Sầm ảnh đế là người có nhân cách có mị lực, phong thái bĩnh tĩnh hoà nhã, làm người khác dù nghi ngờ cùng lên án nhưng lại không nhịn được muốn nghe hắn nói tiếp.
"Đúng vậy, dựa theo trình tự, lúc này nên là Sầm ảnh đế đưa ra câu hỏi cho các thí sinh." MC trả lời.
Sầm ảnh đế gật đầu nhìn Lục Chỉ, ánh mắt kia tựa như lời MC là không tính, phải dò hỏi ý cậu để đảm bảo chắc chắn.
Lục Chỉ cười với hắn, "Ảnh đế, mời anh hỏi."
Ánh mắt mọi người biểu lộ vẻ khinh thường cùng chán ghét, có một số người không muốn để ý loại sự tình này, nhưng nghe thấy Lục Chỉ đã mở miệng nên vẫn tạm đè xuống ý kiến cá nhân.
Ninh Tước hơi gật đầu, vị ảnh đế này thật thông minh. Hắn biết những lời vừa rồi sẽ khiến cho các thí sinh bất mãn, nên cố ý xin chỉ thị của Lục Chỉ, nhận được sự đồng ý của Lục Chỉ. Mấy kỳ nhân dị sĩ trong giới phong thuỷ này chưa chắc sẽ nghe theo sắp xếp của đài truyền hình, nhưng nhất định sẽ nghe theo sắp xếp của Lục Chỉ. Vị Sầm ảnh đế này có thể đạt được tới địa vị hôm nay, năng lực nhìn mặt đoán ý khống chế toàn cục quả nhiên không tầm thường.
Sau khi Lục Chỉ mở miệng, Sầm ảnh đế đứng dậy, giơ cổ tay lên, camera cố ý quay đặc tả, mọi người tập trung nhìn vào, trên tay hắn có một vòng tay màu trắng, trên vòng tay có một cái bình pha lê cỡ ngón cái, bên trong không có gì cả.
"Em gái tôi ở đây." Sầm ảnh đế gằn từng chữ, nhìn như hắn không có biểu tình hay cảm xúc gì đặc biệt chỉ lạnh nhạt lãnh cảm, các thí sinh đều nhíu mày.
"Vị ảnh đế này nhắc đến nuôi tiểu quỷ, nhưng tiểu quỷ cần dùng thi du, cái bình thuỷ tinh này chỉ có một phách, sao lại là tiểu quỷ được, quỷ hồn cơ bản không thể thành hình, không làm được bất kỳ chuyện gì." Thương Chân Tử khó hiểu nói, "Vị ảnh đế này hà tất phải nói những câu tự huỷ tương lai như vậy chứ."
"Hắn có lý do của hắn." Lục Chỉ chỉ nhàn nhạt nói lời này, nhưng Thương Chân Tử nhìn ra được, ánh mắt cậu đang đồng cảm với vị ảnh đế này.
"Em gái tôi bị người khác giết hại, sau khi em ấy mất, tôi gặp được một vị đại sư, ngài ấy giúp tôi giữ lại một phách của em gái, nói cho tôi biết hung thủ là một phong thuỷ sư năng lực rất mạnh, dù cho tôi có tốn biết bao nhiêu tiền cũng không cách nào bắt được người đó."
"Ngài ấy nói, nếu tôi muốn tìm được hung thủ thì phải chờ, chờ một thời điểm thích hợp, chờ hung thủ tự xuất hiện."
"Ngài ấy nói cho tôi, hung thủ sẽ xuất hiện ở đây hôm nay, cho nên tôi mới đến tham gia chương trình này."
Sầm ảnh đế nói tới đây, ánh mắt dạo quanh trường quay một vòng. Những lời này của hắn như sấm sét giữa trời quang, mọi người ngộ ra, ý hắn chính là hung thủ có mặt ở hiện trường hôm nay! Trong lòng mọi người nổi lên cảm giác dựng lông gà lông bịt, hung thủ đang ở trường quay, còn ở chung với bọn họ lâu như vậy. Bọn họ nhìn quanh nhìn quất khắp nơi, nhìn ai cũng thấy giống, rồi lại chẳng thấy ai giống, nguyên nhân cũng chính vì cảm giác vô định này mới khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Sầm ảnh đế lại nói tiếp, mọi người lắng nghe lời hắn, cảm nhận được trong vẻ bình đạm kia, từng câu từng chữ của hắn rất nặng. "Tôi nguyện đánh cược hết thảy, bao gồm cả địa vị cùng vinh quang, thỉnh các vị đại sư giúp tôi bắt hung thủ."
Sầm ảnh đế nói, "Ai có thể giúp tôi tìm được hung thủ, tôi nguyện ý tặng hết tất cả gia sản cho người đó."
Giới giải trí là cái động hốt bạc, Sầm ảnh đế lại là ảnh đế có địa vị cao, toàn bộ tài sản của hắn bét lắm cũng phải chín con số trở lên, đây là dụ hoặc lớn cỡ nào. Một ít người không khỏi ngo ngoe rục rịch, ngay cả nhân viên công tác, vốn không phải là phong thuỷ sư cũng nhìn quanh khắp nơi, cân nhắc xem ai là hung thủ.
Mộ Ly hơi nhíu mày.
Thương Chân Tử không để tới mấy thí sinh đang hưng phấn, nhìn Sầm ảnh đế nói, "Cậu nói hung thủ ở trường quay, phạm vi này không lớn, vì sao lại muốn trả cái giá đắt đến vậy để tìm hắn?"
Sầm ảnh đế gật đầu với hắn, "Đạo trưởng quả nhiên thông tuệ."
Mọi người nghe hắn tiếp tục nói chuyện, lập tức an tĩnh lại.
Sầm ảnh đế nhàn nhạt nói, "Ngày đó vị đại sư kia kỳ thật còn nói thêm một câu."
Mọi người ngưng thần nín thở lắng nghe.
Sầm ảnh đế buồn bả nói, "Vị đại sư kia nói, hung thủ có mặt ở đây hôm nay là phong thuỷ sư mạnh nhất, mạnh đến mức không ai có thể đánh bại hắn, mạnh đến nỗi không ai có thể đối phó hắn." Thời điểm nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn vào khoảng không trước mắt. Nhưng hắn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức xoẹt một cái qua một hướng. Mạnh nhất, vô địch, cái thuộc tính này vừa lên, mọi người không nhịn được nghĩ tới một người - Lục đại sư.
Mọi người ở đây cùng mấy thí sinh nhìn về phía Lục Chỉ lộ ra ánh mắt kinh ngạc, chỉ độc Mộ Ly càng nhíu chặt mày, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử sắc mặt âm trầm, không có chút nghi ngờ Lục Chỉ. MC không dám tin nhìn Lục đại sư, lại quay sang nhìn Sầm ảnh đế.
"Ý anh là, hung thủ là Lục đại sư!" Có người đưa ra nghi ngờ.
"Mạnh nhất không phải là Lục đại sư sao, mọi người ở đây có ai so được với cậu ta, vậy còn chưa đủ mạnh à?"
"Nhìn không ra nha, cậu ta xinh đẹp đáng yêu vậy mà đi giết người à?!"
"Có lẽ em gái anh ta có sinh thần bát tự đặc biệt gì đó, nhiều khi cần dùng cho mấy cái tà thuật nào đó cũng không chừng."
"Ảnh đế cũng giàu lắm nhỉ, chúng ta cùng nhau lên đi, không thể nào không thể khống chế nổi một mình cậu ta chứ."
Đứng trước tiền tài, lòng tham sẽ chậm rãi đánh bại hết thảy băn khoăn cùng sợ hãi của con người. Nói thế nào nhỉ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Thương Chân Tử đập bàn một cái rầm, phẫn nộ đứng phắt lên, "Vớ vẩn! Không có khả năng!"
Hắn quát một cú quá lớn làm cả trường quay im phăng phắc, nhưng vẫn có người lộ ra ánh mắt không phục. Ninh Tước, Cao Triệt, Hứa Bán Vân, ba người không có bất kỳ biểu hiện nào, liếc mắt quét qua những khuôn mặt tham lam đó một cách khinh thường. Lục Chỉ không nói bất cứ điều gì, vẫn như cũ khẽ mỉm cười.
"Sầm ảnh đế! Cậu có ý gì!" Thương Chân Tử tức giận đến đỏ bừng cả mặt, từ khi hắn quen biết Lục Chỉ đến nay, hắn hiểu rõ nhân phẩm của cậu thế nào, hắn không thể chịu đựng được sư phụ hắn tốt như vậy mà lại bị người khác bôi nhọ! Hắn tuyệt đối không cho phép.
Lục Chỉ vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói, "Anh khoan đừng nóng, cứ nghe anh ta nói hết đã.
"Sư phụ, thanh danh của người!" Thương Chân Tử tức giận đến run tay, lời đồn như mãnh hổ muốn nói gì cũng được, nhưng vết nhơ lưu lại có muốn lau sạch cũng khó mà thành công. Đây là lời Lục Chỉ từng khuyên Trịnh Doanh Doanh và Vu Tư Đồng, cậu hiểu được đạo lý đó, sao khi bản thân xảy ra chuyện lại có thể bình tĩnh đến vậy.
"Ngài yên tâm." Đạo diễn chương trình đi tới, "Tôi tin tưởng nhân phẩm của Lục đại sư, phân đoạn này tôi tuyệt đối không công chiếu, cũng yêu cầu mọi người tuyệt đối kín miệng như bưng."
"Nhưng ông không ngăn được những người khác." Thương Chân Tử gấp đến độ ôm ngực.
"Chuyện này......" Đạo diễn bất đắc dĩ thở dài.
Trịnh Doanh Doanh và Vu Tư Điềm thấy thế, bất mãn trừng mắt nhìn Sầm ảnh đế.
"Làm sao bây giờ chị Doanh Doanh." Vu Tư Điềm nắm tay cô, nôn nóng hỏi, "Lục đại sư tốt như vậy, sao lại phát sinh loại sự tình này, có bằng chứng sao? Không thể muốn nói gì thì nói được."
Trịnh Doanh Doanh cũng lo lắng nói, "Nhìn thấy Lục đại sư bị nghi ngờ, trong lòng chị cảm thấy rất khó chịu, hiện giờ xem ra chị đã hiểu cảm giác bị người ta chụp mũ là như thế nào."
"Chúng ta thì gấp muốn chết, mà chị nhìn Lục đại sư xem, sao ngài ấy lại còn bình tĩnh vậy chứ." Vu Tư Điềm tức giận dậm dậm chân.
Sầm ảnh để lại mở miệng, "Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không kể hết câu chuyện."
"Hừ, tiền thưởng nhiều như vậy, không cần cậu nói hết cũng đủ khiến người khác điên cuồng đánh mất lý trí." Ninh Tước cười lạnh.
Sầm ảnh đế hơi rũ mắt, lại nâng mắt lên nhìn Lục Chỉ, "Kỳ thật, tôi thật sự từng hoài nghi Lục đại sư."
"Lời này có ý gì?" MC bắt trúng trọng điểm.
"Lục đại sư là phong thuỷ sư mạnh nhất ở đây, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng nếu cậu ấy thật sự là hung thủ giết em gái tôi, vậy sẽ không giúp đỡ siêu độ nữ quỷ ban nãy như vậy. Kẻ giết một thiếu nữ vị thành niên sẽ không rảnh hơi đi quản chuyện của một cô hồn dã quỷ."
"Đặc biệt, khi tôi vừa nói câu nói kia, cậu ấy không có bất kỳ kinh ngạc cùng hoảng loạn nào, nếu cậu ấy là hung thủ, lại đang bị hoài nghi, sao một chút cảm xúc cũng không có chứ."
"Từ giây phút đó, tôi lựa chọn hoàn toàn tin tưởng trực giác của mình, tôi tin tưởng Lục đại sư."
Sầm ảnh đế nghiêm túc nhìn Lục Chỉ nói, nói xong còn khom lưng cúi người với cậu một cái, "Thật xin lỗi, nhưng tôi không thể buông tha dù chỉ là một tia hy vọng."
Lục Chỉ khẽ cười cười, "Anh là người nhà người bị hại, tâm tình của anh tôi có thể lý giải, thanh giả tự thanh, không làm thì không cần để tâm."
Ánh mắt Sầm ảnh đế thâm thuý nhìn cậu chăm chú, cậu lúc này vẫn vững như Thái Sơn, thái độ khống chế toàn cục, thật sự rất chênh lệch với vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu của cậu. Người này rốt cuộc là người thế nào, Sầm ảnh đế không tự chủ muốn tìm hiểu sâu hơn về cậu.
"Hừ, coi như còn có chút đầu óc!" Thương Chân Tử tức giận, trừng mắt liếc Sầm ảnh đế một cái, vẫn như cũ thấy hắn cực kỳ không vừa mắt.
Lục Chỉ vỗ vỗ hắn, ngữ khí giống đang khuyên đứa nhỏ, "Nhiều chuyện đã qua không cần phải tức giận, đệ tử anh thấy sẽ chê cười đấy."
"Vâng, sư phụ, là đệ tử lỗ mãng, sau này chắn chắn đệ tử sẽ chú ý hơn." Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trong lòng hắn tắt đi phân nửa, gật đầu với cậu.
Hắn là hội trưởng Hiệp hội Phong Thuỷ và là chưởng môn môn phái lớn, đệ tử đông đúc, nhưng hắn nguôi giận không phải vì hắn băn khoăn chuyện này. Lời nói của Lục Chỉ không hiểu sao có thể làm lòng hắn cảm thấy thoải mái tự nhiên đến lạ, đây là ma lực của sư phụ hắn.
Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhìn nhau một cái, mỉm cười gật đầu. Bọn họ để ý thái độ phẫn nộ của Thương Chân Tử vừa rồi đều xuất phát từ bản năng, hoàn toàn từ chân tâm, một khắc kia bọn họ nhìn thấy hắn thật sự hoàn toàn mất lý trí, chỉ còn ngọn lửa tức giận bừng bừng. Tuy nói xúc động là ma quỷ nhưng có bọn họ ở đây, sẽ chẳng có chuyện gì cần lo lắng cả, bọn họ càng coi trọng trái tim chân thành này hơn. Bọn họ biết Chỉ Chỉ sẽ không dễ nhận đồ đệ, đây là quy củ của sư môn. Chỉ Chỉ là ngoan ngoãn nghe lời nhất, nhưng nếu Chỉ Chỉ thật sự muốn nhận đồ đệ, bọn họ chỉ có một yêu cầu, chính là thật lòng thiệt tình với Chỉ Chỉ. Bọn họ rất hài lòng với Thương Chân Tử, nếu sư phụ đồng ý để Chỉ Chỉ nhận đồ đệ, người này là một lựa chọn rất tốt.
"Tôi không giết em gái anh, tôi cơ bản còn chẳng quen cô ấy." Lục Chỉ khẽ cười, "Nhưng mà, tôi có thể nói anh biết, vị đại sư kia đã nói đúng duy nhất một chuyện."
Sầm ảnh đế lập tức nhìn cậu, không biết vì sao, hắn rõ ràng nhận thức vị đại sư kia trước, nhưng tiềm thức lại càng chờ mong lời của Lục đại sư hơn.
"Hung thủ kia đúng là đang ở trường quay." Lục Chỉ nói.
Một câu này lại gợi lên một đợt sóng mới. Một ít người bắt đầu hoài nghi ai là hung thủ, lại lần nữa hoảng sợ bởi vì sự vô tri này, một bộ phận nhỏ còn nghĩ tới tiền thưởng, vẫn như cũ không chịu buông bỏ lòng nghi ngờ với Lục Chỉ.
"Chỉ vì cậu ta mới giúp cô hồn dã quỷ liền nói cậu ta không phải hung thủ, lý do này cũng quá gượng ép đi, vị ảnh đế này không não à." Một người nhịn không được nhỏ tiếng nói thầm.
"Tôi lại cảm thấy ảnh đế này rất thông minh, cực kỳ thông minh, so với một số người thì thông minh hơn hẳn."
Người nọ nghe thấy có người tiếp lời, ngẩng đầu, lập tức hoảng hồn, bưng kín miệng.
Ninh Tước cười tủm tỉm nhìn hắn, "Cứ tiếp tục nói đi, không nói nữa à?"
Người nọ đột nhiên lắc đầu, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không dám nói bậy về Lục đại sư nữa.
"Có sao đâu." Ninh Tước cười, "Không nên vì thấy tôi vẫn luôn ở bên cạnh Lục đại sư mà nghĩ rằng tôi có lẽ sẽ mách lẻo lại với cậu ấy."
Người nọ nhẹ nhàng thở ra, vừa mới dùng ánh mắt cảm kích định nhìn hắn lại nghe hắn nói tiếp, "Tôi là nhất định sẽ mách lẻo lại đấy, lại còn nói cho Thương Chân Tử nữa nè ~" Ninh Tước nói xong, mặt mày tươi cười, vẫy vẫy tay với hắn rồi rời đi, tiếp tục đi đến khu nghỉ ngơi lấy đồ uống.
Người nọ nhìn theo bóng dáng Ninh Tước, cơ thể đột nhiên run lên, nhất thời không phân rõ rốt cuộc "Bị Lục đại sư ghét" hay bị "Bị Thương Chân Tử rống" sẽ đáng sợ hơn.
"Nếu sư phụ đã nói hung thủ đang ở trường quay, vậy nhất định tên đó đang ở đây." Thương Chân Tử khí phách nói.
"Hiện tại, xin mời mọi người thử truy tìm hung thủ, đây là nhiệm vụ của các vị!" MC nhanh chóng kiểm soát nhịp điệu chương trình, bắt đầu truyền tải thông tin nhiệm vụ. Trường quay xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn như vậy quả thực làm cô quá hao tâm hao lực, nhưng cô càng cảm thấy đau lòng cho bên hậu kỳ, kiểu này rồi phải cắt nối biên tập thế nào mới được thông qua đây trời.
Chương trình lại một lần nữa quay về quỹ đạo.
Tiểu loli là thí sinh đầu tiên đi đến trước mặt Sầm ảnh đế, muốn chạm vào vòng tay của hắn. "Em phải chạm vào mới cảm nhận được nha ~"
"Đừng đụng." Bỗng nhiên Lục Chỉ mở miệng ngăn cản hành động của cô.
Sầm ảnh đế lập tức rút tay về.
"Trên tay Sầm ảnh đế chi có một mảnh linh hồn nhỏ của em gái anh ấy, mảnh linh hồn đó vô cùng yếu ớt, các cô các cậu đều là phong thuỷ sư đã tu luyện nhiều năm, linh khí trên người sẽ làm cô ấy bị thương." Lục Chỉ nói xong, nhìn thẳng Sầm ảnh đế.
Sầm ảnh đế đối diện mắt cậu, rõ ràng là một gương mặt còn nét trẻ con, thiên chân vô tà, giờ khắc này, ánh mắt cậu lại làm Sầm ảnh đế cảm thấy hắn đang đứng dưới chân núi, ngẩng ngửa đầu lên nhìn cũng không cách nào thấy được đỉnh núi, chỉ có mây mù lượn lờ.
"Một phách trong tay anh rất quan trọng với em gái anh, phải bảo vệ cho thật tốt." Lục Chỉ nói xong thu hồi tầm mắt.
Sầm ảnh đế sững người, gắt gao nắm chặt bình thuỷ trong bàn tay khác, ôm chặt vào ngực.
"Không được chạm, cái gì cũng không cảm nhận được, vậy tra kiểu gì." Tiểu loli cứng miệng, đánh vai làm nũng ra vẻ khó xử.
Một số thí sinh nghe vậy cũng nhịn không được rầm rì, "Đúng vậy, này tra kiểu gì, đến nhìn cũng không cho nhìn."
"Tra sinh thần bát tự? Nhưng tôi chỉ biết tính chuyện lúc sống, không tra sâu hơn được." Một người khác khó xử nói.
"Vậy xem bản lĩnh thôi." Lục Chỉ cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ một câu, mọi người lập tức im miệng.
Mạnh được yếu thua là vương đạo trong giới phong thuỷ, trước mặt kẻ mạnh, kẻ yếu không có tư cách, đây là điều không thể bàn cãi.
"Vậy tra không nổi." Tiểu loli bất mãn hất hất mũi, đi về chỗ ngồi của mình.
Lý Phục bởi vi bị quỷ hồn bám theo Vu Tư Điềm mua chuộc, đã bị huỷ tư cách thí sinh, hơn nữa, năng lực hắn cũng lực bất tòng tâm, hai thí sinh dự khuyết khác năng lực cũng có hạn, cái gì cũng không cảm nhận được. Chiêm hầu sư Thuỷ Văn Hiên cũng không quá am hiểu thông linh, dù tính toán sinh thần bát tự hay dùng pháp khí, vẫn như cũ không tra ra được bất kỳ tin tức gì.
"Tiếp theo xin mời giải mộng sư Lộ Hoằng Nhã."
Sau khi MC dứt lời, một thí sinh mặc váy đen dài, khoác áo choàng phong cách dân tộc, dung mạo diễm lệ, ngoại hình yêu mị, nhưng khí chất lại cực kỳ văn nghệ đi tới. Cô đi đến trước mặt Sầm ảnh đế, trước tiên xoay người đối diện với Lục Chỉ, khom nhẹ người cúi chào, hiển nhiên vô cùng tôn kính và sùng bái cậu. Lục Chỉ thấy vậy cũng đứng lên gật đầu chào cô, lễ phép đáp lại. Lộ Hoằng Nhã kích động ôm ngực, tươi cười rất vui vẻ, sau đó mới xoay người đối diện Sầm ảnh đế.
Lúc này, ngữ khí cùng thần thái của cô lạnh nhạt chỉ sợ không ấm áp hơn gió tuyết mùa đông là bao, hoàn toàn không có chút dáng vẻ mê muội mới vừa rồi. Sầm ảnh đế hiểu rất rõ hành vi nghi ngờ Lục đại sư lúc nãy của hắn đã chọc phải không ít người sùng bái cậu, nên cũng không cảm thấy phật lòng, lễ phép cười chào cô.
"Xin hỏi ảnh đế có mang theo di vật lúc sinh thời của em gái."
"Có." Đôi mắt Sầm ảnh đế sáng bừng, đây là người đầu tiên hỏi hắn về di vật.
Trợ lý của Sầm ảnh đế đưa cho cô một túi giấy, Lộ Hoằng Nhã lấy ra nhìn, là một chiếc giày da xinh đẹp.
Cô nắm lấy chiếc giày, ngồi lên sô pha được tổ chương trình chuẩn bị, nhàn nhạt nói, "Cho tôi 10 phút."
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lộ Hoằng Nhã nhắm mắt lại, chỉ vài giây sau đã chìm vào giấc mộng. Sầm ảnh đế lòng đầy chờ mong nhìn chăm chú cô, ngón tay siết chặt lấy nhau vì khẩn trương.
Lục Chỉ nhìn Lộ Hoằng Nhã gật gật đầu, "Năng lực chị gái nhỏ rất mạnh nha."
Thương Chân Tử vội gật đầu trả lời, "Giải mộng sư là lĩnh vực hoàn toàn dựa vào thiên phú, năng lực thông linh cực cao, trong giới phong thuỷ cũng ít ỏi, đây là một nhân tài, chờ chương trình kết thúc, con sẽ mời cô ấy gia nhập Hiệp hội Phong thuỷ."
Mọi người trong trường quay chờ đợi trong ánh mắt tò mò, bỗng nhiên, "A ——!" Một tiếng hét chói tai, Lộ Hoằng Nhã đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mộng.
"Làm sao vậy!" MC tính ra còn bình tĩnh, thôi gặp nhiều kinh hách quá cũng thành quen rồi, lập tức hỏi.
"Không, kỳ quái, không, kỳ quái!" Lộ Hoằng Nhã mới vừa rồi còn bình tĩnh như vậy, bỗng nhiên nắm chặt áo choàng của mình, thân thể hơi hơi run run, biểu tình cũng dần dần quỷ dị.
Mọi người thấy vậy, lại bắt đầu nổi da gà da vịt.
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!