Trần Thiếu Anh Là Món Nợ Đời Em

Chương 2: Gây gổ



- Hoàng Gia Hân đang chuẩn bị đi về nhà bị bỗng cô bị 1 chiếc xe đen sang trọng phi tới cô giật mình không kịp phản ứng mà ngã lăn ra đường may mà chiếc xe đen kia kịp phanh lại chỉ làm cô bị hoảng sợ và bị chạy xước tay chân may không đụng chúng. Cô ngồi bệt dưới đất mà hét lên

“Aaaaaaa! Cái tên kia ngươi đi ăn cướp à mà chạy nhanh như vậy ngươi ra đây cho ta”

- Giọng cô vừa cất lên thì người trong xe bước ra trên người hắn mặc bộ âu phục đen huyền gương mặt điển trai như tạc ra vậy anh ta lảo đảo bước tới chỗ cô

“Hét cái gì tôi đã đâm chết cô chưa mà cô hét có tin tôi cắt lưỡi cô không”

- Đúng vậy con người cao ngạo nhất thành phố T chỉ có thể là Trần Hạo con trai duy nhất của Trần Gia và đồng Thời cũng là Chủ tịch tập đoàn Trần Văn bây giờ

“ Anh doạ cái gì anh đụng chúng tôi anh còn không xin lỗi mà đòi hâm doạ tôi có tin tôi báo cảnh sát không hả” Gia Hân loạng choạng đứng dậy ngước mắt lên nhìn anh. Cô chỉ cao tới vai của anh nên khi nói chuyện cô đều phải ngước lên khiến cô rất mỏi cổ

“Hừ! Cô biết cô đang nói chuyện với ai không?”

“Anh là ai tôi không cần biết ngay bây giờ tôi muốn anh phải xin lỗi tôi còn không hôm nay anh cũng đừng có hòng mà rời khỏi đây”

Cô không biết cô đang nói chuyện với Trần Thiếu nên cô rất cứng rắn mà bắt anh xin lỗi lỡ mà nếu có biết người cô đang mắng là Trần Thiếu chắc cô sẽ không dám nói như vậy rồi

- Trần Hạo lúc này đang có tý hơi men nên anh không muốn đôi co với cô mà chỉ muốn nhanh chóng trở về ngủ một giấc. Anh liền lấy ra trong người 1 cái thẻ rồi ném vào phía cô rồi đọc mật khẩu



“Tôi không muốn đôi co với cô mật khẩu là 123abzc cầm nó và biến khỏi mắt tôi”

- Chưa để cho Gia Hân loát kịp vấn đề anh đã leo lên ce rồi vụt đi mất phải một lúc sau cô mới kịp load lại vấn đề mà tức giận mắng

“ Đồ khốn anh xem tôi là người gì mà tuỳ ý đâm vào rồi không xin lỗi anhh nghĩ anh là ông trời ư tốt nhất anh đừng để tôi gặp lại anh bằng khônv tôi sẽ cào nát bản mặt anh. Con người gì mà lập dị quá”

- Trời ạ cô không biết những câu nói này của cô sau này chắc chắn thành hiện thực nhưng sự việc cô có trả đũa được anh không thì không rõ. Ai mà chả biết ở thành phố T này anh ta khác gì ông trời gia thế nhà anh ta hùng hậu được coi là ông nội của các tập đoàn trong và ngoài nước điều anh muốn việc anh làm đâu ai dám cãi lại. Anh ta bây giờ còn không để đời vào mắt sáng thì làm Chủ tịch tối về lại là Trần Thiếu gia của băng xã hội đen lớn nhất quốc gia “Long Hội”

- Cô sau khi bị đâm chúng mà không nhận được lời xin lỗi nào cô đem cục tức đi về nhà trên đường về cô có ghé vào tiệm thuốc để mua ít thuốc rồi sau đó ra một nơi để thoa thuốc. Vừa ngồi xuống ghế cô liền nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra rồi nhìn vào tấm thẻ mà anh ta đưa cho cô trong đầu cô loé ra nhiều suy nghĩ

“Anh ta bảo cầm thẻ rồi biến có nghĩa là số tiền trong này sẽ là của mình hay mình thử ra cây kiểm tra thử”

Cô lập tức đi vội tới cây rút tiền gần nhất để kiểm tra cô nhập thử mật khẩu mà Trần Hạo nói vừa nãy quả thật là có thể vào được khi mở ra đập vào mắt cô là 1 con số mà cô chưa bao giờ nghĩ tới

“ Ôi mẹ ơi trời cho con tiền ư? 150.000.000 triệu”

- Cô lấy tay nhéo má mình vài cái xem cô có đang nằm mơ không quả thật là không mơ cô vội rút thẻ cất đi và lập tức về nhà…..