Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng



23 tháng Ba, gió mạnh mưa lớn.

Hôm nay, Nhất Mạch Sơn không hề yên tĩnh. Những tội ác của Sương Nguyệt Quân đã được báo lên Thiên Trọng Cung, chư vị trưởng lão đang đang lục soát từng thứ trong động phủ của bà.

Các đệ tử trẻ tuổi thì tụ tập trong động phủ của Du Bạch, ngay cả Lão Lục Trầm Quân cũng đến.

Du Bạch đang yên lặng nằm trên giường, tám ngọn Tụ Hồn Đăng được đặt ở tám hướng khác nhau, nhằm tránh thần hồn của nàng tan rã và rời khỏi cơ thể.

Lão Tứ Quý Viễn mắt đỏ hoe, khẽ nói: “Nhị sư huynh bị thương nặng không tỉnh, Tam sư tỷ cũng không tỉnh, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Ta thật mong họ tỉnh dậy mà đánh ta, thậm chí bắt ta đến Băng Ngục Phong ở một tháng cũng được.”

Lão Ngũ Đoan Mộc Duyên đạp y một cái: “Đừng nói bậy, Nhị sư huynh sẽ tỉnh lại trong vài ngày nữa.”

Nhưng Tam sư tỷ thì thật sự không biết khi nào sẽ tỉnh. Trầm Quân mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng Lão Bát Lâm Anh bên cạnh kéo tay áo của y, lắc đầu.

Quý Viễn vẫn lẩn bẩm: “Còn Lão Thất đâu? Tam sư tỷ bình thường quan tâm đến đệ ấy nhất, vậy mà không đến, cứ trốn trong động phủ, sống chết cũng không chịu mở cửa.”

Cho nên mới nói cõi đời này rất nhiều người giả ngốc, nhưng vị Cầu Xa sư huynh này là ngốc thật sự.

Đoan Mộc Duyên lại đá y một cái: “Cứ để Lão Thất lấy lại sức đi. Mặt của đệ ấy cũng không còn chút máu, hẳn là gặp phải chuyện chẳng lành.”

“Thế còn Tiểu sư tỷ? Lão Cửu đâu?” Quý Viễn không cam lòng. “Rốt cuộc bọn họ bị làm sao? Tại sao chẳng ai kể cho chúng ta nghe đầu đuôi cả?”

Lâm Anh thở dài nói: “Ta vừa thấy Cửu sư đệ bị sư tôn gọi đến Thiên Trọng Cung, còn Tiểu sư tỷ thì ta cũng không rõ. Tứ sư huynh đừng chỉ lo hỏi thắc mắc của mình, họ bị Đại sư tỷ làm hại thế này, sao mà còn tâm trạng được nữa, cứ để họ bình tâm một thời gian đã.”

Khi nàng nhắc tới Đại sư tỷ, ngay cả Trầm Quân cũng cảm thấy nặng nề.

Dù Đại sư tỷ từ trước đến nay như mây trên trời, không quá thân thiết với các sư đệ sư muội, nhưng tất cả các đệ tử trong môn phái đều lớn lên dưới sự dõi theo của bà. Ngoài sự kính trọng, họ còn có sự tin tưởng và dựa dẫm. Không ai ngờ rằng một ngày nào đó, bà lại trở thành một ma đầu như Lệnh Hồ Vũ, đã vậy còn tệ hơn, vì Lệnh Hồ Vũ ít ra không hề ra tay với đồng môn.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh Đại sư tỷ đột ngột trở mặt giết người, các đệ tử đều cảm thấy rùng mình.

Trầm Quân nói: “Nghe nói Đại sư tỷ vẫn âm thầm truy sát Lão Thất và Lão Cửu? Vì lý do gì?”

Chuyện này… ai mà biết?

Quý Viễn lẩm bẩm: “Có lẽ tỷ ấy không ưa cách sư tôn đối xử tốt với Lão Thất và Lão Cửu.”

Nếu vậy, tỷ ấy lẽ ra đã giết sạch các đệ tử của Nhất Mạch từ lâu rồi. Trầm Quân nghi ngờ rằng chắc chắn có lý do lớn hơn, sư tôn biết, Lão Thất và Lão Cửu biết, nhưng họ lại không biết.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Người chưa tỉnh, ở lại cũng vô ích, ta đi đây.”

Không bằng đến động phủ của Sương Nguyệt Quân, thừa dịp các trưởng lão kiểm tra, biết đâu lại thấy được điều gì thú vị.

*

Một hồ nước khổng lồ tỏa ra ánh sáng trong suốt nằm ẩn trong nền đá bóng loáng như gương, trong hồ mọc lên một cây đại thụ màu vàng, các cành lá cong queo và rậm rạp quấn quanh khung cửa sổ và trần của cung điện, thỉnh thoảng có gió thổi qua, tạo ra âm thanh vui tai như chuông bạc.

Đây là đỉnh Thiên Trọng Cung của Thái Thượng Mạch, cũng là nơi linh khí dồi dào nhất Trung Thổ, đồng thời là nơi hàng vạn điều thần kỳ hội tụ, trên ứng với tiếng trời, dưới nghe được âm thanh của đất. Bất cứ ai có nguyện cầu, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, nếu có cơ duyên, sẽ nhận được một lời tiên tri do vỏ cây hóa thành.

Đại Mạch Chủ đang nhắm mắt tĩnh tọa bên hồ, chờ gần nửa ngày mà không có gì xảy ra, không khỏi thở dài: “Vi sư chưa từng nhận được cơ duyên nào ở đây, vậy mà Tiểu Cửu mới đến lần đầu đã có được, đúng là hiếm thấy.”

Tần Hi không ngạc nhiên khi ông biết về lời tiên tri, chỉ hỏi: “Sư tôn đã sớm biết rằng Bàn Thần Ti ở trên người Tiểu sư tỷ?”

Đại Mạch Chủ tỏ ra rất thản nhiên: “Những gì Lệnh Hồ Vũ làm chỉ để biến mình thành người có duyên với tơ Thần Bàn, cuối cùng chọn sủng phi để làm Cô Liên Thác Sinh. Nếu Lệnh Hồ Trăn Trăn không phải người đó, chẳng phải công sức của nó đổ sông đổ biển sao? Nếu thân thế của nàng đã rõ ràng như vậy mà con lại ngoan ngoãn theo ta trở về Trung Thổ, kết quả cũng không khó đoán.”

Giọng Tần Hi hơi trầm xuống: “Sư tôn cũng biết rằng người có duyên với Bàn Thần Ti có thể được tạo ra nhân tạo, và con với Tùng Hoa đều là…”

Đại Mạch Chủ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy thấu hiểu, thương cảm, cũng pha chút trách móc.

“Con nghi ngờ ta, ta không trách con, chuyện này quả thật ly kỳ và tàn khốc.”

Ông từ tốn nói xong, lại thở dài một tiếng: “Mười sáu năm trước, có một cặp vợ chồng ở Dương Châu đã chết một cách kỳ lạ, gây chấn động cả vùng. Họ để lại một đứa trẻ, và đứa trẻ đó được một tán tu địa phương mang về nuôi dưỡng. Không ngờ tán tu đó cũng chết kỳ lạ sau vài năm. Ta tình cờ nghe thấy tin đồn, cảm thấy có điều bất thường, quả nhiên phát hiện đứa trẻ đó là người có duyên với Bàn Thần Ti. Vì quá trùng hợp nên ta đã để tâm đến, và trong vài năm lãi phát hiện thêm vài đứa trẻ có thân thế tương tự.”

Nói đến đây, Đại Mạch Chủ cau mày: “Để tránh lặp lại chuyện của Lệnh Hồ Vũ năm xưa, các tiên môn đều giữ bí mật về Bàn Thần Ti, chỉ những người có quyền lực cao mới biết về nguồn gốc và cơ duyên của người có duyên với Bàn Thần Ti. Vì vậy, ta suy đoán rằng kẻ ra tay hẳn là một trưởng lão hoặc thủ lĩnh của một danh môn, và hắn ta chọn những đứa trẻ có tư chất xuất sắc tất nhiên là để sau này thu nhận làm đệ tử. Trong số những đứa trẻ đó, ta thấy có hai người có tư chất tuyệt vời nên nhất thời động lòng riêng, bảo người đưa về Thái Thượng Mạch, chính là con và Lão Thất.”

“Đến năm mười ba tuổi, ta chọn hai con vào môn phái. Một là vì hai con quả thật có tu vi tinh anh, hai là nếu giữ hai con bên cạnh có lẽ sẽ phát hiện được chút manh mối từ kẻ ra tay. Nhưng hắn không để lộ bất kỳ sơ hở nào, mãi đến chuyện của Sương Nguyệt mới lộ ra cái danh xưng Tiên Thánh, mà Hoán Ma Nhai cũng đã bị sóng của thần tích hủy hoại, thật sự là khiến người ta bất lực.”

Tần Hi im lặng một lúc, rồi hỏi: “Sư tôn bình thường coi trọng con là vì con là người có duyên với Bàn Thần Ti?”

Đại Mạch Chủ cười: “Dĩ nhiên có lý do đó, nhưng Thái Thượng Mạch đâu phải dựa vào mấy món thần vật nho nhỏ mà có thể đứng trên tất cả các tiên môn. Huống hồ, đây còn là việc chọn người thừa kế Mạch Chủ.”

Ông khoanh tay bước vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như tia chớp: “Khi xưa ta coi trọng Lệnh Hồ Vũ, vì nó thông minh kiên cường; giờ đây ta chọn con vì con điềm tĩnh, luôn biết mình cần gì và phải làm gì. Vì vậy, ta có một câu muốn hỏi con: Người đã được đưa về Trung Thổ đã lâu rồi, con định khi nào lấy lại Bàn Thần Ti?”

Tần Hi cúi đầu né tránh tránh ánh mắt của ông: “Đệ tử muốn điều tra rõ nguyên nhân ngày đó nàng ám sát mình cùng thế lực phía sau nàng. Nếu không rõ, dù có lấy lại Bàn Thần Ti cũng khó tránh lần ám sát thứ hai và thứ ba.”

Đại Mạch Chủ khẽ mỉm cười: “Con lập tức lấy lại đi. Ngay tại Nhất Mạch Sơn này, vi sư ngược lại muốn xem ai còn dám ám sát con.”

Thấy Tần Hi cau mày không nói, ông nói tiếp: “Vẫn đang tìm cớ cho bản thân sao? Đừng quên, chính nàng đã cướp đi Bàn Thần Ti của con. Hiện giờ nàng mất trí nhớ nên mới ngẩn ngơ như thế, nhưng nếu một ngày nhớ lại quá khứ thì sao? Đã từng giết con một lần thì có thể giết thêm mười lần nữa. Con có thể để thần vật rơi vào tay kẻ tạo nghiệt như thế sao?”

Tần Hi hít một hơi thật sâu, lớp màn mỏng cuối cùng cũng phải xé toạc, sư tôn đang ép hắn sớm quyết định.

“Sau khi lấy lại Bàn Thần Ti, sư tôn định xử lý nàng thế nào?”

“Vị Tiên Thánh kia dường như có liên hệ mật thiết với nàng, nếu nàng chỉ là bị lợi dụng, không còn cách nào khác mà làm điều ác, tất nhiên sẽ tiếp tục giữ nàng lại Thái Thượng Mạch làm Tiểu sư tỷ. Nếu nàng không muốn ở lại, mà tuyệt học Thái Thượng Mạch cũng không thể rơi ra ngoài, đã muốn làm người thường thì hãy làm một người thường thật sự.”

Là muốn dùng hình phạt phá hủy chu thiên và cắt đứt kinh mạch với Trăn Trăn sao?

Tần Hi cau mày càng chặt hơn.

Đại Mạch Chủ phất tay áo dài: “Con đã có tình cảm với nàng, nên không đành lòng. Tuy nhiên, cho dù tình cảm tuổi trẻ nồng nhiệt như thế nào thì cũng không thể yêu một nữ tử từng đâm xuyên tim mình. Con nghĩ con có thể kéo dài đến khi nào? Đi đi, tự mình suy nghĩ cho kỹ.”

*

Đến khi Tần Hi quay về Di Quang Nhai lúc, mưa gió vẫn còn giăng khắp trời.

Trước trận pháp ở cổng phủ có mấy hòn đá, vây quanh một vò rượu, nhìn qua đã biết là do Lệnh Hồ Trăn Trăn để lại. Đến giờ nàng vẫn chưa biết mở trận pháp cổng phủ, có lẽ đã đợi ở cổng rất lâu.

Hắn cầm vò rượu lên, không định đi tìm nàng.

Đầu rất đau, hắn cần một mình tĩnh lặng một chút.

Nhưng có người lại không cho hắn được yên, giọng nói dịu dàng nhanh chóng vang lên phía sau: “Tần Nguyên Hi, ngươi về rồi à.”

Tần Hi vừa quay người lại, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã nhẹ nhàng chạy đến trước mặt như một con hồ ly nhỏ, đứng trước hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt trong vắt nhìn hắn.

“Hôm nay Khương Thư gửi thư đến.” Nàng lấy vò rượu từ tay hắn. “Nói vì trước đó đánh nhau ở Thôn Lãng Nguyệt nên các tán tu rất tức giận, ép họ phải mời trưởng lão của mình đến, kết quả không kịp chứng kiến thần tích, Triệu Chấn bị các trưởng lão đưa về tiên môn rồi. Muội ấy đang định cùng Cố Tiên Chi đi Tam Tài Thành.”

Vậy ra lúc đó cái gọi là “sắp xếp khác” của Triệu Chấn chỉ là bị mắc kẹt ở Thôn Lãng Nguyệt và bị các trưởng lão trách mắng.

Tần Hi muốn cười, nhưng lại không cười nổi, chỉ mở trận pháp cổng phủ, nói: “Ở đây ta không có đồ ăn, sợ rằng Tiểu sư tỷ sẽ đói bụng.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đi theo hắn vào sân, không để ý: “Ta ăn rồi, không đói bụng.”

Tần Hi thở dài, đẩy nàng vào nhà, nhất thời không biết nên cảnh cáo nàng hay cảnh cáo chính mình: “Hôm nay sư đệ không có chăn nệm cho Tiểu sư tỷ mượn, còn có buổi học tối, không thể uống rượu. Tiểu sư tỷ uống xong trà rồi thì nhanh chóng trở về.”

Mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn đầy thất vọng: “Nhưng mà trời đang mưa lớn, giường của ta toàn nước, không thể ngủ được.”

Cái động phủ quái đản kia của Lệnh Hồ Vũ mỗi khi trời mưa lại giống như thác đổ, khiến nàng cả một đêm không thể chợp mắt được

Hắn gần như bất lực nhìn nàng, thấy nàng mắt đỏ hoe, không giấu được vẻ mệt mỏi, liền ngăn không cho nàng dụi mắt: “Vậy thì bây giờ tỷ vào đây ngủ, để sư đệ trải giường cho tỷ. Tối nay ta sẽ tìm Bát sư tỷ nhờ tỷ ấy nhường phòng khách cho tỷ.”