Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 7



Trong hộp là một vòng cổ hình bán nguyệt vô cùng tinh xảo. Lần trước cùng Khải Nhân xuống núi làm nhiệm vụ, hai người đi đến một thôn nhỏ. Thôn đang tổ chức lễ hội nên rất linh đình, huyên náo. Hồ Lục cũng hòa vào dòng người mà kéo Khải Nhân đi khắp chỗ chơi đùa.

Khải Nhân mua bánh nướng quay lại không biết Hồ Lục đi đâu rồi, ngó xung quanh mới phát hiện ra hắn đang ngắm nghía quầy hàng bán đồ trang sức.

-Hồ Lục. - Khải Nhân tiến đến gần cất tiếng.

Hồ Lục giật mình hồi thần. Hướng theo ánh mắt của hắn đến một vòng cổ hình bán nguyệt tinh xảo , y khẽ cất tiếng:

-Ngươi thích?

Hồ Lục xua tay lắc đầu:

-Chỉ là thấy đẹp nên ngắm thôi.

Ánh mắt Hồ Lục vẫn để ý đến vòng cổ hình bán nguyệt ấy, Khải Nhân nhìn hắn nội tâm khó hiểu. Rõ ràng là hắn thích mà
Tiểu cô nương bụm miệng cười, giọng nói thanh thoát:

-Vị tiểu lang quân muốn mua gì a? Quầy của tôi không thiếu đồ đẹp. Tiểu lang quân mua một món về tặng người mình thích a.

Hồ Lục nhìn sang bên cạnh liền để ý đến miếng ngọc bội hình hoa sen cực kì đẹp. Miếng ngọc bội hoa sen này chắc chắn sư phụ sẽ thích. Hồ Lục âm thầm suy nghĩ liền quyết định mua nó. Hồ Lục cầm miếng ngọc bội lên mỉm cười nói:

-Ta mua cái này.

Hồ Lục mua miếng ngọc bội rồi nhanh chóng kéo Khải Nhân đi. Khải Nhân chính là nhìn thấy ánh mắt người kia liền suy nghĩ thế nào quay trở lại mua sợi dây chuyền ấy.

Hồ Lục đăm chiêu nhìn vào chiếc vòng rỗi bỗng khẽ cười. Khải Nhân quan tâm hắn a! Thật ra hắn cảm nhận được chiếc vòng này có gì đó rất kỳ lạ cho nên mới ngắm nó lâu một chút. Có bí mật gì đó ẩn trong chiếc vòng cổ này nhất định phải đưa cho sư tỷ cùng sư phụ xem mới được. Hồ Lục cảm thấy chiếc vòng không phải vật ở đây.
Aiz, tạm thời cất đi không suy nghĩ nữa. Nhớ đến Khải Nhân y bất chợt cười, Không phải gia quy cấm đi đêm sao. Y vì tặng quà cho mình mà vi phạm a! Hồ Lục ôm chăn cười mỉm cả đêm.

Ngược lại Khải Nhân về phòng có chút đỏ mặt. Sáng mai nhất định phải đi chép gia quy, Khải Nhân sẽ nhủ thầm.

------Sáng----

Hồ Lục đi tìm Khải Nhân rủ y đi chơi ai ngờ lại nghe y đang ở trong Tàng thư các chép gia quy.

Không lẽ là vì hôm qua Khải Nhân đi đêm tặng quà cho hắn mà giờ y tự phạt mình chép gia quy !

Hồ Lục đi đến Tàng thư các quả nhiên thấy y đang ngồi chép phạt. Hồ Lục đỡ trán. Nói thật, người Lam gia có phải quá cứng ngắc rồi không? Đến sư phụ y cũng không có cứng nhắc như vậy ! Thực sự là hơi một chút liền đi chép phạt gia quy. Cũng may mắn là từ ngày đến đây hắn chưa phải chép gia quy lần nào!
-Khải Nhân a~ Huynh có cần thiết phải phạt bản thân như vậy không?

Khải Nhân dừng bút nhìn y bày ánh mắt "phạm gia quy phải chép phạt". Hồ Lục không lay động được người kia liền ngồi xuống nhìn y viết.

-Ngươi đi ra ngoài chơi đi...ở đây nhàm chán.

Hồ Lục hai mắt cong cong, miệng khẽ cười nói như một điều tất nhiên:

-Ngắm ngươi không chán.

Khải Nhân nghe xong khẽ đỏ mặt không nói gì chăm chú chép gia quy. Thi thoảng liếc mắt về phía người kia, hắn vẫn đang nhìn a.

Da mặt bỗng chốc cảm thấy nóng lạ thường...Khải Nhân bỗng cảm thấy tay run run không chép được gia quy.

Tất cả đều là tại Hồ Lục a! Tự nhiên nói lời kỳ cục. Giờ y không thể chép được gia quy nữa rồi! Khải Nhân đặt bút, cất sách gọn gàng rồi cùng với Hồ Lục đi ra ngoài. Hồ Lục không thể nói quả thực cái mặt vui muốn chết.
Từ xa hai người thấy Thanh Hành Quân, Hồ Lục nhanh chóng định chạy đến đó thì Khải Nhân đã cất tiếng nhắc nhở:

-Cấm đi nhanh.

Hồ Lục quay mặt có chút ai oán nhìn Khải Nhân, thả chậm lại cước bộ.

-Huynh trưởng.

-Thanh Hành Quân.

-Buổi sáng hảo, Hồ Lục Khải Nhân. - Thanh Hành Quân cười nói.

-Huynh trưởng...

-Hôm nay là ngày dự thính. Đệ tiện thể cũng đến dự một chút giúp phụ thân quản lí. -Thanh Hành Quân nhìn đệ đệ nhà mình trầm tĩnh nói sau đó hướng về phía Hồ Lục mỉm cười hỏi:

- Hồ Lục, đệ có đi không?

Hồ Lục gật đầu: "Học tập là điều tốt. Phải không ngừng học tập. Lúc nào đệ cũng bị nhắc nhở thế hết a."

Ba người liền đi cùng nhau đến lớp.

— QUẢNG CÁO —