Thái Thượng Mạch có một quy định là cứ mỗi năm mươi ngày tất cả tu sĩ bên trong tiên môn phải thay y phục lông vũ sau khi dâng hương và tắm rửa, vào giờ Mẹo* phải đến đại điện của các Mạch tĩnh tọa và điều tức một giờ. Một là vì tĩnh tâm, hai là vì thảo luận vấn đề tu luyện với các đồng môn, dù sao các tu sĩ ngày thường đều bận rộn nên rất hiếm khi gặp nhau.
*giờ Mẹo: từ 05h00 đến 07h00 sáng
HIện giờ là giờ Mẹo kém một khắc, cửa đại điện ở Nhất Mạch Sơn chưa mở, trời vẫn chưa sáng, bông tuyết lớn như lông ngỗng. Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa mới phủi tuyết rơi trên đầu mình đã thấy bên cạnh xuất hiện một người, đó là Đại sư tỷ Sương Nguyệt Quân.
Bà cười ôn hòa: “Tiểu sư muội đến sớm rồi, ở đây đã quen chưa?”
Cái này… Nàng vẫn cần dây thừng to với đinh tán nhưng đến nay chưa thấy bóng dáng đâu cả, ngày nào cũng leo lên leo xuống đúng là đã trở thành thói quen rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn im lặng gật đầu.
Sương Nguyệt Quân lại trò chuyện như thường lệ: “Nghe nói dạo này Lão Tam và Tiểu Thất đều bận tu hành rồi nên chuyện hướng dẫn muội Tam Đại Pháp là do ai đảm nhiệm?”
Dĩ nhiên là không có người nào rồi, nghe nói sư tôn của ai sẽ dạy nguời đó tu hành, nhưng nàng đến đây đã hơn một tháng rồi, lại chưa từng gặp Đại Mạch Chủ bao giờ, cũng không biết “sư” của nàng đang ở nơi nào rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn trả lời: “Bọn họ có nói cho ta bí quyết của Tam Đại Pháp để tự ta luyện tập, nhưng có rất nhiều điều ta không biết, có thể thỉnh giáo sư tôn không?”
Sương Nguyệt Quân lắc đầu: “Sư tôn là Nhất Mạch Mạch Chủ nên trăm công ngàn việc, trước giờ đều không hướng dẫn đệ tử mới nhập môn. Muội khác với mọi người, tuy ở Nhất Mạch, nhưng việc tu hành đều phải học lại từ đầu, nên không có gì tốt bằng việc thỉnh giáo sư đệ sư muội nữa.”
Phải vậy không? Nhưng các tu sĩ Nhất Mạch dường như vẫn luôn tránh né nàng, không thể nói chuyện được với ai cả.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dứt khoát thỉnh giáo vị Đại sư tỷ nghe nói rất lợi hại này: “Đại sư tỷ, ta không học được đằng phong.”
Tu sĩ mới nhập môn có Tam Đại Pháp: Hành Chi Pháp, Chân Ngôn Chi Pháp, và Tay Áo Càn Khôn Pháp. Hai pháp phía sau nàng vừa học đã biết, nhưng còn Hành Chi Pháp rất xa lạ và nàng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Sương Nguyệt Quân trong mắt lộ ra vẻ suy tư: “Đằng phong…”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đợi hồi lâu cũng không nghe thấy bà nói tiếp, nhất thời không đoán ra Đại sư tỷ muốn nói gì. Bỗng nhiên tiếng chuông đồng vang lên, đã đến giờ Mẹo, cửa đại điện bỗng nhiên mở ra, cùng lúc đó một trận cuồng phong cũng nổi lên.
Những bông tuyết bị gió mạnh thổi tung, một bóng người trắng như tuyết đằng phong lặng lẽ đáp xuống cách đó không xa. Hóa ra là Tần Hi vẫn luôn bế quan tĩnh tu vội vàng đằng phong mà đến, còn một chiếc ủng chưa mang xong.
Sau khi tính toán cẩn thận, có lẽ là bốn mươi bốn… Không, nàng đã bốn mươi lăm ngày rồi chưa thấy hắn. Sau khi đến Trung Thổ, dường như không dễ dàng gặp được hắn nữa, không giống ở Đại Hoang mà có thể nhìn thấy mỗi ngày.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu muốn nhìn hắn, Sương Nguyệt Quân nhẹ nhàng giữ tay nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu sư muội, một giờ sau mới có thể nói chuyện cùng các sư đệ sư muội, tạm thời kiên nhẫn một chút.”
Một cỗ hương thơm yên bình lan tỏa khắp đại điện, cứ mười bước trên mặt đất lại có một bệ thanh ngọc không lớn không nhỏ. Sương Nguyệt Quân xếp chân ngồi xuống trên đài và nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Chuyện tu hành dục tốc thì bất đạt, có công mai sắt có ngày nên kim, chờ đến khi thời cơ đến, muội sẽ lập tức hiểu được mọi thứ. Mặc dù tình huống của của muội đặc biệt, nhưng mới nhập môn một tháng mà đã muốn học hết cả Tam Đại Pháp chính là quá tham vọng. Cứ từ từ thôi.”
Dứt lời, bà nhắm mắt thiền định và không nói gì nữa.
Tại sao tiên môn Trung Thổ lại gọi việc muốn học điều gì đó là “quá tham vọng”? Đây là đạo lý gì thế?
Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này, dù là ở cùng đại bá trên Thâm Sơn hay bái nhập Thần Công Quân môn hạ, sự cần cù hiếu học đều được tán dương, chỉ có ở Thái Thượng Mạch là khác.
Cuối cùng một giờ cũng trôi qua, nàng định tìm Sương Nguyệt Quân thảo luận vấn đề này, nhưng bà đã rời đi từ lâu.
Lệnh Hồ Trăn Trăn xoay người nhảy xuống bệ thanh ngọc, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Tần Nguyên Hi mặc vũ y trắng như tuyết. Hắn đã xỏ đôi ủng mềm vào chân và bước ra ngoài xỏ đôi ủng mềm vào chân và bước ra ngoài trong khi đùa giỡn với một vài sư huynh sư đệ mà không hề quay đầu lại.
Cứ như vậy mà đi mất? Mấy ngày trước hắn mỗi ngày đều tĩnh tu, cửa động phủ luôn đóng chặt, hôm nay nếu đã đi ra rồi thì có thể tiếp tục dạy nàng đằng phong không? Nếu không dạy được thì cũng có thể nói chuyện đôi câu mà.
Nàng cố đuổi theo, nhưng hai tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh đã đẩy hắn đi rất nhanh, trong chớp mắt đã ra khỏi đại điện.
Lệnh Hồ Trăn Trăn bất đắc dĩ dừng lại, sờ chiếc vòng tay chạm khắc bằng vàng trên cổ tay phải của mình ngẩn người một lúc, chợt thấy Du Bạch đi đến, cười tủm tỉm gọi: “Đang làm gì đó? Muội đã gặp các sư đệ sư muội ở Nhất Mạch rồi cả chứ? A? Bọn họ đều đi cả rồi sao?”
Du Bạch sửng sốt một lúc, rồi chợt nhận ra: “Bọn họ chưa từng tới sao? Đám chết dẫm này! Muội đến đây! Ta sẽ tìm bọn họ tính sổ!”
Tính tình Du Bạch nóng nảy, lập tức lôi nàng đi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngạc nhiên hỏi: “Tính sổ gì?”
“Bọn họ chắc chắn là đã hiểu lầm rồi.” Du Bạch sợ nàng suy nghĩ nhiều nên liên tục trấn an: “Lệnh Hồ Vũ là Lệnh Hồ Vũ, muội là muội. Người đã chết rồi thì tất cả đều vô nghĩa, còn muội có cuộc sống của riêng mình, tuyệt đối đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Nói rất đúng, rất có đạo lý. Nếu tất cả kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ có thể suy nghĩ như thế thì thật tốt quá.
Lệnh Hồ Trăn Trăn bị nàng lôi ra khỏi đại điện, lập tức nói: “Ngư Bạch*, tỷ có thể dạy ta đằng phong được không? Ta không học được.”
*Ngư Bạch: Bà Trăn bả lộn tên Du Bạch (俞白 – Yú bái thành 鱼白 – Yú bái) mà 鱼 – ngư có nghĩa là cá á =)))
Du Bạch không khỏi ngạc nhiên: “Tại sao chỉ có duy nhất đằng phong là không học được?”
Nàng bỗng nhiên hiểu ra: “Có thể là do trước đây muội chưa từng bay bao giờ nên tay chân cứng nhắc. Đằng phong từ trước đến giờ đều là dựa vào cảm nhận mà nhảy xuống, không có gì phải sợ cả.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm nhận được có một làn gió cuốn lấy mình, hẳn là muốn đưa nàng đến vách đá, lập tức vội la lên: “Đợi một chút! Đừng nóng vội!”
Du Bạch không thèm để ý tới nàng, ra vẻ nghiêm khắc của một người thầy, tận tâm chỉ dẫn: “Muội cứ niệm tâm pháp đằng phong ba lần, rồi tập trung bình tĩnh, xoay chuyển chu thiên, sau đó điều động linh khí theo tâm pháp. Một, hai, ba, đi!”
Du Bạch hoảng sợ đến mức liên tục triệu hồi gió đến, phải mất ba lần mới bắt được Lệnh Hồ, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh và rất ngây thơ nhìn sang.
“Tại sao?!” Du Bạch kinh hãi. “Tại sao chỉ có đằng phong là không học được?”
Không hợp lý chút nào. Mọi tu sĩ đều phải biết Tam Đại Pháp nhập môn để trở thành tu sĩ, mà Lệnh Hồ lại có tuyệt học cả đời của Lệnh Hồ Vũ, nên nếu Lệnh Hồ Vũ biết thì muội ấy cũng phải biết, chẳng qua là ngoại trừ Long Quần Phi Đao chẳng có ai dạy muội ấy cả. Nếu như hiện giờ đã có tâm pháp thì đáng lẽ muội ấy phải học dễ dàng như trở bàn tay mới đúng. Tình hình lúc này là sao đây?
Một bóng người màu đen chậm rãi đằng phong đến, là Trầm Quân.
Hắn dừng bên cạnh nhìn một hồi, bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu sư tỷ dĩ nhiên không học được đằng phong rồi. Lệnh Hồ Vũ trước khi đến Nhất Mạch đã từng là tu sĩ Nhị Mạch nên đã theo Nhị Mạch Chủ học Giấy Thông Thần Pháp. Nếu Lệnh Hồ Vũ đã không biết thì tỷ đương nhiên cũng không. Thay vì phí thời gian học đằng phong, không bằng đi tìm Nhị Mạch Chủ đi. Tỷ hẳn là sẽ học Giấy Thông Thần nhanh hơn đằng phong đó.”
Giấy Thông Thần là cái gì?
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang muốn hỏi, Du Bạch đã nghi hoặc nói: “… Đệ hiểu Lệnh Hồ Vũ rất rõ nhỉ.”
Trầm Quân bình tĩnh nói: “Vì ông ấy có thể chế tạo ra Long Quần Phi Đao nên là tiền bối ta rất ngưỡng mộ. Tiểu sư tỷ, ta hỏi tỷ, mỗi lần xem Long Quần Phi Đao thật sự chỉ tốn một lượng bạc thôi sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức có tinh thần: “Không sai, ngươi muốn xem mấy lần?”
Trầm Quân đưa tay vào tay áo, rồi lấy ra mười lượng bạc đưa cho nàng: “Còn lại chin lần.”
Hắn dường như là người còn thẳng thắn hơn nàng: “Hôm nay ta có chuyện, lần sau đi. Đây cũng coi như quà tạ tội cho việc làm phiền mấy ngày trước, cáo từ.”
Ừm, được rồi, nàng sẽ nhớ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn siết chặt mười lạng bạc trong tay. Nàng rất thích phong cách thẳng thẳn mà rạch ròi và dứt khoát này, không nhịn được mà cảm thán: “Hắn không tệ.”
Lần đầu nghe người khác khen Trầm Quân không tệ, Du Bạch dở khóc dở cười: “Muội đừng nghe lời đệ ấy, người này làm việc chẳng có chút quy củ nào. Chúng ta là tu sĩ Nhất Mạch, không có lý do gì phải tìm Nhị Mạch Chủ học thuật pháp cả.”
Hơn nữa bởi vì sư tôn đưa Lệnh Hồ vào Nhất Mạch nên Nhị Mạch Chủ có thể vẫn đang tức giận. Tuy ông ấy là Mạch Chủ, nhưng thật ra lại rất hẹp hòi, cho dù có cầu xin cũng không chịu dạy đâu, nên cần gì phải tự làm khó bản thân như thế?
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại nói: “Ta muốn học cả hai thứ.”
Du Bạch ngạc nhiên: “Tại sao? Hành Chi Pháp biết một cái là được rồi.”
“Đằng phong là ta muốn học, hơn nữa Lệnh Hồ Vũ lại không biết. Nếu ông ta đã biết Giấy Thông Thần thì ta cũng phải biết.”
Du Bạch cảm thấy mình dường như đã hiểu được ý của nàng, nhất thời vẫn còn chút bối rối, nên chỉ cười nói: “Nếu đã như vậy thì đằng phong vẫn là để Lão Cửu từ từ dạy cho muội. Vừa đúng lúc hôm nay tu sĩ không bế quan, mau đi tìm đệ ấy đi.”