Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm



Khi bốn tu sĩ trẻ tuổi vừa nghe đến ba chữ “Băng Ngục Phong” thì sắc mặt ai nấy cũng xấu đi. Trong đó, sắc mặt của Quý Viễn và Đoan Mộc Duyên là vô cùng không tốt vì khi còn nhỏ, bọn họ đều là những người nghịch ngợm nhất nên được coi là khách quen của Băng Ngục Phong.

Quý Viễn ho khan một tiếng: “Đại sư tỷ, không được đâu? Tiểu sư tỷ có thể coi là mới nhập môn thôi.”

Băng Ngục Phong là một ngọn núi của Tam Mạch Sơn, không cao lắm, nhưng bởi vì Tam Mạch Chủ thi hành Băng Phong Thuật, nên quanh năm đều bị băng tuyết bao phủ. Với tu sĩ có tu vi yếu, ở trên đó một canh giờ có thể khiến kinh mạch đông lại, nơi nơi đều đau đến khó tả. Nếu bắt Tiểu sư tỷ ở trên đó ba ngày thì nhiều khả năng là sẽ chẳng quay về được đâu.

Sương Nguyệt Quân lạnh nhạt nói: “Các đệ cũng biết nàng mới nhập môn mà ngày thường không chỉ bảo hướng dẫn lại còn xúi giục nàng phạm sai lầm. Tốt nhất là để tám người các đệ cùng nhau Băng Ngục Phong mấy ngày.”

Nhưng tình huống đặc biệt của Tiểu sư tỷ đã được sư tôn tự mình dặn dò rồi mà. Những gì Lệnh Hồ Vũ biết tỷ ấy sớm muộn gì cũng phải học thôi, việc có báo hay không bao cáo chẳng qua chỉ là quy tắc cứng nhắc mà thôi. Nhất Mạch từ trước đến nay làm việc đều rất linh hoạt, tại sao Đại sư tỷ đột nhiên cứ bắt bẻ như thế?

Các tu sĩ còn muốn nói thêm, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn đã lên tiếng: “Ta có thể đi, nhưng đây là chuyện của một mình ta.”

Nam trưởng lão đầu bạc râu thưa nói: “Thật sao? Ngươi còn chưa tu hành thành thục, nếu đến Băng Ngục Phong chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Chỉ học Giấy Thông Thần thôi mà đã nguy hiểm đến tính mạng rồi? Học thuật pháp ở Thái Thượng Mạch lại nguy hiểm như vậy sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn đau đầu khó xử: “Vậy ta không học gì nữa hết, cứ ăn không ngồi rồi chờ chết. Ông xem có được không?”

Sương Nguyệt Quân cau mày nhìn nàng: “Không được nói bừa.”

Nói rồi bà nhìn sang hai vị trưởng lão: “Tiểu sư muội vừa đến không hiểu quy củ, nếu đã không biết thì không có tội. Tuy rằng là thông lệ, nhưng mong các trưởng lão hãy khoan dung giúp.”

Hai vị trưởng lão khẽ mỉm cười, nam trưởng lão nói: “Tuy nhìn giống, nhưng tính cách lại chẳng giống chút nào.”

Nữ trưởng lão cũng hiền hòa nói: “Tuổi vẫn còn nhỏ nên lần này phải dạy dỗ thật tốt. Đừng để nó đi theo con đường cũ của phụ thân mình.”

Dứt lời, ống tay áo của bà khẽ đưa lên, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm giác được có một lực nhẹ đưa mình đến đứng trên những tảng đá lởm chởm kia cùng với Chu Cảnh và những người khác. Khi nàng quay đầu nhìn lại thì hai vị trưởng lão đã rời đi rồi.

Sương Nguyệt Quân nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Thiên Trọng Cung là nơi nào? Muội đã lang thang ở đó năm ngày rồi nên các trưởng lão cũng đã chú ý đến từ lâu. Nếu đã học trộm Giấy Thông Thần thì sao không tránh đi một chút? Đúng là gan to bằng trời, nói chuyện còn lỗ mãng, cũng may các trưởng lão không so đo với muội.”

Hù dọa mọi người tận mộ hồi lâu, không ngờ các trưởng lão còn thật rảnh rỗi, mấy tu sĩ trẻ tuổi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Du Bạch hỏi: “Đại sư tỷ, ta nhớ hai vị trưởng lão này trước kia từng là tu sĩ Nhị Mạch, có thể nào là sư huynh và sư tỷ trước kia của Lệnh Hồ Vũ không? Là cố tình muốn đến gặp Tiểu sư tỷ sao?”

Sương Nguyệt Quân gật đầu: “Hai vị trưởng lão đều nhớ cố nhân nên ta mới đưa bọn họ đến nhìn một chút. ai ngờ lại gặp mấy đứa ham chơi này.”

Du Bạch từ trước đến giờ rất thân với bà nên lập tức ôm lấy tay bà cười nói: “Vậy Đại sư tỷ chẳng phải không còn chuyện gì nữa đúng không? Chúng ta lâu rồi chưa uống trà nói chuyện phiếm, hay là chúng ta đến động phủ của Tùng Hoa ngồi một chút đi? Ở đó có nhiều cây tùng, đúng lúc có thể tận hưởng cảnh tuyết rơi.”

Sương Nguyệt Quân hiền hòa xoa đầu nàng: “Ta còn có việc phải làm. Mọi người đừng suốt ngày đùa giỡn nữa, tuy tình đồng môn tốt, nhưng nếu lười tu luyện thì thật sự sẽ phải đến Băng Ngục Phong đó.”

Nhất Mạch làm sao có tu sĩ ham chơi được, Đại sư tỷ chỉ đang nhắc nhở cho có thôi. Các tu sĩ đồng loạt cúi người đáp vâng, đến khi bà đi xa rồi, bọn họ đều vui vẻ chạy về phía động phủ của Chu Cảnh.

So với khe núi hẹp của Lệnh Hồ Vũ và Tần Nguyên Hi ngủ ở rìa vách đá, thì động phủ của Chu Cảnh giống như nơi sinh sống của một người bình thường hơn, được dựng trong rừng tuyết tùng, vừa yên tĩnh vừa trang nhã.

Vừa vào cửa, Quý Viễn liền không nhịn được nói: “Tiểu sư tỷ! Có thể cho sư đệ xem lại phi long vừa rồi thêm chút nữa được không?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn hào phóng ném con rồng làm từ giấy ra, để mặc y gầm lên rồi vồ lấy con phi long bá đạo, lăn qua lộn lại không ngừng. Tuyết phủ kín trên cây hầu hết đều bị phủi xuống đầy đất.

Đoan Mộc Duyên đột nhiên đi tới, giọng nói và vẻ mặt đặc biệt thành khẩn: “Tiểu sư tỷ, nếu tỷ đã biết Tam Đại Pháp rồi thì nên học Nhập Môn Thuật Pháp thôi. Sư đệ sẵn lòng tận lực hướng dẫn…”

Quý Viễn ở bên kia đang chơi đùa vui vẻ với phi long nghe thế liền vội vàng cướp lời: “Sư đệ cũng sẵn lòng tận lực hướng dẫn!”

Ồ? Hiếm khi bọn họ nhiệt tình tốt bụng như vậy, Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng gật đầu không ngừng.

Chu Cảnh trào phúng: “Ta nói mọi người nghe, nếu chọc giận Nguyên Hi rồi thì ta sẽ không giảng hòa giúp đâu.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc: “Tại sao lại chọc giận hắn?”

Đúng vậy, tại sao vậy chứ? Hắn nhìn nàng tựa như đang nhìn một tảng đá ngây thơ chậm hiểu: “Nguyên Hi đại khái cảm thấy chuyện hướng dẫn tỷ là bổn phận của đệ ấy.”

Vẻ mặt Đoan Mộc Duyên mờ ám: “Đã là tu sĩ Nhất Mạch thì đều giống nhau cả thôi, làm gì có chuyện gì gọi là bổn phận. Nhắc đến, ta đã lâu không thấy dáng vẻ nổi giận của Lão Cửu rồi, thật sự rất nhớ nha.”

Hiếm thấy có cô nương nào có thể khiến Nguyên Hi để ý, không đục nước béo cò thì làm sao có thể cam tâm được.

Quý Viễn vậy mà không vẫn không phục: “Sao lại trở thành chuyện của Lão Cửu rồi? Việc hướng dẫn Tiểu sư tỷ ai ai cũng có phần!”

Trên đời này có rất nhiều người giả ngu, nhưng sư huynh Cầu Viễn này là thật sự ngốc nghếch. Đoan Mộc Duyên đá y một cước.

Du Bạch không thể nói là trìu mến hay ghét bỏ, chỉ cốc đầu Quý Viễn một cái: “Cầu Viễn, đệ không thích hợp tham gia trò vui này đâu, bỏ đi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vo ve kỳ lạ, vốn chỉ có ở Truyền Tin Thuật.

Một mảnh giấy lơ lửng trong tay Chu Cảnh, cũng không bỏ vào phong thư, trên đó chỉ viết nguệch ngoạc một dòng: [Ta biết dùng Truyền Tin Thuật rồi], muốn không nhìn thấy cũng khó.

Chu Cảnh ngẩn ra, lập tức phản ứng lại hẳn là Diệp Tiểu Uyển. Quay về Trung Thổ đã lâu như vậy rồi, nhưng giờ mới học được Truyền Tin Thuật, lại còn gửi một bức thư tùy tiện như thế, vẫn là dáng vẻ cẩu thả như cũ.

Hắn nhếch khóe miệng mỉa mai, tiện tay gấp lá thư lại và ném vào túi tay áo. Quá không lễ phép rồi, hắn sẽ không trả lời một lá thư như vậy.

Du Bạch đột nhiên hỏi: “Sao thế, không định trả lời sao?”

Chu Cảnh có chút ngạc nhiên. Tam sư tỷ đúng là hỉ nộ vô thường, nhưng xen vào chuyện thư từ riêng tư không phải thói quen của tỷ ấy. Không đợi hắn lên tiếng, nàng đã nói tiếp: “Là Diệp sư muội ở Linh Phong Hồ đúng không?”

Đoan Mộc Duyên lập tức duỗi cổ sang: “Linh Phong Hồ! Nghe nói trong đó chỉ có nữ tu sĩ! Lão Thất từ khi nào lại quen biết?”

Chu Cảnh cau mày cười nói: “Là một tiểu nha đầu gặp được ở Đại Hoang, nghĩ gì nói đó, không biết phép tắc là gì.”

Du Bạch nói: “Ta thấy muội ấy nói năng rất lưu loát, lại còn lễ phép nữa.”

Mới vừa nói xong thì phong thư thứ hai đã được đưa tới.

Thư lần này tử tế hơn nhiều. Diệp Tiểu Uyển hỏi thăm sức khỏe, sau đó giải thích rằng nàng vẫn cho là bọn họ còn ở Đại Hoang nên không nhận được thư nên mới viết vớ vẩn như thế. Cuối cùng, nàng còn nhiệt tình mời bọn họ đến Linh Phong Hồ chơi vào mùa xuân ấm áp hoa nở.

Chu Cảnh nhướng mày: “Tốn công muội ấy vẫn luôn nhớ tới rồi. Tam sư tỷ, năm nay có muốn đi theo chúng ta đến Linh Phong Hồ chơi không?”

Du Bạch không nói lời nào, Đoan Mộc Duyên ngược lại đã nhào đến giữ chặt hắn: “Lão Thất! Cho ta đi theo!”

Có điên mới đưa huynh ấy đi. Chu Cảnh không ngần ngại từ chối: “Miễn bàn. Tam sư tỷ thì sao?”

Du Bạch mím môi lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Gần đây ta sắp đột phá cảnh giới, mọi người cứ đi đi.”

Trong thư Diệp Tiểu Uyển rất mong chờ tin của tỷ ấy, nhưng cũng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể cưỡng ép nàng đi được.

Hắn chỉ gật đầu một cái, Quý Viễn lại cả giận nói: “Tam sư tỷ không đi, còn Lão Cửu thì bận rộn tĩnh tu nên chắc chắn cũng không đi được! Không được! Ta không cho phép Lão Thất và Tiểu sư tỷ một mình ra ngoài! Ta phải đi theo!”

Chu Cảnh hất cầm về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Các huynh yên tâm. Nếu tỷ ấy đi thì Nguyên Hi tất nhiên sẽ đi theo.”

Suốt nửa ngày còn lại, tâm tình hắn vui vẻ không thể giải thích được, còn Du Bạch không lên tiếng thêm lần nào nữa, chỉ yên lặng chơi đùa chiếc vòng tay chạm khắc bằng vàng trên tay của Lệnh Hồ Trăn Trăn.

Vàng luôn được coi là thứ tầm thường ở Thái Thượng Mạch nên các tu sĩ ở đây thích dị bảo làm từ ngọc hơn, nhưng Du Bạch lại cảm thấy ánh sáng chói lóa của hoàng kim lại rất thích hợp với Lệnh Hồ. Tỷ ấy rất thích hợp với những màu rực rỡ như thế này, dù khoác lên mình chiếc áo khoác lông vũ màu trắng như tuyết cũng vẫn rạng rỡ và quyến rũ.

Không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút ngưỡng mộ. Đại sư tỷ cũng là một mỹ nữ trong trẻo như sương, Lâm Anh cũng duyên dáng yêu kiều, còn cô nương tên Diệp Tiểu Uyển kia thì lại vui vẻ hoạt bát.

Chỉ có bản thân nàng, tự Tái Tuyết*, nhưng lại vô cùng tẻ nhạt.

*Tái Tuyết: mình có tra trên Baidu thì tên này có nghĩa là người dễ tiếp thu, giỏi diễn đạt và nhiệt tình. Nó cũng có nghĩa là người năng động, thông minh và gặp nhiều may mắn. Người được đặt tên này thường sẽ được kỳ vọng thăng tiến và đạt được nhiều danh vọng.

Có lẽ chỉ có mỹ nhân mới có tư cách nhắc đến cảm xúc của họ.

Du Bạch hiếm khi có tâm trạng u ám như vậy, chỉ vỗ nhẹ đầu một cái, nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu.