đập thình thịch, y định thần lại, chậm rãi xuống xe ngựa.

Ngay khi y vừa xuất hiện, tiếng hô lại càng dâng cao, như thể vang vọng đến tận mây xanh.

Trong lòng Lý Nguyên Mẫn căng đầy cảm xúc nóng bỏng, những điều diễn ra trước mắt này khiến y vô cùng xúc động.

Tám năm đã trôi qua...!Ấy không chỉ là tám năm của riêng y.

Khóe mắt y cay cay, Nghê Anh đỡ y đứng trên bục xe ngựa, y đứng nơi đó, chắp tay, cúi đầu, vái chào nhân dân.


Bên ngoài cửa thành, bốn mươi vạn binh sĩ Giang Bắc đang nghiêm trang đứng chờ sẵn, đội quân hùng vĩ và đông đúc đến mức làm người ta choáng ngợp.

Nghê Liệt thân mặc giáp đen, đứng ngay đằng trước đội ngũ.

Hắn cưỡi trên một con tuấn mã cao ráo, nom cực kỳ uy phong, ánh mắt hắn hướng về phía cảnh tượng náo động nơi phương xa, khuôn mặt không hề cảm xúc.

Tào Cương ngẩn ngơ quan sát một lúc, mới than rằng: "Tam điện hạ đã thật sự khác xa kiếp trước rồi."
Bên tai chợt vang lên một tiếng hừ khẽ, Tào Cương cả kinh, trộm liếc mắt nhìn sang, thấy Nghê Liệt cũng không tỏ ra không vui.

Hắn chỉ nhìn đăm đăm về phía trước, đáy mắt tràn đầy một thứ cảm xúc phức tạp.

Tào Cương thấy hắn như vậy, cũng bắt đầu nghiền ngẫm hàm ý tiếng hừ này của hắn.

Nghê Liệt cáu giận nghĩ thầm, trước mặt người ngoài thì lại bắt đầu vờ vịt ra vẻ rồi đấy!
Nhìn y cử chỉ đoan trang nhã nhặn, nhìn y dáng vẻ mộc mạc thân dân, hắn lại nhớ đến những lần y khóc lóc trước mặt mình, vừa ngang bướng vừa bất lực, tựa như một đứa bé con năm, sáu tuổi, cả người run run, hai má ướt nhẹp, những khi tức lên thậm chí còn cắn hắn.

Sao mà khó chiều thế nhỉ! Hắn hừ một tiếng, tức giận rủa thầm, đám lê dân này đâu có thấy được dáng vẻ y lúc đó, chỉ có mình hắn chịu trận!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao, trái tim chợt dâng lên cảm giác ngưa ngứa, nong nóng lạ thường; cảm giác giác không khó chịu lắm, nhưng cứ khiến hắn bồn chồn nôn nao mãi.

Thôi kệ, cứ để y phỉnh phờ như vậy đi, Nghê Liệt mím môi, nghĩ đến cái điều độc nhất vô nhị mà chỉ riêng hắn được hưởng, chẳng hiểu sao lại cảm thấy khá là tự đắc.

Tào Cương dòm vẻ mặt hắn thay đổi thất thường, lúc thế này lúc thế khác, cuối cùng lại vô duyên vô cớ mà cười khẽ, thì trong lòng ông ta hơi run, bèn căng thẳng tiến lên, dò hỏi, "Đại nhân, ngài có muốn đích thân qua đó không?"
Người thanh niên không cười nữa, rũ mắt nhìn ông ta.

Tào Cương nuốt ực một cái, cúi đầu: "Vậy thuộc hạ xin đi."
Chờ đến khi đoàn xe của Quảng An Vương rời khỏi cửa thành, Tào Cương lập tức giục ngựa tiến lên nghênh tiếp.

Vừa thấy vệ binh tiền trạm, Tào Cương bèn nói với hắn mấy lời.

Binh sĩ kia nghe xong, quay đầu lại báo cáo.

Một hồi sau, đoàn xe dừng lại, Tào Cương dắt ngựa tiến lên chào hỏi.

"Bái kiến Quảng An Vương."
Một cánh tay mảnh khảnh ngọc ngà vén màn cửa sổ, sau đó, một gương mặt cực kỳ đẹp đẽ hiện ra.

Y liếc mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn, toàn thân giáp đen đang cưỡi ngựa đứng cách đó không xa, rồi rũ mi: "Ra là Tào tiên sinh, đã lâu không gặp, ngài vẫn mạnh khỏe chứ?"
Tào Cương cung kính vái chào: "Tạ ơn điện hạ quan tâm, mọi sự đều bình an."
Ông ta đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói: "Nay ở Cù Châu có đám phỉ làm loạn, Tổng chế đại nhân phụng mệnh Thái tử tới đó diệt phỉ, lại nghe nói Quảng An Vương cũng phụng chỉ vào kinh, vừa hay tiện đường, nên quan binh chúng tôi chờ sẵn ở đây, mong được hộ tống Quảng An Vương."
Cù Châu giáp với kinh thành, e rằng diệt phỉ chỉ là cái cớ mà thôi, Minh Đức đế sắp băng hà, có lẽ là sợ kinh thành có điều bất trắc.

Ánh mắt Lý Nguyên Mẫn xa xăm, một lúc sau mới mở lời, "Vậy thì làm phiền tiên sinh.".