Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 39



Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-------

-Đã trở về Thiên Hành Quốc?

Hồ Lục nhanh chóng nhận ra nơi này không phải. Ngôi làng hoang tại Thiên Hành Quốc có thể coi là khu vực thí luyện, nơi đây thường xuất hiện yêu ma, hung thi. Trước đây sư phụ từng nói ngôi làng hoang từng là rất phù trú nhưng sau đó Hắc Ma tộc xuất hiện cho nên chỗ đó trở nên hoang tàn như vậy...Nhiều điều sâu xa hơn nữa về ngôi làng hoang đó thì Hồ Lục không hề biết cũng không có quyền được biết...
Thậm chí đến cái tên của ngôi làng đi vào dĩ vãng...chỉ có cha mẹ và sư phụ biết...Nghĩ đến Hồ Lục bỗng bật cười, có khi nào tên ngôi làng cả gia đình biết chỉ có hắn không biết không? Hồ Lục biết mọi người làm thế để bảo vệ cho bản thân hắn nhưng cái cảm giác khó chịu khi mình không biết gì cả, Hồ Lục từng oán giận nhưng đến bây giờ khi muốn bảo vệ cho Khải Nhân, hắn lại hiểu rõ...

Đôi khi cứ giấu đi vẫn là tốt nhất.

Hồ Lục nhìn cảnh hoang tàn, thở dài. Lí do mà Hồ Lục phát hiện địa phận này không thuộc Thiên Hành Quốc mà vẫn thuộc thế giới này bởi vì cỗ khí tức ở đây rất giống với khí tức trên người Ngụy Vô Tiện. Nếu không lầm, trước đây đứa trẻ đó là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện...Như vậy nơi này là Loạn Táng Cương?

Bất ngờ thật! Nơi này giống y hệt chỗ đó.
Ngôi làng hoang tại Thiên Hành Quốc từng có một cái tên là trấn Di Lăng từng là thị trấn vô cùng sầm uất yên bình , sâu trong trấn nơi mà Hồ Lục cùng tất cả mọi người không được vào lại được gọi với cái tên Loạn Táng Cương.

Hồ Lục bước đi nhưng đi không quá hai mét thì không thể tiếp tục đi được nữa, nếu cố chấp đi tiếp thì cảm giác như có núi đá đè lên người. Hồ Lục đành quay trở lại căn nhà hoang. Trong lúc Hồ Lục nhắm mắt dưỡng thần một chút thì có hàng ngàn bóng đen vụt qua. Đợi lúc Hồ Lục mở mắt thì toàn bộ bóng đen đều biến mất. Hồ Lục đứng dậy, lê thê bước đi.

Bằng mọi giá, phải tìm cách rời khỏi đây!Khải Nhân còn đang chờ mình.

Hồ Lục chậm rãi bước đi, ánh mắt để ý nhìn xung quanh. Căn nhà không còn đổ nát như lúc trước, cũng thay đổi khá nhiều. Như bây giờ Hồ Lục đang bước đi trên một hành lang dài hẹp, hai bên là những căn phòng đóng kín cửa. Đi mãi không thể thấy điểm cuối của hành lang, cũng không có một cầu thang nào dẫn lên. Hồ Lục cảm thấy quỷ dị không thôi.
Đi mãi cũng không phải là cách, đặc biệt khi bản thân lại đang bị thương, Hồ Lục liền tùy ý chọn một căn phòng, mở ra thử xem sao. Khi vừa mở cửa ra, căn phòng được bài trí khá đơn sơ. Cảm giác không có nguy hiểm, Hồ Lục bước vào căn phòng, bắt đầu xem xét. Cách bài trí phòng rất quen thuộc, căn phòng vô cùng đơn sơ lãnh đạm, trên bàn là vài cuốn sách cùng một bình hoa lan trắng nhỏ.

Cầm cuốn sách lên bàn lên xem, Hồ Lục hơi ngạc nhiên vì đây là cuốn truyện hồi nhỏ hắn rất thích, cũng là cuốn sách ca hay đọc cho nghe. Vừa nhớ đến Hồ Nhất, cửa phòng liền mở, Hồ Lục ngay lập tức quay lại xem ai. Ai ngờ lại chính là ca ca mình.

Hồ Lục có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, dường như Hồ Nhất không nhìn thấy hắn. Tiếp theo đó Hồ Lục liền ngạc nhiên. Hồ Nhất đỡ một nam nhân, người ấy giống hắn y như đúc nhưng có vẻ bị thương nặng, vô cùng yếu ớt...Hồ Lục nghi hoặc ở chỗ nam nhân này mất một tay y như hắn, hơn nữa lúc hai người đi qua người này còn liếc mắt về chỗ hắn đứng. Hồ Lục cảm thấy khó chịu như có một thứ áp lực vô hình, hay cảm giác kêu gào đòi gϊếŧ vang vọng trong tâm.
Mang theo nghi ngờ, Hồ Lục mở miệng gọi một tiếng:

-Ca?

Hồ Nhất không trả lời, chuyên tâm chăm sóc cho "Hồ Lục" kia . Hồ Lục chỉ có cảm giác Hồ Nhất này không giống như ảo ảnh hay là do yêu nữ kia quá mạnh khi có thể làm chân thực như thế này!

Nam nhân giống y hệt hắn dựa vào lòng Hồ Nhất, hơi run rẩy, giống như đang cố mở miệng nói cái gì đó. Hồ Nhất thở dài nói:

-Không nói được thì thôi, đừng miễn cưỡng.

"Hồ Lục" gật đầu, Hồ Nhất không nói gì tránh né ánh mắt của "Hồ Lục." Hồ Nhất cảm giác có hơi kì lạ nên khẽ lui người, lại cởϊ áσ ngoài khoác cho "Hồ Lục". Thấy Hồ Nhất đứng lên tính đi ra ngoài, "Hồ Lục" kia níu tay áo Hồ Nhất lại, Hồ Nhất không hiểu rõ đệ đệ lại sao, nhìn hắn. "Hồ Lục" kia kéo mạnh khiến Hồ Nhất ngã về phía trước.

-Đệ! - Hồ Nhất tức giận, không hiểu tên nhóc này lại sao.
Chưa kịp mắng thì bị chặn miệng, Hồ Nhất trừng mắt ngạc nhiên nhìn. Hắn đang bị Hồ Lục cưỡng hôn! Cảm nhận rõ nhịp tim đang không ngừng gia tăng. Cảm nhận rõ thứ tình cảm sai trái trong lồng ngực...Tại sao lại đau khổ thế này!

Tiếng sách rơi xuống, bộp một phát.

Hồ Nhất cũng choàng đẩy "Hồ Lục" ra. Nhìn về phía âm thanh phát ra, Hồ Lục đang đứng đó sững sờ nhìn, gần như không tin nổi vào mắt mình!

Hồ Lục không hiểu...Hắn đang nhìn thấy gì kia! Hắn nhìn thấy nam nhân giống như hắn đang hôn Hồ Nhất...

-Hồ Lục!- Hồ Nhất nhìn về phía người kia lại hoang mang nhìn về phía "Hồ Lục" vừa bị đẩy ra. Hồ Nhất cảm thấy hoảng sợ, xấu hổ, khẽ lùi lại. Chuyện quái quỷ gì thế này!

Thanh kiếm của Hồ Nhất phát ra ánh sáng phản ứng với cả hai Hồ Lục tức có nghĩa cả hai đều là Hồ Lục nhưng không thể nào??? Hồ Nhất lòng rất hoang mang nhưng ngoài mặt lại âm trầm. Hồ Lục đồng thời lúc này cũng vô cùng hoang mang, phi kiếm về phía "Hồ Lục" kia, chém gãy cánh tay phải của tên kia. Cánh tay phải vừa rời ra liền hóa bụi tản mạn bay đi.
-Quả nhiên...

"Hồ Lục" kia hiện rõ thành nam nhân đeo mặt nạ mỉm cười nhìn hai người họ.

-Ngươi nhận ra từ khi nào?

Hồ Lục lạnh lùng nói:

- Cánh tay trái của ta, tự nhiên các ngươi lại muốn.

Nam nhân đeo mặt nạ cười, không để hai người Hồ Lục và Hồ Nhất kịp phản ứng, cả hai người liền cảm thấy thân thể mệt mỏi. Hồ Nhất gục xuống, ánh mắt oán hận nhìn nam nhân kia. Hồ Lục cảm thấy sức mạnh trong cơ thể một lần nữa như bị rút hết, hàng ngàn sợi xích trói lấy hắn không để hắn cử động, mỗi lần giãy dụa thì sợi xích lại cứa ra chảy máu.

Hồ Nhất lo lắng hét lên:

-Hồ Lục!

Cố gắng gượng dậy giải thoát cho Hồ Lục, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Nam nhân ôm lấy Hồ Nhất, vây khốn Hồ Nhất trong lòng mỉm cười:

-Quả là huynh đệ tình thâm nhỉ? Nhưng mà ai biết được...Hồ Nhất đại hoàng tử đây lại mang du͙ƈ vọиɠ gì với em trai mình?
Hồ Nhất run run, nam nhân kia liến cổ Hồ Nhất. Hồ Lục giãy lên, hét lớn:

-Buông ca ca ta ra! Con mẹ nó, ngươi....

Nam nhân kia mỉm cười, khẽ luồn tay kéo vạt áo Hồ Nhất xuống để lộ cơ thể săn chắc chằng chịt vết sẹo. Hồ Lục nhìn vết sẹo to nhất ánh mắt khẽ run, vết thương ấy do chính hắn từng gây ra.

Nam nhân kia lại biến thành dáng vẻ Hồ Lục, hôn lên cần cổ của Hồ Nhất.

-Nhìn xem, ca ca nhưng lại yêu đệ đệ của mình...Một tình cảm cấm kị...

Hồ Nhất run rẩy, ánh mắt gần như sắp khóc. Muốn cử động, muốn hét lên nhưng không thể, cơ thể vô lực. Hồ Nhất cúi mặt xuống, đau đớn...Nam nhân kia cưỡng ép nâng mặt Hồ Nhất lên nhìn Hồ Lục. Có thể nói gì khi biết điều người kia nói đâu có sai?

Bởi vì hắn yêu chính đệ đệ của mình...Đau quá...

Hồ Lục lần đầu tiên trong cuộc đời thấy người ca ca mạnh mẽ của mình yếu đuối vô lực như vậy.
-Con mẹ nó, vô sỉ! Ngươi buông ca ca ra. Ngươi đừng nói láo...Huynh ấy là ca ca của ta.

Tại sao trái tim lại âm ỉ đau như thế này? Không thể...Bởi vì đó là em trai của mình...Không thể.

Nam nhân kia cười ha hả, vuốt nhẹ khuôn mặt Hồ Nhất.

-Xem kìa, ngươi yêu đệ của ngươi nhưng mà sao nhỉ hắn yêu người khác...Ngươi mãi mãi chỉ là anh trai của hắn thôi, đau đớn làm sao? Hồ Lục, sao ngươi không hỏi xem...ca ca ngươi có tình cảm với ngươi không?

Hồ Lục hướng ánh mắt nhìn, Hồ Nhất không nói gì, né tránh ánh mắt kia. Hồ Lục không biết phải làm sao hết, vô thần mà nhìn. Nam nhân kia buông Hồ Nhất xuống, tiến đến gần Hồ Lục, nhẹ vuốt mặt Hồ Lục. Hồ Nhất ngay lập tức đứng dậy, cầm kiếm đâm tới. Nam nhân kia nhanh chóng né tránh, một phát đem Hồ Nhất đánh bay ra.

-Quả nhiên chỉ cần liên quan tới em trai ngươi... Ngươi quả nhiên sẽ..
Nam nhân kia không hiểu sao lại có vẻ đau khổ nói. Sau đó, hắn lại liếc ánh mắt nhìn về phía Hồ Lục, nói.

-Ca ca ngươi yêu ngươi vậy mà ngươi không phản ứng gì à?

Hồ Lục lắc đầu, không tin nói:

-Đó không phải sự thật. Huynh ấy yêu ta như một người anh trai yêu em trai của mình. Ca...

Hồ Nhất gượng dậy, run run, nhìn ánh mắt của Hồ Lục, như có hàng ngàn mảnh vỡ vang lên trong tâm trí:

-Xin lỗi...

Một tiếng xin lỗi khiến Hồ Lục như dại ra. Không biết phải làm sao? Hồ Lục hiểu đây là câu trả lời đại biểu cho cái gì, chỉ là hi vọng huynh có thể đáp một tiếng không. Như vậy sau này, Hồ Lục vẫn có thể đối với Hồ Nhất không có sự ngại ngùng. Hồ Lục cúi mặt, im lặng.

Hồ Nhất không ngừng xin lỗi, lại cố gắng đánh người kia nhưng hiển nhiên sức mạnh bị áp chế chả khác nào như một món đồ mặc người kia đùa nghịch. Hồ Nhất đã muốn mãi mãi giấu bí mật này, mãi mãi làm một ca ca tốt bảo vệ Hồ Lục.
Tiếng dây xích nứt vỡ, Hồ Lục ngẩng mặt, đôi mắt đỏ tựa như máu, dấu ấn hiện lại trên trán. Hồ Lục vung tay, sức mạnh khổng lồ đánh bật ra. Hồ Nhất lúc này không có sức mạnh bị đánh trúng nhất định sẽ chết nhưng mà hiện tại Hồ Nhất không rảnh quan tâm. Hắn chỉ lo Hồ Lục lúc này dường như đang mất khống chế. Đệ ấy sẽ lại tổn thương chính mình...

Nam nhân kia ôm lấy Hồ Nhất, hai người bị sức mạnh đánh bật lùi ra khá xa, căn phòng nát, đổ vỡ hết. Mặt nạ nam nhân kia cũng vỡ.

-Cẩm Hàn?-Hồ Nhất mở mắt sau một trận khói mù mịt, nhìn lên. Có phần không hiểu tại sao Cẩm Hàn lại cứu hắn, cũng không hiểu mục đích của Cẩm Hàn là gì.

Ánh mắt Hồ Lục vô thần, chỉ một màu đỏ. Tiểu thế giới của yêu nữ có dấu hiệu lung lay sắp sụp đổ. Hồ Lục lúc này rơi vào trạng thái điên cuồng rồi!
-----------------------

Tôi thực sự rất băn khoăn không biết nên viết tình tiết như thế nào a? Xóa đi xóa lại cuối cùng ra bản này. Ban đầu tôi vốn không định để Hồ Lục biết được tình cảm của Hồ Nhất a nhưng mà suy đi lại cuối cùng để cho việc Hồ Lục biết được tình cảm của Hồ Nhất xảy ra, làm tiền đề cho việc Hồ Lục mất khống chế. Biết được tình cảm của người anh trai mình thương yêu khiến cho Hồ Lục vô cùng hỗn loạn, bối rối vì Hồ Lục luôn rất yêu quý,thần tượng Hồ Nhất cũng luôn cảm thấy có lỗi vì trước đây đã khiến Hồ Nhất bị thương. Khi biết được tình cảm của Hồ Nhất, Hồ Lục không biết phải làm gì, không biết sẽ phải đối mặt với ca ca như thế nào? Hồ Lục không ghê tởm tình cảm đó , chỉ sợ việc hắn không thể đáp lại khiến cho Hồ Nhất đau lòng.
Hồ Lục sợ nhất chính là việc tổn thương người khác đặc biệt là tổn thương những người hắn yêu quý.

Cảm ơn mọi người đọc truyện cùng nghe tôi tám nhảm lung tung nhé. Thực sự rất cảm ơn. ^.^