Không ai biết tam sư huynh và tứ sư huynh đang hừng hực khí thế chuẩn bị hưng sư vấn tội, bên trong căn hộ của Nam Thừa Phong vẫn sóng êm biển lặng như cũ. Giống như suy nghĩ của Ninh Tước, quả thật Nam Thừa Phong không hề quan tâm đến một chữ của Nam tam gia. Ninh Tước rất hiểu Nam Thừa Phong nhưng cũng không hiểu hắn hoàn toàn. Sỡ dĩ hắn có thể nhường cho em họ mấy thứ kia, không phải vì em họ quan trọng với hắn mà là những thứ kia trước giờ không quá giá trị trong lòng hắn. Trong lòng hắn cơ bản không có món đồ nào hoặc sinh vật nào có thể tồn tại, cái gì hắn cũng không quan tâm, cái gì cũng không xứng để hắn bận lòng, hết thảy đều chẳng có chút giá trị ý nghĩa nào với hắn. Mãi đến khi Lục Chỉ xuất hiện, cậu trở thành bảo vật quan trọng nhất, đứng ở vị trí đầu tim hắn, cả trái tim hắn đều giành hết cho cậu, sao có thể để mấy thứ loạn thấy bát tao ảnh hưởng đến bảo vật của hắn chứ, đương nhiên sẽ phải đá sang một bên rồi. Lúc này hắn chỉ biết hết sức chuyện tâm hưởng thụ thời gian bên nhau với Lục Chỉ, suy xem cần làm sao để cưng chiều Lục Chỉ hơn nữa.
Nam Thừa Phong đi vào phòng tắm xả nước tắm cho Lục Chỉ, sắp xếp chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết cho cậu. Lục Chỉ ôm riết eo hắn một giây cũng không rời, xuất sắc xứng danh vật trang sức số một không ai dám số hai. Không biết có phải vì cả hai đã thấu hiểu lòng nhau hay không, Lục Chỉ cũng thả lỏng bản thân, trước mặt Nam Thừa Phong hoàn toàn biến thành bé mèo nhỏ siêu dính người. Trước kia Nam Thừa Phong từng tưởng tượng đến cảnh lúc ở bên Lục Chỉ, hắn có thể ôm cậu thường xuyên sẽ vui vẻ biết bao. Nhưng hiện thực càng kích động hơn tưởng tượng của hắn nhiều, Lục Chỉ thế mà ỷ lại vào hắn nhiều đến vậy, thật đúng là kinh hỉ ngoài dự đoán, làm hắn càng cảm thấy không thể rời khỏi cậu.
Nam Thừa Phong ôm cậu đến bồn tắm, đáy mắt ngập tràn ý cười, "Dính tôi như vậy, muốn tôi cởi quần áo cho em luôn sao?"
"Không cần mà." Tuy Lục Chỉ dính người nhưng vẫn biết thẹn thùng, "Chờ anh ra ngoài em sẽ tự cởi."
"Vậy tôi ra ngoài trước, em tắm rửa thoải mái đi nhé."
Nam Thừa Phong cũng chưa tự nhận ra ngữ khí của hắn càng ôn nhu sủng nịch bao nhiêu, rốt cuộc hắn cũng có thể giải toả thâm tình, đủ dìm người chìm trong bể mật, mà Lục Chỉ lại thích nhất dáng vẻ nói chuyện ôn nhu của hắn. Nam Thừa Phong nói xong, sờ sờ tóc cậu muốn đứng lên, phát hiện cánh tay vẫn đang bị giữ chặt, còn nhẹ nhàng đung đưa. Nam Thừa Phong nhịn cười nhìn cậu.
Lục Chỉ ôm tay hắn không buông, "Ở lại một chút không được ạ."
Hô hấp Nam Thừa Phong nghẹn ngang, cảm giác bản thân hoàn toàn buông súng đầu hàng, lập tức gật gật đầu. "Tôi bỗng nhớ tôi không có phòng ngủ, cũng không có phòng tắm."
Lục Chỉ nghe thấy mấy lời này, còn chưa kịp load, "Hả? Vậy anh dùng cái này luôn đi." Dù sao đây cũng là nhà hắn, nơi nào cũng là của hắn, đương nhiên hắn có thể sử dụng.
"Ửm?" Lục Chỉ ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, "Ý anh là cùng nhau á hả?"
Cùng cởi quần áo, cùng tắm rửa, cậu vừa nghĩ đến hình ảnh này đã lập tức xua tay, "Không được, không được, tuyệt đối không được."
Nam Thừa Phong cười cười, "Vì sao không được? Chúng ta không phải đang quen nhau sao? Hơn nữa đều là đàn ông, cùng nhau tắm rửa cũng bình thường mà."
Nói rất hợp lý, Lục Chỉ nghĩ nghĩ, thế nhưng lại không biết phản bác thế nào. Nhưng mà cậu sẽ ngại lắm á, lập tức xua xua tay, "Không được, không được."
"Không thể tắm chung thật à." Nam Thừa Phong nhíu mày, vẻ mặt đầy mất mát.
Lục Chỉ sợ nhất ngữ khí này của hắn, vừa muốn mềm lòng lại nghĩ đến hình ảnh chảy máu mũi kia, vẫn quyết tâm kiên trì, "Không được mà, anh đừng hòng làm em mềm lòng."
Nam Thừa Phong lại nở nụ cười, "Bị em nhìn thấu rồi."
Lục Chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, "Đương nhiên rồi, em là ai chứ, muốn lừa em không dễ đâu nhé."
"Thật thông minh." Nam Thừa Phong dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm chóp mũi cậu, sủng nịch không lời nào diễn tả nổi.
Lục Chỉ được khen, rất vui vẻ, nai nhỏ nhảy tưng bừng, hơn hẳn những khích lệ tán thưởng trong quá khứ.
Nam Thừa Phong thấy dáng vẻ đắc ý của cậu, trong lòng ngứa ngáy không thôi, cười cười. "Nếu em đã nhìn ra từ lâu, lại còn im im nhìn tôi bày trò, có phải chứng minh em đã sớm thích tôi rồi không?"
Lục Chỉ đang đắm chìm trong hài lòng vui sướng, nghe thấy lời này hơi sửng sốt. "Mới không có đâu." Tuy cậu nói vậy nhưng kỳ thật trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ; phải không nhỉ? Mình vừa ý Nam Thừa Phong sớm vậy sao?
"Tôi rất hạnh phúc." Nam Thừa Phong ôn nhu xoa tóc cậu, hiện tại không còn phải băn khoăn lo lắng nữa, có thể tận hứng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.
"Em cũng vậy." Lục Chỉ nghiêm túc mỉm cười.
Trước khi nói những lời này, cậu còn rất do dự, rất rối rắm, không biết bản thân có muốn đối mặt với tình cảm của hắn hay không, nhưng có lẽ cậu đã có cảm giác với hắn từ sớm, không ngờ cậu lại cảm nhận được sự buông lỏng giải thoát, giống như rốt cuộc cũng thoát khỏi xiềng xích, yêu đương thoải mái một hồi, cảm nhận được sự vui sướng vô tận của chuyện yêu đương. Tương lai thế nào, cậu không thể dự đoán, cậu chỉ biết hiện tại được ở bên Nam Thừa Phong, cậu thật sự rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
"Bởi vì tôi?" Nam Thừa Phong.
"Đúng vậy." Lục Chỉ gật đầu, Nam Thừa Phong nhìn cậu hít một hơi thật sâu.
Mỗi lần hắn cảm thấy tình yêu của mình giành cho Lục Chỉ đã đủ quyết liệt, cậu lại có thể làm tình cảm của hắn càng thêm bùng cháy. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, thấp giọng dùng âm lượng chỉ mình có thể nghe, "Cảm ơn em."
Tuy rằng Lục Chỉ rất luyến tiếc nhưng vẫn cương quyết từ chối đề nghị tắm chung của Nam Thừa Phong, đẩy hắn ra ngoài phòng tắm. "Anh ở bên ngoài chờ em chút nhé, em tắm nhanh lắm."
Nam Thừa Phong gõ gõ mũi cậu, cười cười, dùng một ngữ khí ngập tràn ái muội, "Tắm xong rồi sao? Làm gì nữa?"
Lục Chỉ khó hiểu hỏi, "Tắm xong chơi game á, nãy chúng ta mới bàn rồi mà."
Mi mắt Nam Thừa Phong run lên, thế mà lỡ quên mất vụ này, mà thôi cũng được, hiện lại còn chưa thể trông chờ cái đầu nhỏ của Lục Chỉ thông suốt được, hắn bất dĩ cười cười, "Vậy để tôi đi khởi động máy chơi game cho em."
"Dạ!" Lục Chỉ vui vẻ cười lộ răng nanh, "Chờ em tắm xong anh cũng nhanh đi tắm đi nhé."
Nam Thừa Phong còn chưa nhân cơ hội hôn cậu một cái, Lục Chỉ đã vui vẻ đóng cửa lại, nhốt một tên đang lên cơn thèm hôn ở bên ngoài. Nam Thừa Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đi đến TV khởi động máy chơi game. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sắc bén nhìn qua cửa phòng, đi ra mở cừa. Quả nhiên, có một người đứng ngoài đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
"Nam tổng."
Nam Thừa Phong gật đầu với trợ lý Thân, "Chúng ta đi ra ngoài nói."
Trợ lý Thân biết hắn có thể đoán được mình muốn nói gì, hắn luôn như vậy, luôn có thể đoán trước được mọi chuyện. Hắn là người có phong phạm thần tiên cao lãnh nhất, chỉ có Lục Chỉ mới được tính là người của hắn. Trợ lý Thân biết hắn sợ quấy rầy đến Lục Chỉ, lập tức gật đầu.
"Nam tổng, tôi đã sắp xếp chỗ ở cho Nam tam gia, nhưng cậu ấy sống chết không chịu đi."
Nam Thừa Phong gật đầu, lạnh nhạt không nói gì, từ từ đi xuống lầu. Trên sô pha trong phòng khách, Nam tam gia đang nắm từng núi khăn giấy lau nước mắt nước mũi, thấy Nam Thừa Phong đi xuống lập tức xoay người không dám để hắn thấy. Nhưng cậu ta trốn không kịp, vẫn vừa vặn bị Nam Thừa Phong nhìn thấy, hắn nhíu mày, ngữ khí trầm trầm.
"Lớn cả rồi, sao gặp chuyện lại cứ thích khóc vậy?" Nam Thừa Phong rũ mắt, ngữ khí thoáng hoà hoãn, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ. "Đi khách sạn ở, ngày mai qua công ty thực tập."
Nam tam gia ngẩn ra, nghe thấy những lời này đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong. Hắn biết Nam Thừa Phong nói công ty cũng không phải tập đoàn Nam thị của cha hắn, mà chính là tập đoàn Nam thị của hắn, đó là nơi người người Nam gia hao hết tâm tư hòng chen chân vào.
"Anh."
Nam tam gia nhận được cơ hội này, có thể tưởng tương đến cảnh ba mẹ hắn vui mừng bao nhiêu. Bọn họ vẫn luôn muốn hắn đi theo Nam Thừa Phong, chính là vì để vào được công ty của hắn, đi theo công tác bên người Nam Thừa Phong. Giống như trợ lý Thân, sỡ dĩ danh vọng của hắn trong vòng còn cao hơn người Nam gia chân chính như bọn hắn, còn không phải vì Nam Thừa Phong sao. Cơ hội ngày nhớ đêm mong đặt ngay trước mắt, Nam tam gia sau khi khiếp sợ lại không có mừng rỡ như dự kiến.
"Anh, có phải anh bồi thường em hay không?"
Nam Thừa Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt đầy hàn ý kia làm Nam tam gia run lập cập trong lòng. Đặc biệt Nam tam gia nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn, trong lòng không khỏi càng thêm khó chịu.
"Thì ra em lại xem nhẹ năng lực của mình đến vậy."
Tâm Nam tam gia trầm xuống, lập tức lắc lắc đầu.
Nam Thừa Phong thu hồi ánh mắt, "Tình cảm của anh và Chỉ Chỉ không cần làm ra loại hành động này."
"Muốn đi hay không, tuỳ em quyết định." Hắn lạnh nhạt để lại một câu rồi xoay người rời đi.
"Đi." Nam tam gia biết đây là cơ hội khó gặp, đương nhiên muốn đi, "Chỉ là, em có một vấn đề muốn hỏi anh."
"Được." Nam Thừa Phong lên tiếng.
"Anh, anh thật sự thích Chỉ Chỉ sao?" Nam tam gia uể oải không thôi.
Hắn thật sự không cách nào tin tưởng được, người anh họ máu lạnh vô tình sắp 30 năm nay, đến người nhà cũng không thèm nhìn một cái, lại sẽ thích một ai đó, lại sẽ yêu đương với một ai đó? Sao có thể! Nhiều thế hệ Nam gia bọn họ đều có gen máu lạnh tuyệt tình, trước nay không hề có gen si tình! Nam tam gia không biết chính mình muốn thế nào, hắn tha thiết mong chờ Nam Thừa Phong chỉ hứng thú nhất thời, chỉ là vì Chỉ Chỉ quá đáng yêu, vừa lúc hợp khẩu vị hắn, chứ cũng không phải thật sự thích cậu. Tha thiết chờ đợi nghe thấy hắn vẫn còn cơ hội theo đuổi Lục Chỉ.
Nam Thừa Phong nghe thấy những lời này, xoay người nhìn hắn, lắc đầu. Nam tam gia thầm vui vẻ. Quả nhiên, hắn biết mà, anh họ hắn là vốn là người không có tình cảm, làm sao sẽ thật sự thích một người được chứ, làm sao sẽ thật sự tranh đoạt Chỉ Chỉ với hắn. Nếu chỉ là chơi chơi thì hắn vẫn còn cơ hội!
"Không phải thích."
Trợ lý Thân ngước mắt nhìn Nam Thừa Phong.
Sắc mặt Nam Thừa Phong bỗng nhiên nghiêm túc level max, gằn từng chữ: "Anh yêu em ấy."