Trăm Nhớ Ngàn Thương

Chương 10: Em đã từng thích ai chưa?



Chưa gì đã qua hai tuần anh và cô quen biết nhau, ngày nào anh cũng mang cơm trưa đến nhà cô, rồi đến tối nếu như cô có tiết ở nhạc viện là anh đưa cô đi, và chờ cô về. Những công việc này xảy ra như một thói quen của anh từ lâu.

Liên Chi dần dần cảm mến anh nhiều hơn, nói là mến nhưng thật ra lòng cô bây giờ có chút gì đó gọi là thích anh, một người đàn ông ấm áp như vậy thì cô làm sao không động tâm cho được.

Nhưng cô sẽ không nói ra, cô muốn xác định rõ hơn nữa, xem là cô đối với anh là thích thật hay chỉ là một loại cảm giác bình thường giữa bạn bè với nhau.

Bên anh hầu như từng lời anh nói ra cô đều nghe theo, cô muốn phản kháng cũng không được, Hoàng Thiên chẳng bao giờ cho cô có cơ hội để từ chối.

Anh thì đã xác định rõ tình cảm của mình đối với cô từ hôm gặp ở buổi hòa nhạc, nói anh yêu nhanh cũng được, nhưng anh chắc chắn một điều rằng anh sẽ không bao giờ từ bỏ cô dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Hoàng Thiên anh khó khăn lắm mời tìm được một người phù hợp với mình, cô mang lại cho anh cảm giác thoải mái khi ở bên, mà không phải ai cũng có thể làm được, anh luôn muốn bảo vệ và cho cô những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.

Anh biết cô cũng đang dần có tình cảm với mình, chỉ cần anh đủ chân thành cô sẽ chấp nhận anh thôi.

* Cốc.... cốc.... cốc *

" Vào đi " giọng băng lãnh của anh truyền ra.

" Chủ tịch, người của chúng ta ở bên Tỉnh thị vừa báo lại, ông ta lấy danh của ngài để nhập những hàng hóa rẻ, kém chất lượng vào xưởng, và đặc biệt ông ta đang dính tới việc rửa tiền " trợ lí Khang tường tận thuật lại mọi thứ cho anh.

" Cho người âm thầm điều tra và thu tất cả những bằng chứng đó lại " anh cười lạnh, ánh mắt của anh hiện rõ sự phẫn nộ.

" Vâng chủ tịch "

Anh có phải quá hiền rồi hay không? Tỉnh Văn Học ông ta ngày càng không biết sợ chết là gì? Hoàng Thiên anh sẽ khiến ông ta hối hận cả đời.

Ngồi làm việc Hoàng Thiên chợt đưa mắt nhìn qua chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay gần 11 giờ trưa rồi à, nhanh vậy sao? Anh gắp laptop lại, cầm áo khoác bước ra khỏi phòng.

Tầm vài phút sau anh đã tới nhà cô, do quá quen rồi nên anh không còn gõ cửa nữa mà tự mở cửa đi vào luôn, Liên Chi nghe tiếng động là biết anh đến.

" Anh đến rồi à " giọng ngọt ngào cô cất lên

" Em đang đợi anh sao? " anh ngồi cạnh cô, đưa tay lên vuốt tóc cô.

" Làm..... làm gì có chứ " cô bị anh nói trúng tim đen liền phủ nhận ngay.

" Không cần phải ngại " anh thấy cô xấu hổ thì càng muốn chọc cô nhiều hơn.

" Anh còn chọc nữa em giận đấy "

Liên Chi ngượng đến đỏ cả mặt, biểu cảm của cô khiến anh yêu chết mất, Hoàng Thiên không muốn chọc cô thêm nữa, cô mà giận thì làm sao anh biết đường mà vỗ.

" Liên Chi " anh nhẹ giọng gọi tên cô.

" Dạ "

" Em đã từng thích ai chưa? " anh vừa nói vừa quan sát cô, xem cô có phản ứng gì trước câu hỏi của anh.

Cô nghe anh hỏi vậy thì trầm mặc một lúc, trước giờ cô chưa từng thích ai vì thời còn đi học cô chỉ tập trung vào việc học của mình, cũng chẳng để ý ai khác, nhưng hiện giờ thì cô lại có phản ứng với anh nhưng làm sao để nói đây, trong khi cô chẳng hoàn hảo như bao người khác.

" Chưa ạ, em như vậy thì làm sao xứng với người ta chứ và cũng ai chẳng chịu người mù như em " cô cười nói, nhưng nụ cười đó anh nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu cô đang che giấu nổi buồn của mình.

" Sau này có anh, anh sẽ là người chăm sóc cho em được không? " lời anh thốt ra vô cùng nghiêm túc.

" Anh cứ đùa " cô đáp qua loa rồi thôi.

Có một điều bản thân cô luôn sợ là bị bỏ rơi nếu như ngày nào đó anh đã hết kiên nhẫn ở bên cô nữa thì sao? Giống như ba mẹ cô cứ thế mà bỏ cô đi, cô chẳng dám hi vọng để rồi thất vọng càng nhiều.

Anh im lặng không nhắc đến nữa, Hoàng Thiên biết cô chưa tin tưởng vào mình, nhưng không sao anh nhất định sẽ khiến cô động lòng mà giao phó cả cuộc đời này cho anh.

" Em nghỉ trưa đi, chiều anh đến đưa em đi dạy " anh xoa đầu cô, giọng điệu vô cùng ôn nhu.

" Vâng ạ "

Anh lái xe về lại Thiên Hoàng, công ty chút việc nên anh không ở lâu như mọi ngày được.

" Chủ tịch bên Lý thị mời ngài tối nay đến dự tiệc mừng ngày thành lập công ty " trợ lí Khang đưa thiệp mời cho anh.

" Từ chối " anh không cần suy nghĩ mà lên tiếng từ chối ngay, còn thẳng tay cầm tấm thiệp vứt xuống thùng rác bên cạnh mình.

" Rõ chủ tịch "

Anh không có thời gian để đi những buổi tiệc nhảm nhí đó, và cũng chẳng hứng thú tới, ở bên cô còn vui gấp bội.

Tỉnh Ngọc Nhiên đã lâu rồi không đến Tỉnh thị, tiện thể cô ta đang ở ngoài nên ghé qua xem thế nào? Công ty cũng được sửa sang lại kha khá là mới.

" Ba công ty dạo này thế nào? " cô ta lên tiếng hỏi

" Rất tốt, ba hỏi này, tại sao hai đứa vẫn chưa có tiến triển gì nữa vậy? " Tỉnh Văn Học nhìn con gái mình nói, chỉ cần cô ta có tin thôi mà chắc chắn ông ta sẽ lấy cớ đó mà đòi thêm nhiều lợi khác nữa.

" Ba đừng gấp, nhưng dù sao thì tài sản của anh ta cũng có phần con trong đó " cô ta nói giọng đầy tự tin.

Trong đầu cô ta cứ nghĩ rằng là vợ chồng thì được hưởng phân nữa tài sản của cô, nhưng cô ta đâu dễ dàng gì mà lấy nó.

" Ngọc Nhiên hay là con tìm cơ hội nào đó để lấy được 5% cổ phần của Thiên Hoàng đi, nếu như có rồi thì chúng ta sẽ nằm trong số cổ đông ở đó, đến lúc đấy con hưởng cũng không ít " ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi cất tiếng nói.

" Để con tính cái đã, ba biết anh ta không dễ bị lừa, con làm sao mà thực hiện được chứ " nghĩ đến tiền là cô ta cảm thấy thích rồi nhưng không biết làm sao mà dụ dỗ anh đây.

Cưới nhau hai năm anh còn không động đến cô ta dù chỉ một lần, thì làm sao mà anh có thể ký vào để chuyển 5% cổ phần đó qua cho cô ta được chứ.

" Ba đã chuẩn bị sẵn hết rồi, con chỉ cần có chữ ký hoặc dấu vân tay của nó là được " ông ta lấy đâu ra một tờ giấy đưa cho Ngọc Nhiên.

" Chỉ vậy thôi sao? Cứ để con "

" Ta biết con rất thông minh mà "

Tỉnh Ngọc Nhiên nhận được lời khen liền cười thoả mãn, hai cha con nói chuyện với nhau được một lúc thì cô ta cũng rời đi.

Cô ngủ một giấc đến khi đồng hồ báo thức reo lên thì tỉnh dậy, cô tắm rửa, thay đồ rồi lên sopha ngồi chờ anh.

Đúng 5h45p thì anh tới, tiểu Sa nhận ra được anh tới thì liền sủa lên vài tiếng để cô biết, Hoàng Thiên đi vào đã thấy cô ngồi đợi sẵn.

Cô mặc chiếc váy trắng dài mà anh mua cho quả nhiên rất đẹp, lại còn vừa vặn với cô như thế trông cô lúc này chẳng khác gì một tiểu công chúa nhỏ.

" Nào đi thôi " anh với tay lấy túi xách giúp cô.

" Vâng ạ "

Từ nhà cô đến nhạc viện không xa, vả lại anh đi xe sẽ nhanh hơn cô đi bộ nên chưa đầy 10p đã tới nơi, anh canh đồng hồ vô cùng chuẩn, tính thời gian cô đi lên lớp luôn là vừa.