Tần Hi nhớ lại đôi tay đỏ thẫm của Phí Ẩn, bỗng cảm thấy không ổn: “Ta thử truyền tin cho mấy người Tùng Hoa.”
Lời vừa dứt, đột nhiên trên đầu có tiếng gió rít, Nhị sư huynh Lâu Hạo với vẻ mặt lo lắng đáp xuống trước mặt ba người.
“Đại sư tỷ và Lão Thất bay quá nhanh rồi!” Hắn gần như bất lực. “Ta thật sự không thể đuổi kịp, vừa rồi lại thoáng thấy Phí Ẩn ở phía xa xa, nhưng gã lại chạy về phía sau rồi. May mà gặp mọi người ở đây, ừng vội đuổi theo, nếu Phí Ẩn gây rắc rối mới thật sự phiền toái.”
Du Bạch vội la lên: “Nếu Phí Ẩn ở phía sau, vậy Đại sư tỷ và Tiểu Thất rốt cuộc đang đuổi theo ai?”
Lâu Hạo ngừng một chút: “Ta không biết. Đại sư tỷ dường như rất quen thuộc với nơi này, giống như đang hướng đến một nơi cụ thể nào đó. Tiểu sư tỷ và Tiểu Cửu sao lại đến đây?”
Chuyện này thì nói ra rất dài.
Tần Hi kể lại chuyện Ánh Kiều Nhất Phái cùng Ôn Tấn và Phí Ẩn vô cùng ngắn gọn. Nghe xong, Du Bạch sắc mặt biến đổi kịch liệt: “Tại sao Tiên Tử đó lại cố chấp muốn giết đệ và Tiểu Thất? Từ lúc đi Đại Hoang đã bắt đầu rồi?!”
“Chướng ngại gì?” Du Bạch biết rằng hắn không bao giờ nói chuyện vô nghĩa vào những lúc thế này, chỉ hỏi: “Đệ đã biết gì rồi?”
Việc này rất phức tạp, lại liên quan đến bí mật của thần vật, không thể tiết lộ. Tần Hi đang suy tính cách trả lời, thì Lâu Hạo nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cần phải cứu Tiểu Thất trước. Hành động tùy cơ ứng biến, đừng cậy mạnh, bảo toàn mạng sống là quan trọng nhất.”
Hắn đằng phong lên, bay một lát rồi quay đầu lại tìm Tần Hi, vừa cười vừa nói: “Tiểu sư tỷ, ta có vài lời muốn nói với tiểu cửu, liệu có thể phiền Tiểu sư tỷ tạm tránh một chút được không?”
Cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra, nên Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu, cưỡi trên lưng Hồ Ly Giấy bay ra xa.
Lâu Hạo hạ giọng nói: “Tiểu Cửu, đệ có phải đã biết điều gì về Đại sư tỷ không?”
Tần Hi suy nghĩ một chút: “Nhị sư huynh sao lại hỏi như vậy?”
Lâu Hạo vốn rất giỏi quan sát người khác, lại biết Tiểu Cửu này thường rất đa nghi, bèn nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là có chút nghi ngờ vì tình cảnh của Đại sư tỷ là chưa từng có ở Thái Thượng Mạch.”
Từ trên xuống dưới Thái Thượng Mạch đều nói rằng Đại sư tỷ tính cách điềm đạm, nên không muốn làm Cửu Mạch Chủ, nhưng theo hắn thấy thì rõ ràng là sư tôn cố tình tránh cho Đại sư tỷ trở thành Trưởng Lão và Mạch Chủ. Dường như trong mắt sư tôn, Đại sư tỷ là một ma đầu cần phải giữ gần bên, không thể giáo dục cảm hóa, cũng không thể thả đi, càng không thể để tỷ ấy thăng tiến.
“Giữ một tu sĩ có thực lực của một Mạch Chủ ở lại Nhất Mạch Sơn làm đệ tử, chẳng phải quá lãng phí sao?” Lâu Hạo thở dài. “Có sư tôn ở Thiên Trọng Cung, Đại sư tỷ hầu như không rời khỏi Thái Thượng Mạch, lần này nhân dịp sư tôn có việc đi Lương Châu, tỷ ấy đột nhiên muốn rời núi, ta thấy lo nên đi theo, quả nhiên xảy ra chuyện. Đệ có phải biết thêm gì không? Ta thấy Diệp Tiểu Uyển không bình thường, tại sao lại cố ý dẫn Tùng Hoa đến đây?”
Về chuyện Diệp Tiểu Uyển, hắn thật sự không rõ.
Tần Hi chỉ cảm thấy chuyện của Đại sư tỷ thực sự khó có thể giải thích trong thời gian ngắn. Các đệ tử của Thái Thượng Mạch đều là do tỷ ấy trông nom mà lớn lên, đột nhiên coi tỷ ấy là kẻ thù, ai mà chấp nhận cho được? Đến lúc đó chắc chắn sẽ có đủ mọi lý do, vô cùng loạn lạc.
“Đại sư tỷ là Ánh Kiều…”
Hắn chỉ kịp nói đến đây, thì ngay sau đó nghe thấy từ xa vọng lại giọng nói vang dội như sấm của Phí Ẩn: “Ta sợ Sương Nguyệt Quân không đuổi kịp nên đặc biệt chờ ở đây, nhưng xem ra ngươi rất quen thuộc với nơi này, lại đến trước ta một bước.”
Giọng nói ấy như búa nện vào ngực, Tần Hi không chút do dự lao về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn, rồi ôm chặt lấy nàng để che chắn cho nàng khỏi sức mạnh của linh lực ẩn trong giọng nói của Phí Ẩn.
Xa xa có một ngọn núi kỳ lạ, dốc đứng vô cùng, một bên giáp biển, bên kia là một vùng tàn tích lớn tựa như bị bàn tay khổng lồ khuấy động.
Có vẻ nơi này chính là Hoán Ma Nhai mà chủ quán ăn đã nói đến. Tàn tích chính là dấu vết còn lại sau trận sạt lở đất và núi lở hơn năm mươi năm trước, quả thật âm phong gào thét, hòa cùng mưa gió dữ dội, phát ra những tiếng kêu ai oán vô cùng đáng sợ.
Trên đỉnh vực, Sương Nguyệt Quân trong bộ y phục trắng như tuyết đang phấp phới bay. Nhận thấy mấy người bọn họ đã đến, Du Bạch vẫn cố gắng bay về phía mình, bà đưa tay ngăn lại, chậm rãi nói: “Nơi này âm phong dữ dội, oán khí dày đặc, nếu ngươi đã muốn làm chuyện xấu thì tất nhiên phải đến đây mới có thể không để lại dấu vết.”
Khuôn mặt của Phí Ẩn dường như vĩnh viễn không biểu lộ cảm xúc, chỉ đáp: “Tiên Thánh bảo ta ở đây chờ đợi Sương Nguyệt Quân đại giá.”
Ánh mắt Sương Nguyệt Quân lạnh như băng: “Tiên Thánh, quả là một danh xưng đầy khí phách. Xem ra Phí tiên sinh là người của Tiên Thánh. Để ta đoán, có phải là Tiên Thánh đã tạo ra một tai họa, khiến vài đứa trẻ có thân thế cực kỳ bi thảm?”
Sắc mặt Tần Hi lập tức biến đổi, thấy Chu Cảnh đứng ở phía xa, không tiến lại gần Sương Nguyệt Quân, cũng không hội hợp với họ. Hắn định đi tới, nhưng nghe thấy giọng nói băng giá của Phí Ẩn: “Đã đến rồi, ta khuyên các vị đừng hành động bừa bãi, còn có một vở kịch hay đang chờ các vị thưởng thức.”
Gã lại quay đầu nhìn về phía Sương Nguyệt Quân: “Bất kể là ai, Tiên Thánh cũng luôn cao tay hơn Tiên Tử.”
Sương Nguyệt Quân cười nhạt: “Ta đã đặc biệt chọn nơi này, vốn muốn dụ rắn ra khỏi hang để xem Tiên Thánh rốt cuộc là ai, không ngờ Phí tiên sinh lại là kẻ hai mặt. Ta ất khâm phục, quả nhiên nhắm vào đúng chỗ hiểm của ta mà cắn…”
Lời chưa dứt, bà bỗng vung tay lên, chiếc quan tài phía sau Phí Ẩn như một chiếc diều bị gió thổi đứt dây, nhanh chóng lao về phía bà.
Giữa không trung bỗng xuất hiện một bóng người, một tay chặn lại quan tài. Hai luồng lực va chạm, chiếc quan tài mỏng manh “ầm” một tiếng bị ép vỡ vụn, người bên trong nhỏ nhắn, yếu đuối, khuôn mặt xinh đẹp, quả nhiên là Diệp Tiểu Uyển.
Nàng nhắm nghiền hai mắt, vẫn đang ngủ mê man.
Người kia trở tay ném nàng về phía Phí Ẩn, thoắt cái hóa thành một luồng gió cuốn qua trước mặt Sương Nguyệt Quân, cười lớn: “Cuối cùng cũng được thấy mặt ngươi! Quả nhiên như sương như nguyệt!”
Sắc mặt Sương Nguyệt Quân cuối cùng cũng thay đổi: “Ôn Tấn, ngươi chưa chết?”
Ôn Tấn cười đáp xuống bên cạnh Phí Ẩn. Ánh mắt gã vô cùng càn rỡ quét qua Sương Nguyệt Quân, một tay gõ nhẹ vào nửa thân bên phải của mình: “Mất một nửa cơ thể mà thôi. Tiên Tử đã lợi dụng ta, rồi lại bỏ rơi ta, nhưng chính Tiên Thánh đã cứu ta. Dù vậy, ta vẫn thích Tiên Tử, đối đầu với Tiên Tử cũng thú vị mà.”
Mặt Sương Nguyệt Quân lập tức trầm xuống, mọi người chỉ cảm thấy đỉnh vực bỗng chốc phủ đầy mây đen. Bất thình lình, Phí Ẩn bỗng nhiên giậm thật mạnh chân xuống đất. Ngọn núi vốn cứng rắn bất ngờ trở nên mềm mại như bùn, kéo theo tất cả bọn họ không thể tự chủ mà rơi xuống dưới.
Tần Hi ôm chặt Lệnh Hồ Trăn Trăn trong lòng, cảm giác như bị đẩy vào trong một lớp hồ dán dính chặt, không thể cử động. Bất chợt, hắn nhận thấy tay áo bị người khác nắm lấy. Nhị sư huynh Lâu Hạo cố gắng nhích đến gần, trên mặt vẫn còn nét kinh ngạc: “Tỷ ấy là Tiên Tử sao?”
“Ừ.” Tần Hi chỉ có thể đáp ngắn gọn. “Ôn Tấn và Phí Ẩn cũng từng thuộc Ánh Kiều Nhất Phái.”
Vẻ mặt Lâu Hạo trở nên nghiêm trọng: “Vậy bà ta nhất định sẽ giết người diệt khẩu, nguy hiểm rồi.”
Đại sư tỷ vốn đã có tu vi ngang ngửa với Mạch Chủ, trong đám người ở đây chỉ có Phí Ẩn mới có thể đối phó với tỷ ấy, những người khác e rằng không thể trụ nổi vài chiêu mà đã bị đánh gục. Tỷ ấy vẫn chưa ra tay, rõ ràng đang đợi cơ hội thích hợp để đánh một đòn trí mạng.
“Có vẻ như hai tên tà đạo tu sĩ kia đã phản bội Đại sư tỷ. Sau khi đáp xuống đất đệ nói tình hình cho Tái Tuyết biết để muội ấy bảo vệ Tùng Hoa, còn ta sẽ tìm cách che chở cho mọi người. Nhanh chóng mang Tiểu sư tỷ rời đi đi, nơi này nguy hiểm, không thể ở lại lâu.”
Lâu Hạo xé một đoạn tay áo, cắn ngón tay viết một dòng huyết thư, định gửi về Thái Thượng Mạch. Đột nhiên nghe thấy Sương Nguyệt Quân cười lạnh: “Tiểu Nhị, lại cứng đầu nữa rồi.”
Một lực đẩy khổng lồ giáng mạnh vào người bọn họ, những tảng đá mềm mại lập tức bị đánh tan thành bột mịn. Vừa tiếp đất, Tần Hi vội vàng tìm kiếm Lâu Hạo, thì thấy Nhị sư huynh đã bị Sương Nguyệt Quân xách lên như một con rối, không cử động được, máu từ trên người huynh ấy nhanh chóng thấm đẫm chiếc áo xanh, nhỏ xuống đất từng giọt.
“Nhị sư huynh!” Du Bạch hét lên đầy kinh hãi, “Đại sư tỷ! Tỷ đang làm gì vậy?!”
Tần Hi nhanh chóng kéo nàng lại, chặn đứng ý định lao đến của nàng: “Tỷ ấy là Ánh Kiều Tiên Tử.”
Du Bạch rõ ràng chưa thể phản ứng kịp, sự kinh hoàng trong mắt càng đậm: “Vậy Đại sư tỷ đâu?!”
Tiếng nàng vang vọng trong hang động chật hẹp, nhưng không ai trả lời. Sương Nguyệt Quân dường như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn quanh.
Nơi này là hang động bí mật dưới chân vực, không lớn, nhưng vô cùng sạch sẽ. Trên vách đá có ánh sáng lung linh chuyển động, từng hình ảnh Tiên Tử trong trang phục lộng lẫy, đứng uy nghi trên cây cầu bạc, dáng vẻ như loan phụng, vẻ đẹp thoát tục giữa rừng tùng xanh ngắt. Nhưng lần này, Tiên Tử ấy đã có khuôn mặt, chính là khuôn mặt của Sương Nguyệt Quân, đôi mắt sắc sảo, khóe miệng cười như không cười.