Mục Tư Thần có cảm giác lo lắng như có nợ xấu online.
Cảm giác này, là cực kỳ cay nhưng lại phê, lại cũng có cảm giác cảm giác lo lắng như có một khoản nợ xấu online vậy.
Tần Trụ càng mạnh, Mục Tư Thần càng bất an.
Cậu sẽ không vì danh xưng "Thần bảo hộ nhân loại" này mà ngây thơ tin tưởng quái vật cấp Thần Tần Trụ có tư tưởng dâng hiến không vụ lợi như Bàn Cổ, Nữ Oa.
Những điều mắt thấy tai nghe ở trấn Đồng Chi khiến cho Mục Tư Thần rõ ràng, đã dính dáng đến mấy vị "Thần" này thì phải trả một cái giá rất lớn.
Quả thật, trong giao dịch của cậu và Tần Trụ, Tần Trụ cũng thu về một số tín đồ, nhưng nhìn mấy miếng Giấy dán bản ngã tỏa ra ánh bạc này, Mục Tư Thần cảm thấy những tín đồ mà cậu đào được hình như không đủ trả lãi vay cho mấy miếng Giấy dán bản ngã này.
Cho dù thấy bất an, Mục Tư Thần vẫn không nương tay, chuyển hóa mười tình nguyện viên liền một lúc mới ngừng lại.
Dù sao thì so với cái giá phải trả vô cùng đắt mà Tần Trụ đòi trong tương lai, vẫn là việc giải quyết nguy cơ trước mắt tương đối quan trọng hơn.
Mười miếng Giấy dán bản ngã thu về tay, Mục Tư Thần hơi thở phào nhẹ nhõm.
Có mấy miếng Giấy dán bản ngã này, ít nhất bọn họ có thể duy trì tinh thần không sụp đổ.
Đây là miếng Giấy dán bản ngã do đào được từ sức mạnh của Tần Trụ, uy lực so với miếng thu được từ tín đồ bị tẩy não bằng đài còn mạnh hơn. Dựa trên đẳng cấp mà tính toán, nếu như miếng giấy mà Mục Tư Thần dùng điểm năng lượng của mình lấy được ở level 1, miếng giấy do dùng đài tẩy não là level 10, vậy miếng Giấy dán bản ngã thu được khi sử dụng đồ đằng của Tần Trụ ít nhất phải level 30.
Có những miếng Giấy dán bản ngã này, cho dù cậu đi nhìn thẳng vào Con mắt khổng lồ, ít nhất cũng có thể duy trì được 10 giây.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn 10 giây mà thôi.
Chênh lệch về thực lực có phải lớn quá rồi không? Mục Tư Thần không khỏi cười khổ một cái.
"Đủ không?" Trì Liên mở ra cửa văn phòng, thò đầu vào, "Có cần lừa tiếp vào không?"
"Không cần." Mục Tư Thần nói.
Thật ra cậu mơ hồ cảm thấy mấy miếng Giấy dán bản ngã này còn chưa đủ, nhưng cậu còn chưa tìm được nơi "Trụ" tồn tại, thời cơ chưa chín muồi, chưa đến lúc quyết chiến, bọn họ cần phải hành động khiêm tốn.
Chuyển hóa mười tình nguyện viên đã là cực hạn, nếu thêm nữa thì sẽ bị người khác phát hiện ra.
Mục Tư Thần thu hồi cuốc chim.
Sau khi cuốc chim trở về trong cột vũ khí, con số trên thanh năng lượng của Mục Tư Thần đã khôi phục về mức bình thường, số lượng biến thành "4".
Mục Tư Thần dán một miếng Giấy dán bản ngã màu bạc vào sau gáy, ánh bạc lóe lên, hình xăm in vào sau gáy, năng lượng của thanh mana lập tức tràn đầy, con số cũng biến thành "300".
【Chúc mừng người chơi cuối cùng đã tìm được cách thăng cấp, sử dụng một tấm miếng Giấy dán bản ngã cấp nền tảng, cấp bậc của người chơi sẽ tăng từ cấp 1 lên cấp 2, mở khóa cấp bậc của miếng Giấy dán bản ngã.】
【Cấp bậc của Giấy dán bản ngã: cấp nền tảng, cấp trụ cột, cấp tàng tinh, cấp tế nhật, cấp di thiên. Giấy dán bản ngã thấp hơn cấp nền tảng đều như giấy vụn, không có hiệu quả tăng cấp.】
【Dưới cấp 10, có thể dùng Giấy dán bản ngã cấp nền tảng để thăng cấp.】
Như trong game thăng cấp, bằng việc đánh quái, làm nhiệm vụ, sẽ tích lũy được kinh nghiệm để thăng cấp. Nhưng Mục Tư Thần dùng cuốc chim đánh quái nhỏ thì chỉ có cuốc chim thăng cấp, còn cậu lại không thể tích lũy được kinh nghiệm, chỉ có được miếng Giấy dán bản ngã.
Mục Tư Thần vẫn luôn suy nghĩ cách thăng cấp và tăng giới hạn trên của giá trị năng lượng, nhưng vẫn không có manh mối.
Cậu chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chơi game phong phú của mình mà phân tích, cho rằng cách thăng cấp phải tìm từ việc đánh quái và làm nhiệm vụ.
Nhưng mà nhiệm vụ tân thủ mà hệ thống đưa ra quá khó, cơ bản là người chơi cấp 1 không thể hoàn thành, trước hết phải thăng cấp thì mới có năng lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Ngoại trừ làm nhiệm vụ ra, muốn thăng cấp cũng chỉ còn lại một cách là đánh quái.
Khác với việc đánh quái sẽ trực tiếp tích được kinh nghiệm như truyền thống, cậu đánh quái chỉ sinh ra miếng Giấy dán bản ngã. Vì thế Mục Tư Thần cảm thấy dù tìm cách thăng cấp hay cách nhanh chóng khôi phục giá trị năng lượng, đại khái vẫn phụ thuộc vào Giấy dán bản ngã.
Đây cũng là lý do tại sao cậu muốn mượn sức mạnh của Tần Trụ để tấn công tình nguyện viên trước.
Sau khi lấy được miếng Giấy dán bản ngã, Mục Tư Thần muốn thử dùng chúng nó để thăng cấp, lúc này đã thành công.
Kết quả thí nghiệm rất thành công, nhưng cũng khiến cho Mục Tư Thần cảm thấy con đường phía trước thật xa vời.
Miếng Giấy dán bản ngã ẩn chứa sức mạnh khổng lồ như thế cũng chỉ là cấp thấp nhất, miếng Giấy dán bản ngã mà cậu tự tạo chắc chỉ là cấp bậc giấy lộn.
Điều này có nghĩa là, trước mắt nếu cậu muốn thăng cấp thì chỉ có thể mượn sức mạnh của Tần Trụ mà thôi.
Loại cảm giác tính mạng của bản thân bị người ta nắm trong lòng bàn tay này thật sự không ổn.
Mục Tư Thần tạm gác sự lo lắng ở trong lòng lại, nhìn về phía mười tình nguyện viên đã thay đổi tín ngưỡng kia.
"Ngài là sứ giả của Tần thượng tướng, xin cứ việc sai bảo chúng tôi." Mười tình nguyện viên đeo thẻ tên "bệnh nhân" nói với Mục Tư Thần.
"Oa, đội trưởng, cậu lợi hại quá, mới thoáng cái mà chúng ta đã có thêm nhiều đồng đội như vậy, phần thắng cũng tăng nhiều!" Trì Liên đóng cửa văn phòng lại, vui vẻ nói.
Nhưng đến lúc cô nhìn thẻ tên trên ngực của tình nguyện viên đã đổi tín ngưỡng này thì vẽ mặt vốn đang rất vui vẻ lập tức dúm dó như ăn phải mướp đắng, bực mình nói: "Sao lại toàn là bệnh nhân thế? Chúng ta thiếu tình nguyện viên đúng không? Bận rộn từ nãy đến giờ toàn là công cốc sao?"
Mục Tư Thần nói: "Không, điều kiện để chúng ta hành động đã đạt được."
Cậu gọi Trì Liên và mười bệnh nhân đến, hỏi Trì Liên: "Cô có biết cách ghi danh bệnh nhân không? Tìm một bệnh nhân rồi ghi dưới tên Kha Y đi."
Bác sĩ chỉ cần tìm được chín bệnh nhân là có thể xuất viện, Kha Y đã lừa được tám người, giờ chỉ cần Trì Liên ghi danh thêm một người là có thể đạt được điều kiện xuất viện.
Hiện giờ Trì Liên thay thế Kha Y, sau khi đáp ứng đủ điều kiện sẽ có thể thay thế Kha Y xuất viện.
Đáng lẽ cô có thể ghi danh bệnh nhân dưới tên mình, nhưng Mục Tư Thần lo lắng sau khi ghi danh dưới thông tin thật của cô, kỹ năng Cắt dán sẽ mất hiệu lực. Năng lực của Trì Liên rất quan trọng, vì lý do an toàn, vẫn nên ghi danh bệnh nhân bằng thông tin khác đi
"Tôi biết, chỉ cần đăng ký rồi ấn dấu vân tay lên mẫu tờ khai của Kha Y, cuối cùng ký tên Kha Y lên là được." Trì Liên nói.
Mười người đã thay đổi tín ngưỡng vô cùng ngoan ngoãn phối hợp, Mục Tư Thần khẽ vẫy tay thì có một người đi đến điền thông tin của mình vào tờ khai mẫu mà Trì Liên vừa lấy ra.
Hành động này khiến cho trong lòng Mục Tư Thần có hơi không thoải mái.
Thẩm Tễ Nguyệt vì phá hỏng "Trụ" mà tự nguyện bị ô nhiễm, là do hắn cam tâm tình nguyện, hắn nguyện ý vì chí hướng của mình mà hy sinh. Mục Tư Thần đau lòng bởi sự hy sinh của Thẩm Tễ Nguyệt, kính nể sự lựa chọn của hắn, muốn cứu hắn, nhưng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Bởi vì Thẩm Tễ Nguyệt tự nguyện, hắn biết rõ bản thân đang làm cái gì, cũng biết được hậu quả khi làm như vậy, hắn sẵn sàng gánh chịu hậu quả này.
Nhưng những người đã đổi tín ngưỡng này, từ đầu tới cuối bọn họ đều thiếu đi sự tự chủ.
Giống như họ bị thôi miên trở thành tín đồ của Tần Trụ, lại tựa như cái xác không hồn nghe theo mệnh lệnh của cậu. Sai bọn họ làm cái gì, bọn họ cũng không hỏi chuyện này có nguy hiểm hay không đã lập tức chấp hành một cách máy móc.
Bọn họ trở thành những "công cụ" rất hữu dụng, còn Mục Tư Thần lại là người sử dụng những "công cụ" này.
Mục Tư Thần không phải "thánh mẫu" không quan tâm đến toàn cục, trong tình huống tính mạng phe mình bị đe dọa, có những đồng đội sẵn lòng giao phó tính mạng cho cậu, Mục Tư Thần sẽ không vì trong lòng cảm thấy khó chịu mà dừng lại.
Cậu gánh vác sự tin tưởng và tính mạng của hai người, không có tư cách để hành động tùy thích.
Nhưng Mục Tư Thần phải nhớ kỹ cảm giác khó chịu này.
Cậu không thể bởi vì những tình nguyện viên này từng bị Con mắt khổng lồ tẩy não, biến thành quái vật liền xem bọn họ là "công cụ". Một khi cậu nghĩ như vậy, chẳng khác nào cậu đồng thuận với logic cơ bản của thế giới này, sẽ trở nên sa ngã.
Cảm giác tội ác rất nặng nề, nhưng phải gánh vác trên lưng.
Chỉ có như thế, cậu mới là một sinh viên bình thường trong thế giới hiện thực Mục Tư Thần, chứ không phải là một kẻ máu lạnh trong thế giới quỷ dị này.
Sau khi người kia điền thông tin xong, Trì Liên lộ vẻ do dự khi ký tên.
"Đội Trưởng Mục, chữ của tôi khác Kha Y, chưa chắc đã có tác dụng, không chừng phải là tự tay cô ta ký thì mới được." Trì Liên nói.
"Cô có thể sử dụng năng lực Cắt dán, dán cái tên trong nhật ký lên." Mục Tư Thần chỉ chỉ tên viết tay của Kha Y trong cuốn nhật ký.
"Nhưng giá trị năng lượng của tôi đã về 0 rồi, 120 giá trị năng lượng mới có thể dùng kỹ năng một lần." Trì Liên khó xử nói.
"Cô không cần lo lắng cái này, tôi có thể cho cô mượn." Mục Tư Thần nói, "Cô chỉ cần chân thành cầu xin tôi giúp đỡ, sẽ có thể sử dụng được giá trị năng lượng của tôi. Nhưng hiện tại đừng dùng, chờ khi tôi nói "ký tên" thì cô hãy kích hoạt kỹ năng. Cuốn nhật ký và mẫu khai này cô cầm theo người đi, lúc cần ký tên có thể ký bất cứ lúc nào."
Một khi ký tên xong, Kha Y sẽ đạt được điều kiện xuất viện, trên người Trì Liên có thể sẽ lập tức xuất hiện thay đổi. Trước mắt Mục Tư Thần vẫn chưa chuẩn bị chu toàn, tốt nhất vẫn là chờ sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ thì mới ký tên.
"Hóa ra 20 giá trị năng lượng lúc trước là cậu cho tôi mượn!" Mắt Trì Liên tràn đầy tín nhiệm, "Hóa ra lúc tôi không hay biết gì cậu lại cứu tôi thêm một lần nữa!"
Mục Tư Thần: "..."
Được Trì Liên nhìn một cách đầy tin tưởng như thế, cậu không chỉ không có cảm giác đạt được thành tựu và thỏa mãn hư vinh, ngược lại còn có cảm giác số tiền vốn ít ỏi trong ví của mình sắp bốc hơi đến nơi.
"Tôi có thể cho cô mượn, nhưng cô không thể mượn bừa được." Mục Tư Thần nói, "Tôi cũng phải kích hoạt kỹ năng, cái này cũng không phải rất nhiều, lúc nào tôi bảo cô mượn thì cô mới được mượn, được không?"
"Rõ!" Trì Liên nói.
Cô nghĩ lại, hỏi: "Đội Trưởng Mục, cậu có bao nhiêu năng lượng? Có đủ để tôi sử dụng kỹ năng lần nữa hay không? Tôi có thể thử tạo ra một đồng đội tình nguyện viên!"
Mục Tư Thần có 300 năng lượng, vừa khéo đủ để Trì Liên dùng kỹ năng hai lần, một lần đổi thẻ tên, một lần ký tên.
Lần thăng cấp này của cậu hình như là để chuyên cung cấp giá trị năng lượng cho Trì Liên sử dụng thì phải.
"Có thể sử dụng hai lần, nhưng chúng ta phải chọn một đồng đội thích hợp để trở thành tình nguyện viên, những người này không phù hợp điều kiện." Mục Tư Thần nói.
Người đã thay đổi tín ngưỡng kia rất đáng để tin tưởng, vừa nghe lệnh là hành động, hết sức vâng lời, Mục Tư Thần thậm chí còn hỏi được một ít thông tin liên quan đến tình nguyện viên.
Tình nguyện viên không có cái gọi là xuất viện, bọn họ phải giúp bác sĩ chữa khỏi cho bệnh nhân. Mỗi một bệnh nhân xuất viện, tình nguyện viên sẽ được một đôi mắt, khi số lượng đạt mắt đạt từ 10 trở lên, bọn họ có thể thăng chức, trở thành tín đồ, thay phiên làm ở các vị trí khác, đây cũng là một loại xuất viện khác.
Những người này rất nghe lời, biết gì nói nấy, nhưng Mục Tư Thần muốn một đồng đội có khả năng tự làm chủ tư duy, dù không ngoan ngoãn như vậy cũng được.
"Nếu không để lạc mất Trình Húc Bác thì tốt rồi, anh ta vừa hay trở thành đồng đội." Trì Liên nói.
Trình Húc Bác chính là người chơi đẩy xe đẩy được Mục Tư Thần cứu.
"Có khi anh ta cũng đã đến đây rồi." Mục Tư Thần nói.
Cậu không phải là ôm tâm lý may rủi, hy vọng Trình Húc Bác đi vào viện điều dưỡng, mà là căn cứ vào hiện thực suy đoán.
Diêu Vọng Bình, cậu, Trì Liên, tuy cùng hướng về một phía mà xuất phát, nhưng bởi vì sương mù quá dày nên trên đường đều mất phương hướng, nhưng lại có thể không hẹn mà lần lượt đi vào viện điều dưỡng này, nguyên một đường không hề bị lạc.
Điều này làm cho Mục Tư Thần không khỏi nảy sinh nghi ngờ, có lẽ không phải bọn họ có cảm giác phương hướng tốt nên không bị lạc đường, mà là viện điều dưỡng đã hấp dẫn bọn họ tiến đến.
Muốn duy trì hoạt động của "Trụ" thì liên tục cần người, nói không chừng bản thân "Trụ" cũng có sức mạnh hấp dẫn người đến.
"Thật á?" Trì Liên không nghi ngờ lời nói của Mục Tư Thần, "Vậy thì tốt rồi, không biết thân phận của anh ta sẽ là cái gì nhỉ?"
"Hẳn là người nhà." Mục Tư Thần nói.
Miếng Giấy dán bản ngã mà cậu có được sau khi gọi Trình Húc Bác tỉnh táo lại cũng không đưa cho Trình Húc Bác, mà là dùng cho bản thân để ổn định giá trị San đang không ngừng giảm khi ấy.
Trình Húc Bác không có miếng Giấy dán bản ngã, không thỏa mãn điều kiện trở thành tín đồ của cậu, không phải kẻ sa đọa, cũng không phải tín đồ của Con mắt khổng lồ, đương nhiên sẽ bị viện điều dưỡng ngầm thừa nhận là người nhà.
"Đáng tiếc nơi này không có di động, hệ thống cũng không có chức năng kết bạn, nếu không thì có thể gửi tin nhắn đến hỏi anh ta xem thế nào." Trì Liên thở dài, "Nơi này lạc hậu quá đi."
"Không tìm được anh ta cũng không sao, chúng ta còn có thời gian, có thể thử tìm người đáng tin trong viện điều dưỡng này." Mục Tư Thần nói.
Ngoại trừ chuyện này, cậu còn cần phải tìm cách bổ sung quy tắc.
Đến lúc tiếp tục thăm dò viện điều dưỡng rồi.
Cậu dặn dò mười người đổi tín ngưỡng kia: "Chúng tôi đi rồi, các anh phải khóa trái cửa phòng, cố gắng đừng để ai ngoài chúng tôi đi vào."
Nhóm người đó liên tục gật đầu.
"Còn nữa, trông chừng bệnh nhân trên mặt đất này, đừng để chị ta chạy đi." Mục Tư Thần chỉ bác sĩ Kha Y thật ở trên mặt đất nói.
Nhóm người kia lại ngoan ngoãn đồng ý.
Mục Tư Thần yên tâm rời khỏi văn phòng, mới vừa ra khỏi cửa thì liền nghe được tiếng cửa phòng bị khóa trái.
Loại cảm giác có thuộc hạ nghe lời này thật sự quá tốt, thật sự dễ làm người ta lạm dụng mà.
Mục Tư Thần vuốt ngực, không ngừng nhắc nhở bản thân, khiến mình duy trì tư tưởng của một người bình thường, không kiêu không ngạo, không thể để thế giới này làm nhiễu loạn tâm trí được.
Có bác sĩ chính làm đồng đội, việc thăm dò viện điều dưỡng của Mục Tư Thần trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Trì Liên cầm sổ khám bệnh của Kha Y, tìm ra bệnh nhân mà cô ta phụ trách, nghênh ngang dẫn theo Mục Tư Thần đi tìm phòng bệnh.
Bởi vì Mục Tư Thần chỉ có thể hoạt động ở ba tầng 1, 4, 7, Trì Liên liền dẫn cậu đi kiểm tra ba bệnh nhân ở tầng 4 trước.
Tình huống của bệnh nhân và người nhà này rất không tốt.
Khi bọn họ nhìn thấy Trì Liên, lúc đầu còn sửng sốt một chút, sau khi nhìn thấy thẻ tên trên ngực của Trì Liên thì thái độ lập tức thay đổi.
Biểu hiện của bệnh nhân có vẻ khá nóng nảy, mặc dù bị xích lại vẫn có thể cầm tất cả đồ đạc trong tầm tay ném về phía Trì Liên, có bệnh nhân thậm chí còn nhấc giường bệnh của hắn lên tấn công Trì Liên.
Cũng may có Mục Tư Thần và người nhà.
Người nhà thì hết sức nghe lời, bọn họ phối hợp mà lấy dây thừng ra, cùng Mục Tư Thần trói chặt bệnh nhân ở trên giường lại, còn cam đoan với Trì Liên, bọn họ nhất định sẽ trông coi bệnh nhân thật kỹ, mau chóng chữa trị cho bệnh nhân.
Trên người của những người nhà đều có mức độ ô nhiễm khác nhau, thái độ nghe theo, nhưng trong mắt lại tràn ngập lo lắng, vô cùng hy vọng bác sĩ có thể nghĩ ra cách chữa trị cho bệnh nhân, bọn họ muốn mau chóng thoát khỏi thân phận người nhà, trở thành bác sĩ.
Trì Liên đi ra khỏi phòng bệnh liền sợ tới mức ngồi phịch xuống dưới đất, chưa hoàn hồn, nói: "Bảo sao cái bệnh viện này cần nhiều tình nguyện viên như vậy, bệnh nhân dữ như thế, không có tình nguyện viên, chỉ dựa vào người nhà hoàn toàn không thể khống chế được bệnh nhân."
"Đúng vậy," Mục Tư Thần như có điều gì đó cần suy nghĩ, nói, "Tôi cũng đã hiểu ra, bệnh nhân, người nhà, tình nguyện viên, bác sĩ là thiên địch của nhau, đúng là thiếu một cũng không được."
"Tầng 4 này không tìm thấy được đồng đội là tình nguyện viên đáng tin nào, chúng ta xuống tầng 1 thử đi." Trì Liên đề nghị nói.
Hai người cùng đi vào thang máy xuống tầng 1, vừa mới đi đến đại sảnh tầng 1 thì liền nhìn thấy một người đứng ở trước quy tắc quản lý của viện điều dưỡng, đang cầm bút bổ sung quy tắc.
Người này chính là Trình Húc Bác.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mục Tư Thần (nặng nề): Nợ nhiều như vậy, không biết phải trả như thế nào.