Nàng đã nghĩ rõ ràng thông suốt, mình không giống như Đường Châu biết dùng nội lực truyền âm, chỉ có thể vất vả một chút xáp lại gần bên tai hắn mà nói. Kết quả mới nói được có câu này, hắn đã một phát thô bạo đẩy văng nàng.
Nhan Đàm thậm chí còn không kịp vùng vẫy, cả người đã rớt thẳng xuống xà nhà.
Cũng may là nàng phản ứng cực nhanh, lúc tiếp đất đã trụ vững thân người, đáp xuống ngay trước chiếc bàn, vừa khéo mặt đối mặt với Duệ Đế bấy giờ nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn lên.
Nhan Đàm không một mảy may nhúc nhích, giữ nguyên tư thế khuỵu gối trước bàn, cúi đầu thưa: “Hoàng thượng vạn tuế.” Thực ra nàng trước giờ vẫn cho rằng trên đời này có thể thiên thu vạn tuế, trừ con rùa ra thì chỉ có tiên quân trên thiên đình.
Nàng chỉ nghe thấy vài tiếng hít hà sau lưng, một đội thị vệ bao vây bên ngoài thư phòng, kẻ vác cung đồng loạt giương cung, đao kiếm đều tuốt khỏi vỏ, chỉ đợi hoàng đế hạ lệnh một tiếng là sẽ xông vào băm nàng thành một vũng thịt bầy nhầy.
Duệ Đế khép bản tấu chương trên tay lại, tay khẽ chống cằm, đoạn đứng dậy bảo: “Bình thân.” Ông nhìn ra ngoài, ra lệnh: “Lui xuống cả đi.”
Nhan Đàm tức thì cảm thấy hai câu nói này của ông thoát ra khỏi miệng cực kì có cung cách phong độ.
Tốp thị vệ bên ngoài lập tức lui sạch không còn một mống.
Nhan Đàm nhìn thấy vạt áo vàng rực chậm rãi bước tới ngay trước mặt mình, bấy giờ nàng mới đứng thẳng dậy, nhưng vẫn giữ đầu cúi thấp. Trong lòng nàng rất rõ ràng, xông vào hoàng cung kinh động thánh giá đã là tội chém đầu, còn không biết điều ngoan ngoãn, có bị lăng trì đi nữa cũng là tự mình chuốc lấy. Huống hồ đa số mọi người đối với người lễ nghĩa chu toàn, thái độ nhã nhặn đều sẽ nảy sinh chút ít cảm tình, chả ai lại đi ưa kẻ ăn nói xấc xược lại lúc nào cũng chống đối mình.
Ai ngờ Duệ Đế trầm ngâm chốc lát, đoạn hỏi một câu khiến nàng há họng cứng lưỡi: “Ngươi là yêu?”
Nhan Đàm từ khóe mắt liếc thấy người hoạn quan đứng đầu kia từ đầu tới chân đều bắt đầu run lẩy bẩy, thật không biết nên mạnh miệng chối phăng hay là thẳng thắn thừa nhận sự thật này.
Duệ Đế phẩy tay cái, trầm giọng bảo: “Các ngươi ra ngoài cả đi.” Hoàng để đã phát lệnh, mấy hoạn quan cung nữ kia chỉ còn nước mặt mày trắng bệch, hai chân run rẩy lui sạch ra ngoài, khẽ khàng khép cửa phòng lại.
Nhan Đàm có chút không hiểu, tại sao phàm nhân vừa nghe tới yêu quái, không hãi đến tay chân bủn rủn thì là vác máu chó nước bùa xông tới đòi đánh đòi giết, nhưng lúc nhìn thấy tiên quân tiên tử trên thiên đình thì lại hoàn toàn không như vậy. Thực ra nàng cảm thấy yêu và thần tiên cũng có khác là bao đâu.
Duệ Đế tựa người bên bàn, cười bảo: “Giáng Phi của trẫm, thực ra cũng là yêu, khi đấy ngẫm qua, hẳn ngươi cũng giống như nàng. Nay đã hai mươi năm trôi qua, dung mạo của ngươi lại một chút cũng không đổi, quả đúng là vậy.”
Nhan Đàm lắp ba lắp bắp: “Hoàng thượng, ta thì quả thực là yêu, nhưng còn Giáng Phi của người chỉ e không phải.”
Nàng nhớ vị hoa tinh cô nương xinh đẹp kia và mình quả là đồng đạo, nhưng lần này vào hoàng cung lại không hề phát hiện có yêu khí, tuy nàng không rõ đã xảy ra biến cố gì, nhưng có những chuyện tuyệt đối không thể thừa nhận, đặc biệt là loại việc làm chia uyên rẽ thúy, ly gián nội bộ này, làm rồi nhất định sẽ bị trời đánh thánh đâm.
“Ta cũng biết Giáng Phi nàng hiện giờ đã không phải nữa, cũng chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.” Ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, “Ngươi còn có bạn đồng hành?”
Nhan Đàm rầu thúi ruột ừm tiếng.
Đường Châu từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, phong thái rất mực ung dung, đoạn nhấc gấu áo, quỳ một chân xuống: “Tham kiến hoàng thượng. Kinh động ngự giá, thực đã mạo phạm thiên nhan, xin hoàng thượng trách tội.”
Nhan Đàm vò chặt nắm tay, rất muốn tung sang một cú hỏi thăm thân thể. Vốn dĩ đang yên đang lành, nếu không tại hắn thình lình một phát đẩy văng nàng xuống thì căn bản sẽ không có ai phát hiện.
Duệ Đế giơ tay ra hiệu, ôn tồn lên tiếng: “Bình thân.”
“Hoàng thượng, thực ra chúng ta lần này đến, là có việc muốn hỏi xin người.” Nhan Đàm thấy phản ứng của ông không giống như đang giận dữ, bèn cúi đầu khẽ nói, “Nghe bảo gần đây có vị quan địa phương miền Bắc tiến cống vào cung một đợt cống phẩm, bên trong có một món vật là một trong thượng cổ tứ thần khí…”
“Thế nên, hai người vào cung vốn là muốn tìm món thần khí này?”
Nhan Đàm thầm nghĩ, quả không hổ là hoàng đế, lời ra khỏi miệng cứ là ưu nhã, dùng “tìm” chứ không phải “chôm”.
Ông đến cả do dự cũng không, mở miệng liền đồng ý ngay: “Trẫm bây giờ sẽ cho người tìm đợt cống phẩm đấy từ nhà kho mang về đây, hai người cứ chọn mà xem.”
Nhan Đàm lại nghĩ, quả không hổ là hoàng đế, nói chuyện cũng thẳng thừng quyết đoán tới vậy, nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không hai. Nàng lập tức chớp thời cơ tán tụng: “Ta mấy năm nay luôn nghe kể bách tính khen ngợi hoàng thượng người trị quốc anh minh, một lòng vì việc nước nhọc công thế nào, hôm nay tận mắt chứng kiến mới hay những lời nói kia quả chẳng sai.”
Duệ Đế vừa lúc đặt chân tới cửa thư phòng, mở cửa thấp giọng dặn dò mấy câu hoạn quan đứng đầu đang hầu bên ngoài, nghe lời không khỏi thoáng sững ra, đoạn chợt xoay người nhìn về phía Đường Châu: “Nàng ta là yêu, còn ngươi hẳn là không phải?”
Đường Châu nhất thời chưa nghĩ tới dụng ý của đối phương, bèn khẽ gật đầu.
Duệ Đế lại xoay đầu sang, bảo với đám thị vệ bên ngoài: “Yêu cũng bỏ đi, các ngươi nhiều người như vậy lại có thể để một người bình thường ra vào thoải mái trong cung, những ai trực ban đêm nay tất thảy đều phạt một năm bổng lộc, tự mình tới nội vụ phủ lĩnh phạt.”
Nhan Đàm cố ý tảng lờ hết những ánh mắt oán hận đậu trên người mình, xoay sang nói với Đường Châu: “Tại ngươi không đó, người ta còn có cả nhà già cả nheo nhóc phải nuôi, ngươi lại hại cho bọn họ bị trừ một năm bổng lộc.”
Đường Châu sa sầm nét mặt không nói một lời.
Người trong hoàng cung làm việc đúng là rất nhanh, còn chưa tới hai ly trà thì đã có mười mấy hoạn quan tay chân lanh lẹ khuân chín chiếc rương to vào thư phòng.
Duệ Đế ngồi xuống bên bàn, tay nâng ly trà hớp thử một ngụm: “Đồ vật đều đã ở đây, hai người có thể tự mình tìm lấy.”
Đường Châu chậm rãi bước tới bên rương, cúi người nhặt từng món đồ một lên xem thử. Hắn lần lượt kiểm hết năm chiếc rương mà vẫn chưa thu hoạch được gì, không khỏi khẽ chau mày. Hắn bước tới trước chiếc rương thứ sáu, chiếc này so với mấy chiếc trước đó bé hơn trông thấy. Vừa thò tay vào, thần sắc Đường Châu đã trở nên kì quặc một cách rõ rệt, lúc rút tay về, trên tay đã giữ một tấm gương cổ hình tròn chạm trổ hoa văn. Những đường vân của chiếc gương này được mài giũa vô cùng tinh tế, nhưng lại không theo một cấu trúc cụ thể nào.
Nhan Đàm đón chiếc gương cổ vào tay gõ gõ một hồi: “Đây là Lí Trần hay Địa Chỉ?”
Đường Châu lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Duệ Đế ở một bên chậm rãi cất tiếng: “Nay đồ vật đã tìm thấy, vậy còn có việc gì khác nữa không?”
Nhan Đàm ngay tắp lự thưa: “Hồi bẩm hoàng thượng, không còn việc gì nữa ạ, làm phiền đã lâu, chúng ta tức khắc rời khỏi.” Ưu tiên hàng đầu hiện giờ, chỉ cần lập tức hội ngộ Liễu Duy Dương và Dư Mặc, rời khỏi Nam Đô, cứ cho sau này hoàng đế có nhớ ra muốn trị tội bọn họ, thì cũng chỉ có thể mơ tưởng mà thôi.
Nàng vừa định xào lại chiêu cũ dùng yêu thuật bày ra một màn chướng nhãn pháp lẻn ra khỏi cung thì đã nghe Duệ Đế thong thả buông câu “Gượm đã”. Nhan Đàm tức khắc ngoảnh đầu sang nhìn hoàng đế, khiêm nhường thỉnh giáo: “Hoàng thượng hãy còn cao kiến gì ạ?”
“Ta phái người đưa hai người ra khỏi cung, lẻn ra lẻn vào thế này còn ra thể thống gì nữa.” Ông vỗ tay cái, vài thị vệ đang phiên trực lập tức chạy vào quỳ một chân xuống, “Truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức tiễn vị cô nương và công tử này ra khỏi cung, không được xảy ra sơ suất.”
Nhan Đàm nhìn mấy thị vệ đang quỳ kia run cầm cập đến là tội nghiệp, không khỏi sinh lòng cảm thông.
Đợi qua khỏi chỗ rẽ ngoặt của ngự thư phòng, Nhan Đàm xoay đầu sang dòm thị vệ mặt mày tái mét cạnh mình, nhỏ nhẹ cất lời: “Thật là xin lỗi, hại cho các huynh đi toi một năm bổng lộc, bây giờ các huynh có yêu cầu gì đừng ngại bảo ta, ta nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng.”
Người thị vệ kia đánh rơi thanh đao trên tay xuống đất, loạng cha loạng choạng lùi ra xa năm bước chân, giọng run lập cập đáp: “Không không… thật sự không cần đâu, vị đại tiên này, xin cứ quên việc đã từng gặp qua tiểu nhân, á…”
Có thể thấy rằng phàm nhân khi gặp phải yêu bọn họ, đa số vẫn có phản ứng sợ hãi.
Thế nhưng vị Duệ Đế kia rõ ràng biết người bên gối đã từng là yêu, nhưng lại không hề để tâm, ước chừng là do đã thực sự phải lòng đối phương.
Nhan Đàm chỉ đành quay mặt sang hỏi Đường Châu: “Nếu ngươi có được Địa Chỉ rồi thì phải làm sao nữa? Hay là giống như Chử Mặc, còn phải giải phong ấn gì đó?”
Bọn họ đi ngang qua điện Cảnh Dương, thấy một thiếu niên mặt mũi rất khôi ngô đang chạy ngược chiều, phía sau còn có một tốp hoạn quan cung nữ đang đuổi theo cố bắt kịp. Người thiếu niên này lúc chạy qua cạnh Nhan Đàm bước chân chậm lại, nhìn nàng nở một nụ cười, phảng phất có nét khoáng đạt phong lưu, đoạn ngoái đầu lại nhìn cái, tiếp tục chạy khỏi.
Nhan Đàm bỗng nhiên nhớ lại rất lâu về trước, khi nàng còn chưa thành yêu, lang thang phiêu dạt bên ngoài lục giới. Cũng trong tòa thành cổ này, nàng đã xem một vở kịch cũ. Khi ấy Duệ Đế còn trẻ tuổi nhưng đã phong lưu thành thói, nhìn không ra chút thật lòng nào. Về sau, ông lại bằng lòng vì một người con gái hồi tâm chuyển ý, dù đã lên đến đế vị ngày nay cũng vẫn như cũ không hề thay đổi.
Nụ cười và tướng mạo của thiếu niên kia, dường như chính là dáng vẻ của Duệ Đế thời trai trẻ.
Nhan Đàm buột miệng lẩm bẩm: “Tại sao một người, lại có thể vì một người không chút quan hệ nào với bản thân bỏ ra nhiều đến như vậy…”
Nàng xoay đầu nhìn Đường Châu, lòng nghĩ, hắn vì muốn tìm được người trong giấc mộng kia, thậm chí không quản an nguy bản thân lên đường kiếm tìm thượng cổ thần khí. Tại sao nàng bấy nay lại chưa từng gặp qua một người khiến mình có cảm giác được dốc lòng thương yêu đến vậy?
Nàng từng có quãng thời gian vẫn tưởng Dư Mặc ít nhất có chút thích mình, vì hắn vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt. Về sau mới phát hiện, loại quan tâm này hoàn toàn không chỉ dành riêng cho nàng, hắn đối với Bách Linh, với Tử Lân đều rất mực chân thành. Khi bọn họ ở cùng nhau, luôn luôn là lời nàng nói nhiều hơn, thời gian nàng dính lấy hắn cũng nhiều. Nếu có một ngày bọn họ phải đường ai nấy đi, kẻ thực sự không đành lòng từ bỏ chắc chỉ có nàng?
Nàng ngoái đầu nhìn sang, thấy Đường Châu khóe miệng khẽ nhích, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Hắn nhìn thấy đôi mắt long lanh trong vắt kia, như viên ngọc lưu li bị nứt rạn, tâm tình bên trong vụn vỡ tan tác. Còn hắn, chỉ đành lực bất tòng tâm.
Liễu Duy Dương cầm tấm gương cổ kia lật tới lật lui xem hết một lúc, đoạn đưa ra một kết luận: Đây là Lí Trần, chứ không phải Địa Chỉ.
Nhan Đàm có hơi thất vọng: “Sao công tử biết đây là Lí Trần?”
Hắn lật tấm gương cổ lại, ngón tay quét qua đường vân trên mặt sau gương: “Trên này có khắc văn tự thời thượng cổ, còn nói Lí Trần có thể soi thấu những huyền bí trong đất trời, khiến con người ta bác cổ thông kim.” Hắn đặt Lí Trần xuống, mở miệng an ủi một câu: “Tóm lại chỉ cần tìm ra món thần khí cuối cùng, thì chắc chắc là Địa Chỉ không còn nghi ngờ gì nữa.”
Đường Châu ngồi yên bên bàn, không nhúc nhích cũng chẳng nói gì.
Nhan Đàm thầm nhủ, lời nói của Liễu Duy Dương rõ là dư thừa. Có tổng cộng bốn món thần khí, hiện giờ đã gặp qua ba, duy nhất một món còn lại không phải Địa Chỉ thì còn có thể là gì? Lại nói chính là món thần khí cuối cùng này, cũng chả biết năm nào tháng nào mới tìm ra được.
Chợt Liễu Duy Dương khẽ hử một tiếng, ngữ điệu có chút lên cao.
Nàng ngay tắp lự cảnh giác dòm sang đối phương.
Liễu Duy Dương đã đặt Lí Trần xuống bên mép bàn, nhưng lòng bàn tay lại vẫn cứ dính chặt trên mặt gương, không cách nào tách rời được.
Dư Mặc vốn đang tựa người bên cửa, trông thấy tình cảnh này sắc mặt khẽ biến, chân bước vào trong mấy bước: “Liễu huynh, món thần khí huynh từng sở hữu trước đây là gì?”
Liễu Duy Dương ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt toát ra chút vẻ hoang mang: “Lẽ nào… là Lí Trần?”
Nhan Đàm trông thấy dáng vẻ bọn họ như vậy, càng lấy làm lạ: “Lí Trần trước đây là đồ vật của công tử, giờ đã về lại tay mình, việc này cũng rất tốt mà.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì nàng đã rõ vì sao Liễu Duy Dương bấy nay mặt lạnh như tiền, đáy mắt không một gợn sóng lại lần đầu tiên lộ vẻ hoang mang. Nàng chỉ cảm thấy bản thân bị một nguồn lực vô hình cuốn lấy, trước mặt là ánh sáng chói lòa, toàn thân như chìm ngập trong giá rét của băng lạnh nghìn năm. Cảnh tượng chung quanh bắt đầu méo mó, kéo dãn, lắc lư đến nàng đầu váng mắt hoa.
Đợi khi mọi thứ lắng dịu trở lại, nàng mở mắt ra, quang cảnh trước mắt cứ như một bức tranh thủy mặc tráng lệ, trên sông sương mù ngợp tỏa, thấp thoáng có thể thấy được non xanh uốn khúc thoắt ẩn thoắt hiện trong màn hơi sương.
Sinh tử trường, Dạ Vong Xuyên, Hoàng Tuyền đạo.
Nàng cứ ngỡ rằng, suốt đời suốt kiếp mình cũng sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nơi này.
Liễu Duy Dương một chân quỳ khuỵu xuống bên bờ sông, sắc mặt tái nhợt, dường như trong khoảnh khắc đó đã hứng trọng thương, nôn ra một ngụm máu tươi. Thanh sáo ngọc từ trong tay áo rơi ra, rớt xuống mặt đất gãy lìa làm đôi.
Dư Mặc điềm đạm cất lời: “Liễu huynh vốn là Thiên cực Tử hư Chiêu thánh Đế quân, Lí Trần đã gọi trở về tiên lực của huynh ấy, dựa vào cơ thể huynh ấy hiện giờ, đã không còn dung nạp nổi nguồn tiên lực trước đây.”
Đường Châu lặng thinh một lúc, đoạn bảo: “Cảnh tượng nơi này, rất giống với cảnh vẽ trong bức họa ở gian thạch thất cuối cùng của tòa cổ mộ ở trấn Thanh Thạch.”
Nhan Đàm thở dài: “Khi đó ta nhìn thấy bức họa kia, còn hỏi qua Đào cô nương có tin là ta từng tới u minh địa phủ hay không. Lúc đó ngươi nói với ta, bây giờ nằm mơ còn hơi bị sớm. Thực ra nơi này chính là u minh địa phủ, ta vốn dĩ không hề giỡn chơi.”
Nàng đã lần lữa nán lại nơi này suốt cả nghìn năm, sao lại có thể lãng quên cho được?