Trầm Vụn Hương Phai

Chương 107: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm thất tịch (phần 1)



Tử Lân và Lâm Lãng cãi nhau.

Nhan Đàm ngậm đũa nhìn hai người quay mặt sang hai phía, không thèm nhìn nhau. Nàng đã nói mà, tính tình Tử Lân thối như gầm cầu như vậy, cứng rắn như đá, mỹ nhân như Lâm Lãng sao có thể chịu nổi hắn chứ. Nàng vui vẻ xem kịch, trông mong mà nhìn, bỗng nhiên trước mặt tối lại, dường như bị ai chụp một cái mũ rộng lên đầu.

Nhan Đàm trợn mắt nhìn, chỉ thấy Dư Mặc đè ống tay áo, nghiêng người đặt đĩa rau cần sang trước mặt nàng, giọng đều đều nói: “Ăn đi.”

Nhan Đàm giận à nha, từ khi nàng tỉnh lại tới nay, Dư Mặc đối xử với nàng vẫn ôn hòa như trước, thậm chí còn ác liệt hơn trước vài phần: “Ta không ăn rau cần!”

Dư Mặc quay đầu liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Nàng vừa nói gì cơ, ta nghe không rõ.”

“Ta nói… Ta là ta thích ăn rau cần lắm à nghen…”

“Ồ, vậy ăn nhiều chút đi.”

Nhan Đàm tội nghiệp chọc chọc đĩa rau cần, không nhìn thấy khóe miệng Dư Mặc khẽ cong lên. Nàng cảm thấy tương lai sau này của mình thật ảm đạm không thể ta, ánh dương bên ngoài vào mắt cũng u ám vô cùng.

Rầm!!!

Lâm Lãng bỗng nhiên đẩy cái bàn trước mặt, bát đúa trên bàn theo quán tính cũng rơi xuống đất. Nàng đột nhiên đứng lên, đằng đằng sát khí lao tới Tử Lân.

Nhan Đàm lập tức ngẩng đầu lên, tuy rằng nàng không phản kháng được Dư Mặc, thế nhưng Lâm Lãng có thể ức hiếp Tử Lân mà, nghĩ vậy thôi trong lòng đã sáng bừng hẳn lên. Dư Mặc nâng khuỷu tay, tà tứ nói với nàng: “Bớt quản chuyện của người ta đi, chuyện vợ chồng nhà người ta cũng không quan hệ tới nàng đâu.”

Chỉ thấy Lâm Lãng ngẩng đầu ưỡn ngực, chọt vào mũi Tử Lân lớn tiếng: “Tử Lân, ta đã có cốt nhục của chàng!”

“…Phụt!” Nham Đàm phun hết trong miệng ra.

Xung quanh lâm vào yên tĩnh, Bách Linh trợn tròn mắt, đôi đũa trong tay rơi xuống đất cũng không hay biết gì, tiểu hồ ly ngã lăn quay trên bàn, nửa ngày cũng không bò dậy nổi, ánh mắt Nguyên Đan thì dại ra, hoàn toàn không có xíu xiu thần thái ngày thường nào.

Dư Mặc lấy khăn tay ra, cẩn thận bôi bôi trên mặt Nhan Đàm. Nhan Đàm chỉ cảm thấy bàn tay hắn mát lạnh, lực lau cân nhắc vô cùng thoải mái. Dư Mặc cất khăn lại, khóe miệng tươi cười: “Đã sớm nói với nàng rồi mà, bớt quản chuyện của người ta đi.”

Nhan Đàm kinh ngạc: “Ô, hình như chàng không kinh ngạc chút nào thì phải?”

Dư Mặc ừ một tiếng, lại đưa bát cho nàng: “Canh.”

Nhan Đàm cẩn thận múc canh cho Dư Mặc, hai vị trước mặt cũng đã hòa hảo. Mặt mày Tử Lân hớn hở: “Chuyện từ lúc nào? Sao ta không biết tẹo nào vậy.” Lâm Lãng dùng cánh tay trắng tuyết đấm cho hắn vài cái, một lúc lâu sau với sẵng giọng: “Vừa phát hiện ngày hôm trước…”

Tử Lân đương nhiên sướng điên, còn nói muốn mời đám yêu trên Da Lan sơn cảnh uống rượu đầy tháng.

Nhan Đàm nhịn không được mà nghĩ, mới mang thai bao lâu chứ, rượu đầy tháng này cũng phải chờ sinh xong mới nói à nha. Nhưng điệu bộ Tử Lân như cha ngốc, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng Lâm Lãng, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt hơn trước nhiều.

Dư Mặc cau mày liếc bọn họ một cái, lại quay đầu ngó Nhan Đàm, không nói câu nào.

Nham Đàm chỉ thấy lông tơ dựng đứng, lắp bắp kêu: “Dư Mặc… Chàng, chàng ngó ta làm chi…”

Dư Mặc thản nhiên nói: “Tử Lân bây giờ cả xương cũng chẳng còn nữa, về sau Lâm Lãng còn không ngồi trên đầu hắn luôn ấy.” Cũng giống như lúc mình có chuyện như vậy, vì thế cũng phải suy nghĩ kỹ một tẹo.

Nhan Đàm khô cả giọng nói: “Nhưng, nhưng Tử Lân vốn không có xương mà, hắn là rùa đó…”

Vì thế Nhan Đàm lại trở lại với tâm sự lớn nhất: Vì nhân sinh sau này, nàng nhất định phải tung khí thế bức người ra, từ trên cao nhìn xuống coi rẻ Dư Mặc. Rõ ràng là hắn để ý nàng như vậy, dựa vào đâu mà đòi ức hiếp nàng chớ?

Về chuyện này, có người có thể vạch rõ đường cho nàng.

“Ta và Tử Lân ấy hả? Ừm, là ta đi quyến rũ hắn trước, sao vậy?” Lâm Lãng buông quạt tròn trong tay xuống, lại thấy vẻ mặt Nhan Đàm cứng ngắc, lập tức giải thích, “Tộc chúng ta khác biệt, vì thế phong tục cũng không giống nhau đâu. Hồ tộc chúng ta lấy căn cơ này mà tu hành, càng đắc đạo thì mị thuật càng cao.”

Nhan Đam vuốt cằm, sầu đời vô cùng: “Nhưng chiêu này mà lấy ra đối phó Dư Mặc thì đâu có được ta.”

“Sao lại không được chứ? Đi, ta dạy nàng quyến rũ hắn, nàng trước cứ ôn nhu săn sóc hắn, sau đó đợi thời cơ, bộc phát nổi giận, khiến hắn không thể xem thườn nàng! Vừa đấm vừa xoa vài lần thì Dư Mặc mới dễ bảo được. Ta nói nàng nghe, ta sớm đã không vừa mắt hắn rồi!” Lâm Lãng đi trước Nhan Đàm, bước dọc theo con đường nhỏ ngoài đình viện.

“Lâm Lãng, nàng đang có bầu đấy, phải cẩn thận!”

“Sợ cái gì, xảy ra chuyện gì đều là lỗi của Tử Lân tất!”

“…” Trong lòng Nhan Đàm ai oán, thì ra trước đây nàng đều hiểu lầm Tử Lân rằng hắn lấy được Lâm Lãng thì quá tiện cho hắn rồi, thật không ngờ…

Lâm Lãng đột nhiên dừng bước, chỉ về phía trước, nhẹ giọng nói: “Nàng xem, Dư Mặc ở bên kia kìa.”

Nhan Đàm biết, Dư Mặc nhất định là ngồi trong đình viện dưới tán cây hòe, xem chút sách chút vở gì đó, bây giờ mặt trời đã xuống núi, hắn cũng tới giờ về.

Lâm Lãng ghé vào tai nàng nói: “Bây giờ nàng qua đó đi, đi thẳng được thì không cần đi vòng, chờ lúc hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng liền cười với hắn một cái, sau đó ngồi lên đùi hắn. Nếu hắn không có phản ứng gì thì hoặc là hắn không thích nàng, hoặc là hắn không phải đàn ông. Nhưng nghe Tử Lân nói, Dư Mặc rất thích nàng, biện pháp này nhất định dùng được.”

Nhan Đàm câm nín mất một lát, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Không có sau đó… Nhanh đi nhanh đi!” Lâm Lãng đẩy phía sau nàng, “Chỉ cần đi thẳng qua thôi, không cần chột dạ!”

Việc này làm sao mà không chột dạ được chứ hả bà cô?

Nhan Đàm hít sâu hai cái, loẹt quẹt đi qua phía Dư Mặc, đi được ba bước lại dừng lại quay đầu nhìn Lâm Lãng. Lâm Lãng ở phía sau nóng lòng khua tay, dùng khẩu âm nói: “Nhanh lên!”

Nhan Đàm khẽ cắn môi, mạnh chân bước về phía trước vài bước, ước chừng như vọt tới trước mặt Dư Mặc. Dư Mặc đang nhắm mắt dưỡng thân, nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi dưới gốc hòe già, nghe tiếng động liền mở mắt ra nhìn nàng, sau đó lại nhắm mắt lại.

Nhan Đàm cứng cả người, vừa rồi Lâm Lãng nói chờ hắn nhìn thì cười với hắn, nhưng bây giờ nàng có là sét cũng không kịp cười… Nàng quay đầu đi, chỉ thấy Lâm Lãng lại dùng khẩu hình gào lên: “Sao nàng ngay cả chút tư chất đấy mà cũng không có thể hả? Ngay bây giờ! Ngồi lên đùi hắn đi! Kéo tay hắn đi!”

Nhan Đàm tủi thân vô cùng, từ từ nhắm hai mắt dứt khoát ngồi xuống. Nàng còn chưa ngồi đã bị Dư Mặc ôm lấy thắt lưng. Hắn còn thuận tiện dịch qua bên cạnh, chừa ra một khoảng: “Nàng ngồi mạnh vậy không sợ ghế gãy à?”

Nhan Đàm gấp đến phát khóc, lại quay đầu nhìn Lâm Lãng cái nữa, chỉ thấy nàng ấy ức chế đến bốc cả khói, không tiếng động ý bảo: “Không phải sợ! Nắm tay hắn, trực tiếp thân mật!” Nhan Đàm thấy Lâm Lãng còn gấp hơn mình, trong lòng cũng hăng hái hơn hẳn.

Nàng nhích tới gần, trực tiếp hôn lên môi hắn.

Bởi vì không phải lần đầu nên cũng vô cùng thuận lợi.

Dư Mặc cứng người, hồi lâu sau mới đưa tay nắm lấy bả vai nàng.

Nhan Đàm nằm trên người hắn, chỉ thấy hắn nhấc tay chặn ở giữa hai người, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Nhan Đàm, ta…” Dư Mặc nói được vài chữ lại bỗng nhiên nhăn mày, trầm ngâm không nói gì thêm nữa. Nàng bỗng nhiên thấy buồn cười, nhưng vẫn đành phải nghẹn. Ở chung lâu vậy rồi, nàng cũng phát hiện ra lúc Dư Mặc ngượng ngùng sẽ đều ho nhẹ, sau đó nói mấy chữ gì đó. Tuy rằng biểu hiện của nàng lộn tùng phèo nhưng ít ra cũng đạt được mục đích, ít ra Lâm Lãng cũng không cần tức đến phụt khói nữa.

Bỗng nhiên Dư Mặc lạnh lùng liếc Lâm Lãng một cái, Lâm Lãng đành tức giận lui vài bước, quay đầu đi thẳng.

“Nhan Đàm, ta đã nói trước rồi mà, lần tới chiêu này không dùng được đâu.”

Nhan Đam vô cùng muốn đốp lại “Nếu không dùng được thì chàng thẹn cái gì”, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của hắn vẫn đành yên lặng nuốt lống mấy lời này. Nàng căn bản không đấu nổi hắn.

“Nói ta nghe xem, nàng gây họa gì rồi, hay là làm sao vậy?” Dư Mặc ngồi dậy, “Lại còn để Lâm Lãng dạy nàng cách này? Nàng thật là…”

Nhan Đàm nghẹn lời, nàng cũng không thể nói nàng muốn ức hiếp Dư Mặc được đúng không, nói vậy chắc tối nay không có cơm mà ăn quá. Nàng cân nhắc một hồi lâu, mãi sau mới ấp úng mở miệng: “Dư Mặc, bên cạnh chàng bây giờ không có ai, cũng không lấy ai, vậy… Vậy chàng thích ta đúng không?”

Dư Mặc nhìn nàng, không nói gì.

Nhan Đam quả thực sợ hãi: “Chẳng lẽ chàng thay lòng đổi dạ nhanh vậy sao?”

“Ta thế nào có quan hệ gì với chuyện nàng vừa làm sao?” Dư Mặc gõ lên trán nàng một cái, “Đổi lý do khác.”

Nhan Đạm ừm một tiếng: “Thật ra thì có liên quan mà… Cái này, Lâm Lãng nói, nếu chàng không phản ứng gì, chứng tỏ chàng không thích ta.” Đáy mắt Dư Mặc đọng ý cười, nhưng lại vẫn không hé răng. Nhan Đàm rốt cục cũng hiểu vì sao nàng luôn thấy lúc hắn cười rất dịu dàng. Hóa ra nụ cười từ tận đáy lòng lại ấm áp như vậy.

“Vì thế nàng muốn xem phản ứng của ta sao?” Tay Dư Mặc vén lọn tóc bên má nàng. Nhan Đàm ngẩn ngơ, còn chưa hiểu ý hắn đã thấy trời đất đảo lộn, người bị hắn bế thốc lên. Nàng hoảng hốt, theo bản năng liền ôm chặt lấy hắn, cách một lớp áo mỏng, lưng hắn như lửa đốt, khiến nàng lập tức căng thẳng.

Nhan Đàm kinh ngạc nghĩ, tư thế này sao lại giống khiêng heo vậy chớ? Nàng nghĩ bản thân mình không đủ cao gầy, cơ thể cũng không đủ nặng, Dư Mặc ôm nàng cũng không quá không thích đúng không. Bỏ đi bỏ đi, cho dù bây giờ nàng hết ăn lại nằm, cơ thể phình ra như cáu lu chắc hắn cũng không thèm để tâm quá.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, mãi mới rút ra được một kết luận: Đây chắc là thứ gọi là…có hứng???

Mặt trời chìm dần phía tây, chân trời màu rám chiều dần ảm đạm, lẳng lặng hòa với màn đêm. Ánh trăng trắng bạc thay mặt trời, sao trời điểm xuyết, tiếng côn trùng kêu liên tiếp bên tay.

Nhan Đàm nhìn mặt đất như được phủ một lớp vải bạc long lánh mỏng manh, thỉnh thoảng lại có yêu quái to nhỏ trong Da Lan sơn cảnh chạy qua chí chóe, nhìn thấy hai người đều sửng sốt, sau đó sợ khiếp đảm đến mức hồn phi phách tán, cuối cùng trốn tiệt. Nhan Đàm nhìn bọn chúng mà há hốc mồm, câu đầu tiên thốt ra lại ra: “Sao bọn chúng lại chạy như dân tị nạn thế?”

Dư Mặc dừng bước một chút, sau đó lại làm như không có việc gì đi qua hành lang dài: “Nàng nghĩ xem bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Nhan Đàm nhìn đường phân biệt một chút: “Hình như là tới phòn chàng.”

“Vậy trên giường trong phòng ta thì còn có thể làm chuyện gì chứ?”

Nhan Đàm ngẩn ngơ, vội hỏi: “Dư Mặc Dư Mặc, thần thiếp thấy chúng ta hay là cứ từ từ thôi ha, kịch này không phải diễn vầy đâu!”

Dư Mặc vô cùng bình tĩnh hỏi: “Vậy kịch này nên diễn thế nào?”

Nhan Đàm nghĩ một chặp, lại vội vàng nói: “Trước tiên chắc hẳn là nên đi ngắm cỏ ngắm hoa gì đó, nhưng bây giờ chắc không hợp đâu ta, vậy đổi thành ngắm trăng ngâm thơ cũng rất phong nhã mà. Ánh trăng đẹp như vầy, có thể đi loanh quanh một chút, sau đó…”

“Nói vậy những ccâu lúc trước của nàng đều là thuận miệng bịa chuyện hả?”

“Đương nhiên không phải mà!” Nhan Đàm thực tức giận.

Tay Dư Mặc đẩy cánh cửa gỗ lim khắc hoa, phất ống tay áo đóng cửa lại, thâó giọng nói: “Nhan Đàm, ta đã đưa sính lễ tới tộc trưởng tộc nàng.”

Nhan Đàm vốn đang giãy dụa lại bỗng ngẩn ngơ: “Lúc nào?”

“À, là lúc nàng còn chưa tỉnh.” Dư Mặc cúi người đặt nàng trên giường, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.

“Nhưng mà sau đó thì sao?”

“Sau đó? Dường như tộc trưởng của nàng rất vui vẻ, không ngừng nói đồng ý, lại sợ hôm nào mắt giời ta hưu nàng, còn muốn ta chọn thêm vài… Nhan Đàm?”

Nhan Đàm cụp mi, mắt đỏ bừng, kéo ống tay áo Dư Mặc: “Nói gì vậy hả? Sao lại sợ ta bị hưu chứ? Ta kém cỏi vậy sao? Sao bắt nạt người khác vậy chứ… Ưm?” Khuôn mặt tuấn tú trước mặt gần trong gang tấc, nụ hôn nóng bỏng dừng trên môi nàng, trong tích tắc chỉ cảm thấy đẹp mắt mà dịu dàng.

Trong đầu Nhan Đàm trống rỗng, dù sao sớm muộn cũng có ngày này, ăn trước cũng là ăn mà ăn sau cũng là ăn, chẳng khác gì nhau. Nàng tự giác ôm chặt lấy thắt lưng Dư Mặc, nặng nề hôn lại hắn.

Việc bọn họ đang sắp làm bây giờ, trong giới tu hành gọi là song tu, mà ở thế gian gọi là mây mưa.

Lúc Nhan Đàm hôn lại, chỉ thấy Dư Mặc cười khẽ một tiếng, thân mình hơi áp lại, để nàng tùy ý xâm nhập vào miệng mình, ngón tay cởi bỏ vạt áo của đối phương. Trên tay hắn dùng sức chậm rãi đè lấy vai nàng, cúi đầu hôn cằm của nàng, sau đó chậm rãi trượt xuống.

Nhan Đàm cắn môi, quyết không yếu thế, tay chạm tới vạt áo của Dư Mặc liền kéo xuống, vạt áo bị nàng hành hạ trượt thẳng xuống dưới. Năm đó nàng làm trong gánh hát, cho dù là áo diễn nặng trịch cũng chỉ cần một giây để cởi thôi đó, nói chi đến vạt áo thường này chớ.

Dư Mặc áp đảo lại thân nàng, mái tóc đen xõa trên đệm, tản ra như một bông cẩm tú.

Cách lớp áo đơn bạc, dấu vết động tình không thể che dấu. Nhan Đàm như phải bỏng, cả người bị nụ hôn nóng rực hâm nóng lên. Tóc hai người dây dưa một chỗ, cơ thể nóng rực như ngọn lửa, chỉ một chút nữa thôi liền có thể bùng cháy.

Trán Dư Mặc lấm tấm mồ hôi, thần sắc vẫn trầm tĩnh như trước nhưng tình cảm nổng nhiệt trong mắt lại không thể che dấu: “Nhan Đàm.”

Nhan Đàm còn tưởng hắn muốn nói gì, liền im lặng chờ đợi, đột nhiên trong người nóng rực đau đớn, nàng không nhịn được bấu chặt vai hắn mà hít một hơi, thân thể cứng ngắc chậm rãi thả lỏng. Dư Mặc cúi đầu khẽ gọi một tiếng bên tai nàng: “Nhan Đàm…”

Lúc này nàng mới biết, hắn chỉ muốn gọi tên nàng mà thôi.

Chỉ gọi tên một tiếng lại khiến lòng nàng đau đớn, nàng mở to mắt muốn nhìn sắc mặt của hắn, khuôn mặt giờ đây đã mang vẻ khuynh tình chưa bao giờ có, cho dù động tình vẫn tuấn tú như thường.

Như có như không, Nhan Đảm cảm thấy, Dư Mặc thế này quả thật muôn phần động lòng người.