Một giấc mộng đẹp rơi xuống, đến khi tỉnh lại vẫn hóa thành hư không.Nàng vẫn còn chút mơ hồ, đưa tay sờ lên bụng, khi chạm vào thanh phi kiếm thì không khỏi sững lại.
Một dòng chất lỏng màu đỏ đục gần như đen rơi xuống từ khóe môi nàng, nhanh chóng thấm vào y phục. Nàng ơ đãng nhìn xung quanh như đang nằm mơ, bỗng nhiên trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Chu Cảnh, nàng liền dừng lại.
Hắn đứng rất gần, dựa vào vách động, mặt trắng bệch như tuyết, nhìn nàng bằng ánh mắt chưa từng có trước đây.
Diệp Tiểu Uyển không hề né tránh, nhìn hắn hồi lâu, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng: “Tối hôm đó, ta nghe thấy nàng nói chuyện với Phí Ẩn.”
Hắn tự cảm thấy đã lạnh nhạt với nàng cả buổi tối, vốn định xin lỗi, nhưng nàng lại không có trong khách điếm.
Nàng đang ở ngoài thành bàn chuyện âm mưu quỷ kế với Phí Ẩn. Nàng vốn không phải bị bắt mà là tự nguyện để dẫn bọn họ đến đây.
“Vậy ra, ngay từ đầu nàng đã lừa ta, đây cũng không phải quê hương của nàng. Nàng đưa ta đến đây, là muốn giết ta.” Giọng của Chu Cảnh gần như không có cảm xúc. “Nàng là người của Tiên Tử.”
Diệp Tiểu Uyển khẽ gật đầu: “Đúng. Mục đích của ta là đưa huynh đến đây, bất kể thủ đoạn gì.”
Bất kể thủ đoạn gì.
Chu Cảnh nghĩ đến cái ôm bất ngờ đó, hương thơm quyến rũ trên người nàng khiến hắn mất kiểm soát. Quả nhiên là bất kể thủ đoạn.
“Nhưng ta vẫn đuổi theo.” Ánh mắt hắn hiện lên một tia giễu cợt. “Biết vì sao không?”
Nàng không nói lời nào.
Chu Cảnh nói rất chậm, giọng thấp, lạnh như băng: “Nàng đã từng có tình cảm thật lòng với ta lần nào chưa?”
Diệp Tiểu Uyển vẫn không nói lời nào, bất ngờ nàng nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trong hành lang hoa tử đằng ở Thôn Lãng Nguyệt, khi gặp lại tiểu dì thì dì nước mắt ngắn dài cầu xin nàng đưa Chu Cảnh đến Hoán Ma Nhai. Còn có những năm tháng nàng cố gắng sống, niềm vui và gian khổ, nỗ lực hòa nhập, tình bạn mới chớm nở với Lệnh Hồ Trăn Trăn, tình nghĩa giữa các đồng môn, và nụ hoa tình cảm còn chưa nở trọn với Chu Cảnh.
Một giấc mộng đẹp rơi xuống, đến khi tỉnh lại vẫn hóa thành hư không.
Phi kiếm làm nàng đau đớn như bị cắt ra từng mảnh, kinh mạch năm xưa người đó tạo cho nàng đã bị kiếm khí xé nát, yêu đan sắp không thể giữ được nữa.
Nàng đã biết trước kết cục này nên không hề ngạc nhiên chút nào. Hôm nay Diệp Tiểu Uyển nhất định phải chết ở đây, người sống tiếp sẽ là Nhị Kiều Mẫu Đơn.
Diệp Tiểu Uyển thấp giọng nói: “Ta rất muốn có, nhưng lại không có.”
Nàng không nhìn hắn nữa, chỉ tỉ mỉ quan sát tình hình trong động. Xung quanh khói máu bao phủ, Sương Nguyệt Quân và Phí Ẩn đang giao chiến; Ôn Tấn máu me đầy mặt, sống chết chưa rõ; Lâu Hạo và Du Bạch ngã sang một bên, Lệnh Hồ Trăn Trăn và Tần Hi ngã sang bên khác, tất cả đều bị sương máu ép đến mặt mày tái nhợt. Tần Hi đang triệu hồi thanh phi kiếm thứ hai, nhỏ như chiếc lá, đâm về phía lưng của Sương Nguyệt Quân.
Đây là tình huống hoang đường gì thế này, nàng không hiểu, cũng không còn sức để nghĩ. Kinh mạch nhân tạo đã cạn kiệt, nàng đau đớn đến mức đổ sụp xuống đất, yêu khí thoang thoảng lan tỏa khắp nơi.
Tần Hi vẫn đang cố gắng ngưng tụ phi kiếm thứ ba, đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu lực kỳ lạ, hòa quyện cùng mùi hương quyến rũ, vô tình khiến lòng người xao động.
Trong lòng hắn rùng mình, quay đầu lại, chỉ thấy y phục của Diệp Tiểu Uyển ỗng hóa thành nửa đỏ nửa trắng, tóc nàng dài ra vài thước, rối tung trải trên mặt đất.
Nàng quả nhiên là Nhị Kiều Mẫu Đơn.
Tần Hi định mở miệng, nhưng Sương Nguyệt Quân đã cười nói trước: “Nhị Kiều, yêu hóa thành người sao có thể lâu dài? Cuối cùng cũng sẽ lộ ra thôi, chẳng bằng bại lộ ngay lúc này. Ngươi đến đây là vì nửa viên yêu đan của dì ngươi, vậy thì hãy giết hết những người trong động, ta sẽ giao yêu đan cho ngươi.”
Diệp Tiểu Uyển đột nhiên ngẩng đầu, bất thình lình Tần Hi đột nhiên nói: “Yêu đan trong cơ thể Mặc Lan đã bị bà ta bóp nát, dù cô có lấy lại nửa viên còn lại thì có ích gì? Hơn nữa, làm sao cô biết bà ta sẽ giao cho cô chứ không uy hiếp cô làm chuyện khác?”
Diệp Tiểu Uyển nhìn chằm chằm vào Sương Nguyệt Quân: “Ngươi đã giết dì rồi?”
Sương Nguyệt Quân tạm thời không nói gì.
Huyết Nhật Giới tuy là tuyệt học, nhưng chỉ có hiệu quả với tu sĩ. Gặp phải những người như Phí Ẩn, trải qua nhiều khó khan và tâm hồn cứng rắn như sắt đá, thì rất khó lay động. Hơn nữa, Nhị Kiều là yêu, gần như không bị ảnh hưởng. Trớ trêu thay, lúc này trong động chỉ có nàng là có thể hành động, sống hay chết đều do nàng quyết định trong chớp mắt.
Sương Nguyệt Quân hạ giọng, nói với vẻ mềm mỏng: “Đúng vậy, vì nàng chống lại ta nên ta đã bóp nát nửa viên yêu đan của nàng. Nhưng Mặc Ngọc Mẫu Đơn giờ vẫn chưa thể nói là đã chết. Chỉ cần có nửa viên yêu đan còn lại, ta có cách để nàng sống lại.”
Tần Hi không đợi bà ta nói xong, đã lên tiếng: “Lời cuối cùng Mặc Lan nói với chúng ta là ‘Cứu A Kiều., nàng nói cô đã bị gạt rồi. Yêu đan của nàng bị thao túng nên nhiều hành động và lời nói của nàng không phải do nàng muốn. Việc bảo cô đưa Tùng Hoa đến Hoán Ma Nhai không phải do Mặc Lan nói.”
Nục cười của Sương Nguyệt Quân càng sâu hơn: “Tiểu Cửu đầu óc nhanh nhẹn, nhưng không hiểu đối nhân xử thế. Nhị Kiều, tự ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Thân phận hoa yêu đã bại lộ, iệu ngươi có thể quay lại cuộc sống trước kia nữa không? Vì bản thân ngươi, vì dì ngươi, đến bước này rồi, còn do dự gì nữa?”
Diệp Tiểu Uyển không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi rút thanh phi kiếm trong bụng ra, theo đó là một chuỗi máu đen như mực rơi xuống.
Nàng vịn vào vách động, từng chút từng chút đứng lên. Nàng quay đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Chu Cảnh gần trong gang tấc, đôi mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Phí Ẩn thấy tình hình bất ổn, bỗng nhiên hét lớn: “Ôn Tấn! Ngươi còn muốn giả vờ nằm mãi à?! Chuyện Tiên Thánh giao cho ngươi làm không tốt, ngươi nghĩ sẽ có quả ngon ăn sao?!”
Ôn Tấn ở phía xa cuối cùng cũng động đậy, cười khổ: “Phí tiên sinh, ta vừa mới tỉnh, còn chưa thể cử động được.”
Lời vừa dứt, dường như làm căng vết thương lớn đầy máu trên mặt, gã đau đớn hét lên. Trong lúc lăn lộn, gã chợt thấy Diệp Tiểu Uyển cầm kiếm đi về phía Chu Cảnh, lập tức hiểu được ý định của Phí Ẩn khi gọi gã.
Nhưng dù có muốn ngăn cản, gã cũng không thể vận chuyển chu thiên, đành bắn ra một tờ bùa vàng lấp lánh từ tay áo, hét lên: “Đáng tiếc! Chỉ còn lại tờ này!”
Lá bùa chạm vào vách động, lập tức hóa thành vô số cánh tay khổng lồ, quấn chặt vào nhau, lặng lẽ lao thẳng về phía Diệp Tiểu Uyển.
Nàng không hề hay biết, chỉ từ từ bước về phía Chu Cảnh. Vừa cúi người xuống, trước mắt bỗng lóe lên ánh sáng vàng, trong tay hắn cầm thanh đoản đao biến ra từ kim quang, đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng rủ mắt, chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Chu Cảnh, một ánh mắt chứa đầy sự căm hận và ý định giết chóc.
“Muốn giết ta? Cô còn hèn hạ đê tiện hơn ta tưởng.” Giọng nói của hắn còn lạnh lùng hơn cả ánh mắt. “Hoa yêu đê tiện, ta căm hận nhất là bị lừa gạt! Đi chết đi!”
Hắn khẽ bật ngón tay, đoản đao cắm vào tim cô lập tức hóa thành trường kiếm. Diệp Tiểu Uyển bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào vách động, nửa người lập tức như bị ngâm trong mực đen, máu me be bết.
Ôn Tấn kêu lớn không ổn, đôi cánh tay khổng lồ đã kết thành hai bàn tay to, hắn không kiểm soát được, lần này lại nhằm thẳng vào Chu Cảnh mà lao tới.
Trong khoảnh khắc, Chu Cảnh chỉ cảm thấy cơ thể bị kéo đi, chớp mắt đã thấy mình ở cạnh Lâu Hạo, hắn ngẩn ra. Khi nhìn lại, hai bàn tay khổng lồ đã nắm chặt lấy Du Bạch.
Hắn vô thức chống tay xuống đất định đứng dậy, nhưng tay lại chạm phải máu. Nhìn kỹ thì thấy dưới chân có một trận pháp dịch chuyển thô sơ vẽ bằng máu, là do Tam sư tỷ vẽ.
“Ôn Tấn!”
Giọng Phí Ẩn gần như gầm thét.
Dù có hét lớn thế nào, đôi cánh tay khổng lồ cũng không thể tan biến, chỉ còn cách chờ cho đến khi linh khí cạn kiệt. Ôn Tấn lắc đầu, khói máu đè nặng, không thể vận chuyển chu thiên, gã đã bất lực.
Phí Ẩn cảm nhận được sự trói buộc dần dần đến cực hạn. Tiên Tử quả nhiên lợi hại, dù đấu suốt nửa ngày, phi kiếm xuyên ngực, Phong Lôi Thuật tàn phá máu thịt, vậy mà vẫn ngang tài ngang sức với gã, thậm chí còn bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Gã thở dài một tiếng. Khi dấu tay máu hóa thành màu xám tro, gã đã nhanh như chớp lui về vài trượng. Không ngờ Sương Nguyệt Quân sau khi đáp xuống đất lại xoay người lao thẳng về phía Tần Hi và Lệnh Hồ Trăn Trăn gần nhất, không chút do dự.
Xong rồi!
Phí Ẩn vội vàng đuổi theo, nhưng làm sao đuổi kịp. Đột nhiên, gã nghe thấy tiếng sấm từ xa, chợt rơi xuống đỉnh vách đá, tiếng vang lớn đến mức kinh hồn, khiến tất cả mọi người trong động bị sóng âm này đẩy ngã xuống đất lăn vài vòng.
Một tia sét từ trên cao đánh xuống, Phí Ẩn chỉ cảm thấy cả người tê liệt, ngay sau đó một ngôn chú màu xanh lục sáng rực rỡ bao trùm lấy gã. Giọng nói già nua như tiếng chuông đồng vang vọng khắp động: “Tiểu Cửu, không sao chứ?”
Tần Hi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sư tôn cũng đến.
Trước đó, ở trong thôn, hắn đã bí mật gửi thư cho sư tôn. Dù thế nào, nếu sư tôn có thể đến, đó là điều tốt nhất.
Hắn từ từ rút tay khỏi cổ của Lệnh Hồ Trăn Trăn, nếu sư tôn không đến, hắn chỉ có thể lấy lại Bàn Thần Ti.
Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Tần Hi nghiêng đầu nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, vừa rồi sau tiếng sấm lớn, hai người bị chấn động mà đổi tư thế. Hiện giờ đầu nàng đang gối lên ngực hắn, nét mặt đầy vẻ nhẹ nhõm, thở hổn hển.
Hắn xoa xoa đầu nàng.
Cơn gió dữ dội nổi lên trong động, sương máu lập tức bị thổi tan, đôi cánh tay khổng lồ bị chém đứt, bóng dáng gầy gò của Du Bạch như sợi chỉ đứt rơi xuống.
Trong cơn mê, nàng cảm thấy có ai đó ôm lấy mình, trong tầm nhìn mờ ảo, chỉ thấy ánh lệ lóe lên trong mắt Chu Cảnh.
Khóc cái gì chứ? Nàng thật muốn mắng hắn một trận. Hắn kích động rồi phát điên, vẫn chẳng thay đổi chút nào, vậy mà dám ra tay với Diệp Tiểu Uyển. Hắn chắc chắn đã mê muội rồi, chỉ vì một thoáng căm hận mà không nghĩ đến hậu quả sau này.
Du Bạch nắm lấy vạt áo của hắn, môi mấp máy, nhưng không thể thốt ra một lời nào.
Hồi lâu, tay nàng buông thõng. Sợi dây đỏ buộc vào cổ tay đứt ra, trên đó treo hai quả cây loan đã được phơi khô, rơi vào lòng bàn tay của Chu Cảnh.Mọi người yên tâm đu cp phụ nha 😊Má 14 viết truyện này có tâm lắm cp chính hay cp phụ gì cũng HE hết