“Cung nghênh Đông Cực Thanh Ly Ứng Uyên Đế Quân vượt qua thất thế luân hồi, trở về thiên đình.”
“Chỉ Tích, Lục Cảnh, Chưởng Thư cung nghênh đế quân hồi phủ.” Giọng Chỉ tích tựa như tiếng ngọc, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng dễ nghe.
Đúng là ý trời đùa bỡn.
Nhan Đàm bối rối chẳng biết dùng vẻ mặt gì để chào đón chuyện này nữa, chỉ hờ hững nói: “ Chúc mừng người!”.
Trải qua thất thế luận hồi thật không dễ, nhưng hắn cuối cùng vẫn đã làm được, tựa như năm xưa.
Nàng đột nhiên cảm thấy hai tai ong ong, mơ hồ nhìn thấy Dư Mặc đang bày kết giới từ từ bao trọn lấy toàn bộ Da Lan sơn cảnh. Nàng nhớ sư phụ năm xưa từng nói, Cửu Thần Tam Đế không thường tụ họp lại, vì sợ tiên khí khác nhau quá lớn mà làm ảnh hưởng đến thần khí, dù là Thiên Đình cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Dư Mặc làm vậy khác nào tự tìm đường chết.
Nhan Đàm đứng dậy, cục diện hôm nay do một tay nàng mà nên, nàng không thể để Dư Mặc gánh đỡ cục diện rối rắm này hộ nàng được.
Nàng vẫn cho rằng cho dù là nữ nhân cũng không nền quá yếu đuối, về sau mới biết hoàn toàn không phải như vậy. Nàng gắng chút hơi tàn còn lại mà đứng lên. Nhưng người mà nàng thật sự nhớ thương chỉ sợ phải chịu không biết bao nhiêu ấm ức, nhẫn nại tìm kiếm bóng lưng nàng để lại.
Chỉ một bóng lưng sao? Nhưng mỗi một lần nàng xuất hiện trước mặt Ứng Uyên chẳng phải cho tới giờ vẫn là một dáng vẻ vô tâm vô tình sao.
Nhan Đàm lo lắng không yên lùi ra sau hai bước, xoay người chạy tới chỗ Dư Mặc. Vừa chạy được mấy bước, phía trước bỗng nhiên lóe sáng, một vòng kết giới chắc chắn che trước mặt nàng.
Cả người Nhan Đàm cứng ngắc xoay người lại, ngước mắt nhìn sang đã nhìn thấy Đường Châu đứng cách nàng không xa lắm, ống tay áo khẽ bay bay trong gió, giống như vị Tiên Quân thiếu niên năm đó đứng bên đình Dao Trì mây trắng lượn lờ.
Cho dù khuôn mặt khác đi nhưng phong thái tao nhã cũng chẳng biến đi đâu được. Đến bây giờ nàng vẫn chưa tin được Đường Châu và Ứng Uyên là cùng một người, nàng nghĩ rằng Ứng Uyên nhất định đang sống rất vui vẻ trên Thiên Đình, không phải là xuống phàm nếm mùi đau khổ của thất thế luân hồi.
Cho dù đến cuối cùng hắn không thuộc về nàng, nàng cũng chưa từng muốn nặng nề với hắn, huống chi Ứng Uyên luôn đối xử với nàng rất tốt.
“Địa Chỉ đã lấy ra rồi, Da Lan sơn cảnh cũng sẽ bị hủy theo. Ngươi chạy tới đó cũng vô ích thôi”. Một lúc sau, Đường Châu khẽ nói.
Nhan Đàm chỉ còn cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng vô cùng bấn loạn, muốn nói nhưng không thốt nên lời. Nàng từng cho rằng cho đến lúc vật đổi sao dời, không có chuyện gì là không thể đối mặt, nhưng nay mới ngộ ra, một khi đã nhớ ra rồi thì sẽ chẳng còn cách nào mà phớt lờ chuyện xưa được nữa. Nàng nghe thấy âm thanh khàn khàn của hắn nhè nhẹ khẽ gọi một tiếng: “Nhan Đàm”
Một câu nói này như khiến nàng tỉnh ra.
Nhan Đàm giật mình lùi về sau mấy bước, sau lưng va phải kết giới, nàng khẽ định thần lại: “Hủy kết giới.”
Đường Châu yên lặng nhìn nàng nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Nhan Đàm giơ tay chỉ vào mặt hắn hét lớn: “ Mau hủy kết giới! Ta đời này có thiếu nợ ai cũng chưa từng thiếu ngươi nửa phần, giờ ngươi hủy hoại nơi này rồi còn tư cách gì mà xen vào chuyện của ta?!” Nàng vừa gào lên vừa bật khóc nức nở, chẳng qua chỉ là ngoài mạnh trong yếu, không hề có lấy chút khí thế nào.
Đường Châu nhẹ phất tay áo, bay ngược lại phía gió lốc hung hãn đang gầm rú ào ào thổi đến, thu lại vầng sáng lóe mắt kia. Hắn nhè nhẹ nhắm mắt nhớ lại, ngay cả chính bản thân cũng không thể tha thứ cho những việc đã làm, vậy chờ mong ai hiểu đây?
Trong Cửu Thần Tam Đế, hắn chỉ xếp hạng bét, tự hắn cũng biết điều này từ lâu, hắn, Tử Hư Đế Quân và Nguyên Thủy Trường Sinh Đại Đế không hề giống nhau. Nhất là Tử Hư Đế Quân, vị trí đế quân của ngài là vì bao nhiêu công lao với Thiên Đình mà nên, còn tiên hiệu Thanh Ly Đế Quân thì vừa sinh ra đã được hưởng rồi.
Thượng Cổ thần khí là thần khí từ thưở khai thiên lập địa, mà tiên khí của hắn vừa hay lại hòa hợp với Địa Chỉ thần khí.
Nhớ rõ lúc ấy thời thiếu niên rảnh rỗi, cả ngày trừ đọc sách và tu đạo thì chẳng có việc gì thú vị để làm cả. Hắn có lòng cầu tiến mạnh hơn, không muốn giống mấy người đồng môn cần cù tu đạo, dù có thêm mấy trăm năm nữa kết quả cũng không hơn gì.
Lục Cảnh là vị tiên quân năm đó mà Ngọc Đế đưa đến cạnh hắn, thuộc tuýp người kín kẽ cẩn thận, thật ra tiên vị của y cũng sắp sánh ngang với Tử Hư Đế Quân rồi. Lúc tuổi còn nhỏ, Ứng Uyên cảm thấy Lục Cảnh khiến người khác cảm thấy tẻ nhạt không chịu được, thế nên chỉ muốn tìm cớ mà tiễn hắn sang chỗ khác, sau rồi mới biết Lục Cảnh là một vị tiên quân được xếp vào danh sách kiểu mẫu, đối đầu với y khác gì lấy trứng trọi đá.
Chuyện này kéo dài tới trận chiến giữa Thiên Đình và Tà Thần mới thôi.
Hai mắt hắn bị hỏa độc làm bị thương, ngày đầu tiên tỉnh lại chỉ thấy một màn sương mù dày đặc, cũng tự biết không lâu nữa sẽ không nhìn thấy gì. Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất hắn phải vượt qua, biết rõ không chữa trị thì sẽ không nhìn thấy gì nữa, nhưng chẳng có cách nào mà chữa được. Có lần Lăng Hoa Nguyên Quân đến thăm có nhắc đến trái tim của tứ diệp hạm đạm trị được bách bệnh. Hắn cũng biết vị Chi tiên tử dưới trướng mình chân thân chính là Tứ Diệp hạm đạm, nhưng nếu vì hắn mà hại nàng thì quá ti tiện, những việc thất đức như vậy hắn không muốn làm.
Có lần độc hỏa phát tác, Lục Cảnh tiên quân ở bên cạnh chăm sóc hắn, nhưng tinh thần hắn hỗn loạn, đánh đối phương sống dở chết dở, mất hẳn nửa tu vi. Sau việc này, những vị tiên dưới quyền hắn đều vô cùng sợ hãi, thấy hắn là căng thẳng như sắp ứng chiến. Ứng Uyên khi ấy không thể khắc chế tiên khí của bản thân, buộc phải tự giam mình ở Địa Nhai, tít cuối cực Nam Thiên Đình.
Số ngày mê man càng lúc càng nhiều, còn số lần tỉnh táo lại ngày càng hiếm hoi, có lẽ chẳng bao lâu sẽ bị Côn Luân thần thụ hút sạch tu vi mà chết. Thiên Trúc Phương Tây hay còn gọi là Thiên Long chết bởi nguyên khí dần mất đi, nhất định toàn thân sẽ thối rữa, bốc mùi tanh tưởi, vì chúng sinh mà chịu độc khí, nhẫn nhịn chịu hết mọi khổ sở đau đớn. Có lẽ kết cục của hắn cũng vậy.
Ở phía Nam Địa Nhai, hắn lại gặp Nhan Đàm.
Đó là một ngày hắn tỉnh táo hiếm hoi, nghe thấy tiếng nàng lẻn vào đây, liền ra tay giúp nàng một chút, trong lòng cũng thầm ngạc nhiên: Không biết vị tiên tử này do ai dạy, chạy lăng nhăng khắp chốn, đến cả nơi hoang vắng thế này mà cũng mò ra được. Gặp gỡ lâu ngày mới phát hiện ra cái tính bay nhảy, không chịu ngồi im một chỗ của Nhan Đàm, thật chẳng giống tiên tử tẹo nào. Chẳng ngờ sau này, nàng lại cũng không phải là tiên tử nữa.
“Nam Cực Tiên ông luôn chăm bẵm con Cửu Kỳ kia đến mức sinh lực dồi dào, râu cũng dài ngoằng ra…”.
Theo hắn biết thì Cửu Kỳ là dòng tộc thời thượng cổ, bởi vì dục vọng nông cạn mà lâm vào diệt tộc, như thế hắn là “sinh lực dồi dào” không nổi mới đúng chứ, nhưng cũng chẳng muốn ngắt lời nàng.
“Hôm nay ta lại bị sư phụ mắng, người bảo với khả năng gà vịt của ta thì có thêm trăm năm nữa cũng chẳng thăng được lên chức Thượng tiên, thật ra ta cũng có muốn tẹo nào đâu…”
Hắn nhịn không được mà nghĩ, nói trăm năm quả thực còn quá đề cao nàng ta rồi, theo hắn thấy, cho dù là một nghìn năm nữa nàng cũng chưa chắc đã thành thượng tiên, chỉ là vẫn không nói ra.
Nhan Đàm rất thích trầm hương, hết rồi lại đốt tiếp, lại còn liên tục để hắn ngửi cùng, hắn phát hiện số ngày tinh thần bất ổn dần dần ít đi, nhưng lại chưa phát hiện ra sự có mặt của một người đã trở thành thói quen khó bỏ. Mỗi ngày cùng tu đạo, không cần tình ràng ý buộc, huống chi trên đời này nào có thứ gì không thay đổi, cũng như hắn đã từng là Thanh Ly Đế Quân uy nghiêm hiển hách, giờ chỉ còn là kẻ trắng tay.
Ứng Uyên chậm chạp lần mò trong bóng tối, không may va vào ghế loạng choạng thế nào lại nắm được bậu cửa. Trong bóng tối mịt mờ, hương hoa sen thoang thoảng tràn ngập như ánh sáng dẫn đường chỉ lối giúp hắn chống chọi nỗi khổ mà hắn chưa bao giờ phải chịu đựng. Hắn thuận miệng hỏi, có phải đang là lúc hoa sen nở rộ, Nhan Đàm luôn than thở voán giận với hắn rằng hoa sen ngoài kia đều trắng như tuyết, chẳng có chút sắc hồng nào, khó coi chết đi được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện viển vông hão huyền, nếu mắt hỏng rồi thì phải tập sống với bóng tối vậy. Nhưng có một buổi sáng thức dậy, vừa mở mắt ra đã bị tia sáng rọi vào từ cửa sổ làm lóa mắt, trước mắt là ánh nắng mai đang chiếu trên người Chỉ Tích tiên tử, nàng hơi cúi đầu lộ ra cần cổ tuyệt đẹp, phong thái lịch sự tao nhã.
Ứng Uyên nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, chợt nhớ lại lời của Lăng Hoa Nguyên Quân, nếu không phải là tim của Tứ Diệp Hạm Đạm, mắt hắn không thể chữa được nữa. Vậy đôi mắt này của hắn là dùng tim của Chỉ Tích hay của ai khác?
Việc tìm kiếm vị tiên ấy tạm gác lại, chợt nhớ lại trọng trách của mình. Lúc hắn không có ở phủ, công việc đã dồn ứ cả lên, nhưng lúc nào nhàn rỗi hắn lại ghé vào Địa Nhai, quanh co một vòng vẫn chẳng thấy bóng ma nào. Lâu dần hắn cũng quên không đến nữa.
Thế nhưng cuộc sống của hắn đã không còn như trước nữa. Những lúc thư thả, thỉnh thoảng sẽ có cảm giác bất an lo lắng, muốn gặp ai đó, hay nghe thấy tiếng nói thì thầm bên tai, an ủi toàn điều dễ nghe, nhưng lại cảm thấy đây chỉ là lời nói ba hoa chích chòe. Cũng có lúc, đang ngồi đọc sách sẽ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cứ ngẩng đầu tất cả lại biến mất.
Hắn lắc lắc đầu xua đi ảo giác, phát hiện Chỉ Tích đang đứng ở bàn bên cạnh dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn, đối diện với ánh nhìn của hắn cũng không tránh né. Ứng Uyên có ấn tướng rất tốt với Chỉ Tích. Nàng là tiên tử quản việc Lễ Tế, còn hắn quản việc hưng thịnh của các triều đại ở phàm giới, vốn cũng có liên quan đến nhau. Bạch Luyện Linh Quân từng đùa rằng, nếu ở trần gian bọn họ chắc chắn là người một nhà, nếu một người bên nội một người bên ngoại, vậy triều đại của bọn họ sẽ chẳng bao giờ suy tàn.
Ước chừng chính vì tầng quan hệ sâu xa này, vì thế hắn cũng có cảm giác thân cận.
Nếu người lấy nửa trái tim đổi lấy đôi mắt hắn là Chỉ Tích thì hắn nợ nàng quá nhiều. Hơn nữa, vắt óc nghĩ cũng không ra còn ai có thể làm vậy vì hắn, không phải Chỉ Tích thì là ai đây?
“Muộn thế này, ngươi cũng không phải làm về văn chương, nên trở về nghỉ ngơi đi”.
Ứng Uyên hạ bút xuống, nâng ngọn bấc trong đèn lên cao một chút. Chỉ Tích im lặng, cúi chào rồi ra về.
Chưởng Đăng tiên tử đang bê ly trà bên ngoài, vừa hay chạm mặt Chỉ Tích.
Ngày trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến hội Dao Trì. Chưởng Đăng tiên tử nhẹ đặt đèn xuống bàn, cẩn thận hỏi: “Đế tọa, đi hội Dao Trì người sẽ mang ai đi cùng ạ?”
Ứng Uyên khẽ nói: “Ồ, nếu ngươi không nhắc chắc ta cũng quên”. Tiện tay đặt quyển sách xuống mép trái bàn, thong thả nói: “ Ngươi qua nói với Chỉ Tích, bảo lại không nàng ấy quên.”
Chưởng Đăng tiên tử không nhịn được cất lời: “Đế tọa, ngươi đi cùng Chỉ Tích tiên tử thì…”
Ứng Uyên thấy nàng ta lạ lạ, ngẩng lên nhìn: “Làm sao vậy?”
Chưởng Đăng tiên tử chần chừ một lúc, thấp giọng bảo: “ Nhưng ta đối với người…một lòng ngưỡng mộ, chẳng lẽ tới giờ mà người vẫn không cảm nhận được hay sao? Vì sao là Chỉ Tích chứ không phải ta? Nếu so về thời gian, nàng ấy mới đến đây được mấy trăm năm, còn ta vẫn luôn bên cạnh người…”
Ứng Uyên thuận tay lấy một quyển sách mới, lật ra xem, giọng không có chút hơi âm nào: “Đây là Thiên Đình, không thể có phàm tình. Ngươi theo ta lâu như vậy, đến điều này còn không biết hay sao?”
“Nhưng mà…”
“Nếu như đúng như lời ngươi nói, vậy lúc ta ở Địa Nhai thì ngươi ở đâu?”
Sắc mặt Chưởng Đăng tiên tử trắng bệch ngay tức thì.
Khi đó Ứng Uyên không biết được rằng vì mấy câu nói này mà gây ra hậu quả lớn như thế.
Hội Dao Trì ngày ấy, trên đường đi Chỉ Tích nói có việc gấp vội vội vàng vàng rời đi. Ứng Uyên cũng không hỏi thêm gì, tự mình đi lòng vòng ngắm cảnh, vừa rẽ vào một lối nhỏ thì phát hiện ra bóng dáng quen thuộc đang đứng phía xa, rón rén đi quanh mép ao tìm chỗ ngồi.
Ứng Uyên đi đến, từ phía sau nàng chìa tay chạm vào một bông sen: “ Sao ngươi lại một mình ngồi ở đây? Không thích nơi ồn ào sao?”
Đối phương nhìn ao sen trước mắt, giọng nói lạnh nhạt: “ Không phải vậy, chỉ là không thích thôi.”
Ứng Uyên ngẩn người ra, tiếng nói này nghe có vẻ không giống Chỉ Tích lắm, nhưng khuôn mặt thì không khác nhau gì. Hắn cúi đầu nhỏ giọng: “Vậy về phủ thôi, hội Dao Trì ba năm mới có một lần chắc chắn rất đông vui, thiếu một hai vị tiên chắc cũng không ai biết.”
“Người vẫn nghĩ rằng đang nói chuyện với Chỉ Tích à? Ta không phải nàng ấy.” Nàng bước đến gần, khuôn mặt tươi cười nhưng lại có chút u buồn: “ Người nói, khi nào người lại nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra ta…hóa ra chỉ là lời nói vui đùa.”
Ứng Uyên sửng sốt một lúc, đột nhiên thốt ra hai từ: “Nhan Đàm?”
Hắn không quên giọng nói của nàng, lúc ấy hắn không nhìn thấy gì, chỉ có một vị tiên tử nghịch ngợm cùng hắn nói chuyện giải buồn. Nhưng nàng lại có một vị tiên tử muội muội trông giống y như đúc, dù ai nhìn một cái cũng không phân biệt nổi hai nàng. Vậy, nửa trái tim của Tứ Diệp Hạm Đạm là…
“Người nhớ ra ta rồi sao, vậy người định làm thế nào để đền ơn ta?”
Ứng Uyên ngẩn ra, chẳng biết làm sao: “ Ngươi nói cái gì thì là cái đó…ngươi muốn cái gì?” Dù phải trả nàng đôi mắt này hay tu vi của hắn, chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định sẽ làm.
Nhưng Nhan Đàm lại bảo: “Những ngày qua… Hình như đã phải lòng Ứng Uyên đế quân người”.
Ứng Uyên nhớ hôm trước Chưởng Đăng tiên tử cũng nói thích mình, nhưng hôm nay nghe Nhan Đàm nói vậy lại có cảm giác khác thường không thể tả được: “Cái này không thể tùy tiện nói đùa được”.
“Không thể tùy tiện nói đùa, vậy chẳng lẽ phải dùng để nghiêm túc nói thật sao?”
Ứng Uyên luôn nghĩ mình đã hiểu thấu nàng, nhưng giờ mới biết, hắn chưa từng đoán được lòng nàng, trước kia nàng nói chuyện nhẹ nhàng dễ nghe, có lúc còn nịnh nọt nhõng nhẽo, bây giờ lời nói lại có vẻ chua ngoa: “Ngươi đâu phải như thế.”
Nhan Đàm cúi xuống suy nghĩ một lát, nhanh như chớp nói: “Đế tọa, tiểu tiên đi trước.” Rồi quay ngoắt người đi mất. Trong chớp mắt kia, Ứng Uyên vô thức giơ tay ra định kéo nàng lại, cái cảm giác này giống như từng bước bước xa nhau.
Nhan Đàm dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh như ngọc Lưu Ly, rất giống một con thú nhỏ hiền lành.
Ứng Uyên buông tay, lắc đầu: “ Ngươi đi đi”.
Hắn cũng không hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa, bao kí ức kéo thành một đám hỗn độn. Cuối cùng khi hắn định thần lại, vừa khéo lại thấy Chưởng Đăng tiên tử sắp ngã vào luân hồi, tay đang nắm chặt Nhan Đàm, còn Nhan Đàm vừa khéo cũng đang rút tay. Vốn là vì Chưởng Đăng cào xước tay nàng rất đau.
Cuối cùngNhan Đam lại nhảy xuống thất thế luân hồi.
Ứng Uyên thật ra đã biết, Chưởng Đăng tiên tử không phải bị nàng đẩy xuống, Nhan Đàm tuy bướng bỉnh, trông thì có vẻ ương ngạnh một chút, nhưng nàng sẽ không bao giờ làm việc xấu xa như thế. Với tình hình lúc ấy, hắn có tin tưởng nào thế nào cũng đành bất lực. Nhưng hắn lại không ngờ Nhan Đàm dám nhảy xuống thất thế luân hồi.
Lúc hắn và Chưởng Đăng tiên tử lao tới, chỉ thấy Chỉ Tích đứng ở phía xa, đôi mi thanh tú nhưng ánh mắt lạnh lẽo xuyên thẳng đến người Chưởng Đăng tiên tử. Nàng đi đến trước mặt Chưởng Đăng đang run rẩy, cười lạnh một tiếng rồi quay người đi.
Đến một ngày, Ứng Uyên nhớ tới Địa Nhai, nhắm mắt tự đi theo trí nhớ, mò mẫm đến chỗ miếng gỗ khắc hoa phía cửa sổ. Thật lâu trước kia, nàng luôn than thở oán giận nói, cả cái ao sen toàn trắng như tuyết, chẳng có chút sắc hồng nào, khó coi chết được. Hắn khi ấy cũng đứng ở cửa sổ này, hít thở hương hoa sen thơm ngát trong không khí, cả ngày chỉ đứng vậy.
Ứng Uyên đẩy cửa sổ kín mít kia ra, cảm giác ngỡ ngàng. Bên ngoài cửa, từng lùm cỏ dại mọc um tùm. Hắn nhớ lại lời nàng véo von tả lúc hoa sen nở đẹp thế nào, lúc nói cảm giác còn cười cười nịnh nọt, có khi như nhõng nhẽo với hắn.