Khi ba người Chu Cảnh vội vã chạy về khách điếm thì Thư Ngữ Liễu đã được đưa vào phòng. Tần Hi đang bắt mạch cho nàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn một hồi thì nhìn nàng, một hồi lại nhìn Tần Hi, vô cùng bận rộn.
Thấy Diệp Tiểu Uyển đứng bên cửa sổ, Chu Cảnh liền đi tới hỏi: “Muội không sao chứ?”
Nàng không nói gì, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Chu Cảnh thấy hai mắt nàng hơi ửng đỏ, giống như đã khóc nên không nhịn được ôm lấy mặt nàng: “Sao thế? Ai bắt nạt muội? Nói ta biết, sư huynh sẽ xả giận cho muội.”
Nhưng Diệp Tiểu Uyển chỉ cau mày, nhỏ giọng nói: “Tùng Hoa sư huynh, ta rất mệt, hãy để ta nghỉ ngơi một chút. Khi nào khỏe rồi sẽ đến phụ họa cho huynh.”
Phụ họa?
Chu Cảnh cũng cau mày: “Nói thế này là có ý gì?”
“Chính là ý mà huynh đang nghĩ.” Lời nói của nàng gay gắt, còn giọng điệu thì thờ ơ. “Không phụ họa huynh chính là ăn nói tùy tiện, không phải sao? Đã nói để cho ta nghỉ ngơi một chút rồi. Huynh đừng ở đây tự rước lấy phiền phức nữa.”
Trên mặt Chu Cảnh hiện lên vẻ bực tức, nhưng một lúc sau, hắn bình tĩnh lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng hai cái: “Lúc tâm tình không tốt có thể trút giận lên ta. Nếu muội còn chưa hả giận thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”
Diệp Tiểu Uyển quay mặt đi, không nói thêm gì nữa.
Tần Hi kiểm tra kinh mạch xong, đứng lên nói: “Thư sư muội hẳn đã gặp phải mị yêu nên bị hút đi chút nguyên khí, nhưng cũng không đến mức tổn hại đến tinh thần, muội ấy hẳn là có thể tỉnh lại vào ngày mai. Diệp sư tỷ, mọi người gặp phải mị yêu trong hành lang hoa tử đằng sao?”
Diệp Tiểu Uyển nói: “Đúng vậy. Lúc ta nhìn thấy Thư sư muội, ta đã cảm thấy tinh thần muội ấy uể oải nên đã đuổi theo vào hành lang hoa tử đằng. Sau đó, ta mới phát hiện muội ấy gặp phải mị yêu, còn mị yêu kia vì thấy ta đến nên đã chạy rồi.”
“Mị yêu không tấn công Diệp sư tỷ sao?”
Lấy tu vi mà nói, mười Diệp Tiểu Uyển cũng chưa chắc có thể so với Thư Ngữ Liễu. Vậy mà mị yêu có thể dễ dàng hạ gục Thư Ngữ Liễu như trở bàn tay như thế, huống chi chỉ có một Diệp Tiểu Uyển. Hơn nữa, hành lang hoa tử đằng rất rộng lớn, nhìn thoáng qua có thể thấy được đây không phải là nơi thích hợp để mị yêu ẩn nấp, tại sao lại chạy đến đó hút nguyên khí làm gì?
Diệp Tiểu Uyển lạnh lùng nhìn hắn: “Tần sư đệ là cảm thấy tu vi của ta thấp kém nên đáng bị hại sao?”
Đây là lần đầu tiên Tần Hi bị nàng chỉ trích nên nhất thời kinh ngạc mở to mắt.
“Thật buồn cười, phiền phức là tự mình Thư sư muội mình rước lấy, sao đệ không đợi muội ấy tỉnh lại rồi hỏi mà hỏi ta làm gì? Chẳng lẽ là ta hại muội ấy sao?”
Sau khi Diệp Tiểu Uyển nói liên tục không ngừng đã hất tay bỏ đi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tần Hi nhìn Chu Cảnh, Tùng Hoa là người thân nhất với Diệp Tiểu Uyển, chẳng lẽ là huynh ấy đã chọc giận vị Diệp sư tỷ vốn luôn dễ nói chuyện này sao?
Chu Cảnh không nói lời nào, quay người cũng bước ra ngoài. Hắn không đuổi theo nàng mà chỉ tự mình quay về phòng.
Những lời nói khó nghe đột ngột của Diệp Tiểu Uyển khiến hắn vô cùng tức giận. Khi nãy hắn đã cố gắng kìm nén trước mặt nàng, nhưng hắn lại bị cơn giận này giày vò trong đêm khuya đến mức không ngủ được, nên không còn cách nào khác đành phải dùng Vô Vọng Pháp trấn tĩnh lại.
Chu Cảnh tuy rằng luôn có chút thiếu tinh tế nhưng hắn cũng không phải ngu ngốc. Ngay từ lúc rời khỏi Tuấn Đàn Hành Cung, hắn đã phát hiện Diệp Tiểu Uyển thường xuyên có vẻ cố ý lấy lòng, hắn chỉ cho rằng việc này là xuất phát từ lòng cảm kích của nàng mà thôi. Sau này, khi đến Linh Phong Hồ, nàng vẫn hiền hòa nhiệt tình như vậy khiến hắn đắm chìm vào mối tình đầu và cho rằng đó là vì nàng quan tâm đến mình.
Vậy mà tối nay Diệp Tiểu Uyển lại giống như một người xa lạ. Hắn vừa khó chịu vừa tức giận, muốn đuổi theo nàng hỏi cho ra lẽ nhưng lại biết như thế không ổn chút nào.
Rốt cuộc, tình cảm của hắn đối với nàng vẫn là không nỡ chiếm đa số.
Bên ngoài phòng đột nhiên có tiếng ước chân nhẹ nhàng, dần dần đến gần, nhưng cuối cùng chỉ chậm rãi dừng trước cửa mà không chịu gõ.
Chu Cảnh làm gì còn tâm tư tu Vô Vọng Pháp, vội vàng đứng dậy kéo cửa phòng ra, quả nhiên là Diệp Tiểu Uyển.
Nàng hiếm khi mặc váy trắng như tuyết, ngay cả hoa tai cũng là màu trắng, càng khiến nàng trông thanh thuần và duyên dáng hơn.
Thấy hắn mở cửa, trên mặt nàng không còn nụ cười vui vẻ của những ngày qua nữa, nhưng cũng không lạnh như mới vừa nãy. Thay vào đó nàng có chút mệt mỏi, chỉ lắc lắc hai ly rượu trong tay, nói nhỏ: “Tùng Hoa sư huynh, ta đến để tạ lỗi với huynh đây, thuận tiện cùng ta uống hai ly đi.”
Chu Cảnh giữ cửa mở, không biết đang đề phòng nàng hay đề phòng mình: “Trễ lắm rồi, có chuyện gì để mai nói.”
Diệp Tiểu Uyển không hề bất ngờ: “Tùng Hoa sư huynh vẫn không dám vượt qua ranh giới nào. Huynh yên tâm, ta sẽ không làm gì huynh đâu.”
Chu Cảnh hít một hơi thật sâu: “Là ta sợ mình làm ra chuyện hoang đường. Muội nói đúng, đa phần là muội cố gắng phụ họa theo ta cho nên rất nhiều chuyện là ta ép muội làm. Ta không muốn hai người chúng ta đều hối hận cả đâu.”
Diệp Tiểu Uyển nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, đưa ly rượu đến. Sau đó, nàng thuận tay lấy từ trong Tay Áo Cản Khôn ra một vò rượu màu tím: “Vậy ta không đi vào, chỉ đứng ở cửa nói chuyện thôi được không?”
Nói xong, nàng ôm đầu gối ngồi dưới đất, rót cho mình một ly rượu.
“Ta quả thật đã quen với việc hùa theo mọi người, không riêng gì huynh.” Nàng nhấp một ngụm rượu. “Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp được Tùng Hoa sư huynh ở Vân Vũ Sơn. Huynh vì bị thương nên vô cùng cáu kỉnh, nhưng như vậy lại khiến ta nhẹ nhõm hơn nên vẫn thường xuyên đùa giỡn với huynh. Nhưng mà, huynh hoàn toàn không thích ta vào lần đầu tiên gặp đúng không?”
Chu Cảnh im lặng một lúc: “Không sai, ta quả thật không thích việc muội ăn nói tùy tiện, nhưng ta không phải bởi vì thích muội hùa theo mà mới thay đổi quan điểm của mình. Rất nhiều chuyện ta không nói được, ta chẳng qua là đơn thuần thích một nữ tử thôi, không phức tạp như muội nghĩ đâu.”
Diệp Tiểu Uyển ngẩn ra một lúc, sau đó lại mỉm cười: “Cha mẹ ta đều mất sớm, là dì nhỏ vẫn luôn nuôi dưỡng ta. Bởi vì một số chuyện mà dì cũng rời bỏ ta. Một mình ta lưu lạc bên ngoài nên vẫn luôn cố gắng đối xử tốt với mọi người trên thế gian này, từ đó việc lấy lòng hùa theo đã thành thói quen. Chính vì là một kẻ lang thang nên không còn đủ tự tin để làm phật lòng một ai. Tuy nhiên, ta chưa từng lừa gạt huynh. Lúc trước ta nói muốn trở thành bá chủ Đông Nam, muốn mọi người vui vẻ đều là lời thật lòng. Ta rất thích mọi người và vô cùng may mắn khi gặp được mọi người.”
Chu Cảnh kiên định nhìn nàng: “Vậy nàng có thích ta không? Hay chỉ vì không muốn làm ta thất vọng.”
Nàng cúi đầu, không trả lời vấn đề này, lại châm thêm rượu, uống liên tiếp bốn năm ly. Khuôn mặt trắng như ngọc đã trở nên đỏ bừng.
Giọng nói trong trẻo của nàng cũng có chút khàn khàn như đã say: “Kể về dì nhỏ của ta thì dì ấy vốn là một người rất dịu dàng, nhưng lại gặp một kẻ không ra gì. Vị phu quân kia không hề thích dì ấy nên dì thường xuyên phải chịu đựng rất nhiều. Cho đến một ngày, bọn họ gặp được một ma đầu giết người lung tung. Lúc ấy, dì nhỏ chỉ lo chạy thoát thân nên không để ý phu quân của mình, mấy ngày sau mới biết được tin ông ta chết, dì ấy còn cảm thấy được giải thoát. Vậy mà, sau đó dì ấy mới biết hóa ra bởi vì có phu quân mình ngăn cản ma đầu kia nên dì mới thuận lợi chạy thoát. Ân oán tình thù giữa vợ chồng thật lộn xộn rối rắm.”
“Sau đó, dì ấy bỏ ta mà đi và ta cũng biến thành một kẻ lang thang.” Diệp Tiểu Uyển uống hết một bình rượu, sắc mặt đỏ tựa hoa đào. “Những năm này ta từng làm tiểu nhị, làm thợ thêu, làm linh nhân, nhưng ta thích làm tu sĩ nhất, dù chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong một môn phái nho nhỏ. Ta vô cùng quý trọng cuộc sống bây giờ, quý trọng vô cùng.”
Bàn tay Chu Cảnh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vương trên mi mắt nàng. Hắn dường như vừa lo lắng vừa tiếc thương, nói nhỏ: “Sao lại khóc rồi? Không phải vẫn đang bình thường đó sao?”
Diệp Tiểu Uyển nhắm chặt mắt, sau hồi lâu nước mắt mới thôi xuất hiện, nhưng giọng nói của nàng vẫn nghẹn ngào nức nở: “Hôm nay đột nhiên nổi giận với huynh là lỗi của ta, ta chẳng qua là… Ta cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ là có rất nhiều lời muốn nói cho huynh nghe. Bây giờ đã nói xong rồi, ta đi đây.”
Nàng vịn vào tay hắn để đứng dậy, có lẽ vì say nên bất ngờ vấp ngã và lao vào vòng tay hắn.
Chu Cảnh không hề buông ra, một tay giữ vai nàng, một tay ôm lấy eo, chậm rãi hỏi nàng: “Trước tiên không vội đi, nàng vẫn chưa trả lời ta.”
Diệp Tiểu Uyển có vẻ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, chỉ tựa trán vào ngực hắn, giọng nói lí nhí: “Trả lời gì?”
“Nàng là thích ta hay chỉ đang cố gắng hùa theo để làm ta vui?”
Nàng ngừng hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hiếm thấy một chút thẹn thùng mê hoặc. Trên môi nàng nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như một cái móc nhỏ đang câu lấy hắn.
“Huynh nói xem nào? Tùng Hoa sư huynh.”
Bốn chữ cuối cùng tan ra từ môi nàng như một làn khói mỏng, một làn hương thơm mỏng manh đọng lại trước người hắn, mơ hồ hiện hữu, lúc lạnh giá lúc ấm áp. Chu Cảnh lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương như thế từ người nàng, trong lòng nhất thời rung động, cảm thấy nàng đáng yêu và quyến rũ không thể tả.
Trong lòng hắn hiện lên một chút cự tuyệt, dường như không nên như thế. Lòng yêu thích của Chu Tùng Hoa đối với Diệp Tiểu Uyển tuyệt đối không nông cạn đến vậy, mà hắn cũng không phải là người dễ dàng bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo như thế. Tuy nhiên, ý nghĩ này nhanh chóng vỡ vụn, chỉ còn lại dục vọng không thể khống chế được ùn ùn kéo đến.
Muốn có được nàng, phải có được nàng, vào khoảnh khắc này, nơi này người này.
Cửa phòng lặng lẽ khép lại, ánh nến trong phòng vẫn sáng cho đến tận bình minh.