Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng ở đầu cầu rất lâu, cuối cùng cũng quyết định bước qua.
Hai bên cầu không có lan can, phía dưới cầu dường như chôn vùi nhiều kỷ niệm quá khứ, từng đám như mây mù, có những cái rõ ràng, có những cái không.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy mình khi bảy tuổi, mặc áo vải thô, tóc rối bù như tổ chim, đang lăn lộn khóc lóc với đại bá.
Nàng nhớ ra lần đó đại bá rời đi mấy tháng, cuối cùng trở về nhưng không còn yêu thương nàng hư trước mà hay trách nàng ồn ào và trách nàng bẩn thỉu.
Đại bá nghe nàng khóc đến phát ngán, thở dài liên tục: “Ôi chao, sao mà phiền phức thế này, chẳng giống phụ thân ngươi chút nào.”
Ông ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nàng, giọng nói mang theo chút ghét bỏ: “Con gái con đứa không thể bẩn thỉu thế này, cũng không thể lăn lộn khóc lóc như vậy. Đứng dậy, dọn dẹp sạch sẽ, đại bá dạy ngươi học chữ.”
Nàng vẫn không chịu ngồi dậy mà đưa cái đầu tổ chim của mình về phía ông: “Muốn xoa.”
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đầu nàng, mang theo chút ấm áp nhạt nhòa.
Nàng ngước lên nhìn đại bá, ông cười cũng nhạt nhòa như thế: “Hóa ra là muốn được yêu thương một chút.”
Đám mây mù của quá khứ từ từ tan ra, Lệnh Hồ Trăn Trăn tỉnh lại.
Ngày 13 tháng Tư, sau cơn mưa lại có cầu vồng. Nàng thay một bộ y phục bằng lông trắng như tuyết, vừa ra khỏi phòng đã thấy Nhị Mạch Chủ đang gọi gió cuốn những cánh hoa rơi ra góc vườn.
Trong sân ông trồng nhiều cây hoa anh đào, có cả màu đỏ và trắng, những ngày gần đây hoa đã sắp tàn, mỗi sáng sớm dậy đều thấy đầy cánh hoa trên đất.
“Trăn Trăn dậy rồi sao?” Nhị Mạch Chủ hiền hòa quay đầu cười, sau đó gọi gió đưa tới một hộp thức ăn. “Là món con thích ăn đấy.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn mở nắp hộp, bên trong là một bát chè trứng nóng hổi và hai chiếc bánh bao.
“Nhị Mạch Chủ sao lại biết con thích ăn món này?” Nàng lập tức cầm lấy một chiếc bánh bao cắn một miếng, tò mò hỏi.
Nhị Mạch Chủ thổi bay sạch cánh hoa, từ tốn đi tới: “Con nhỏ tuổi mà đã hay quên rồi, chính con nói với ta mà.”
Nàng có từng nói sao?
Lệnh Hồ Trăn Trăn sờ đầu, gần đây thường có những ký ức trước kia không nhớ ra được, nhưng cũng chưa đến mức quên những gì mình đã nói.
Nhị Mạch Chủ chăm chú quan sát sắc mặt nàng, lại cười nói: “Sắc khí tốt hơn trước nhiều rồi, trông thì yếu đuối, nhưng thật ra khỏe mạnh hơn vẻ bề ngoài, cũng là nhờ đồ ăn thức uống ở Nhị Mạch Sơn này đấy.”
Hơn chục ngày trước, tiểu cô nương này đột nhiên chạy tới Nhị Mạch Sơn nhờ ông chỉ dạy tu hành, rồi sau đó ở luôn trong phòng khách của động phủ, mỗi ngày đều làm phiền ông phải chuẩn bị ba bữa cho cô.
“Hôm nay muốn học cái gì?” Nhị Mạch Chủ nhàn nhã hỏi.
Nàng suy nghĩ một chút: “Học đằng phong.”
Nhị Mạch Chủ kinh ngạc: “Phụ thân của con còn chưa học được đằng phong đâu. Học cái này không nhanh như mấy thứ trước kia được, con nên học hết những điều ông ấy biết rồi hẵng học cái khác chứ?”
“Nhưng con muốn học.”
Nhị Mạch Chủ thở dài: “Hiếu học cần mẫn là tốt, nhưng cứ muốn học theo ý mình thế này cũng khiến người khác đau đầu đấy.”
Mặc dù nói vậy, ông vẫn để nàng học theo ý mình. Cả buổi sáng ông ngồi trên ngọn cây anh đào nhìn nàng từ không thể bay lên chút nào, cho đến khi có thể rời đất ba thước, có khi ngày mai đã thành thạo rồi.
“Phụ thân con ngày xưa còn chưa học nhanh bằng con nữa đó.” Nhị Mạch Chủ cảm thán. “Nó không bay nổi nên chỉ đành học Chỉ Thông Thần.”
Vị Nhị Mạch Chủ này mỗi khi nói chuyện với cô, mười câu thì có đến bảy câu nhắc đến Lệnh Hồ Vũ. Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi: “Nhị Mạch Chủ rất thích Lệnh Hồ Vũ à?”
Dùng chữ “thích” có hơi kỳ lạ, nhưng Nhị Mạch Chủ không để ý cách dùng từ của nàng: “Một đệ tử ham học và thông minh, ai mà không thích? Chỉ tiếc là nó không nghe lời.”
Cả một đại ma đầu, nhưng trong miệng ông chỉ là “không nghe lời” mà thôi. Từ Đại Hoang đến Trung Thổ, từ người đến yêu, ai ai nhắc đến Lệnh Hồ Vũ cũng đều thay đổi sắc mặt. Lệnh Hồ Trăn Trăn lần đầu tiên mới thấy một người như Nhị Mạch Chủ, chẳng hề che giấu sự yêu mến và hoài niệm đối với ông ta.
“Ngài có vẻ thích nói về chuyện của Lệnh Hồ Vũ.” Nàng rất quan tâm. “Ngài có thể nói nhiều hơn, con vừa luyện tập vừa nghe.”
Nhị Mạch Chủ cười: “Người già rồi, khó tránh khỏi lắm lời. Gần đây ta cứ nhớ mãi cảnh lần cuối cùng gặp nó ở Tử Lâm Trấn: trời còn chưa sáng, tóc tai và quần áo của nó đều bị sương ướt đẫm, trông như đã mấy ngày chưa ngủ. Ta phát hiện nó có tâm sự, nhưng còn chưa kịp hỏi thì nó đã đi mất. Lần đi này là thay đổi tất cả.”
Những chuyện nhỏ nhặt từ hàng chục năm trước như thế mà ông vẫn nhớ rõ ràng, Lệnh Hồ Chân Chân định hỏi Lệnh Hồ Vũ đi đâu, nhưng lại nghe ông nói tiếp: “Nói mới nhớ, mấy ngày nay không thấy tu sĩ Nhất Mạch ở ngoài Nhị Mạch Sơn đợi con nữa, giận rồi à? Nửa tháng con không về, không sợ bị mắng sao?”
Tần Nguyên Hi chắc chắn có tức giận, nhưng mắng thì chắc không.
Nàng chậm rãi lắc đầu: “Con… nghĩ là không nên gặp chàng ấy.”
“Tại sao thế?”
“Con nợ chàng rất nhiều thứ.”
Nhị Mạch Chủ bật cười: “Thì ra là đến Nhị Mạch Sơn để trốn nợ, con nợ cái gì? Tiền bạc sao?”
Nợ chàng Bàn Thần Ti, khiến chàng phải lòng người không nên thích nên phải chịu đựng bao nhiêu dày vò, còn mình, kẻ đầu sỏ ra tất cả lại chẳng hay biết gì, vẫn cứ mong ngày ngày dính lấy chàng.
Thôi thì không gặp nữa vậy. Đợi thêm vài ngày, đợi nàng học xong hết những thứ mà Lệnh Hồ Vũ biết sẽ trả lại Bàn Thần Ti cho hắn, như vậy mới thật sự là không còn nợ nần gì nữa.
Nhị Mạch Chủ thấy nàng không nói lời nào, liền gật đầu hiểu ý: “Nợ tình, nợ tâm, món nợ này không dễ trả, chi bằng không trả vậy.”
Như thế không được.
“Con nhất định sẽ trả.” Lệnh Hồ Trăn Trăn nói rất nghiêm túc.
Nàng vẫn không thể nhớ ra mình tại sao lại cướp và làm sao cướp được Bàn Thần Ti. Vật này chắng có tích sự gì cả ngoài việc làm nàng đau đớn vô cùng và quên đi nhiều chuyện, dù đa phần là những chuyện không vui. Nếu trả lại Bàn Thần Ti, nàng sẽ nhớ lại hết, nhưng vì có rất nhiều kỷ niệm vui bên Tần Nguyên Hi để bù đắp nên nàng không sợ chút nào.
Nhị Mạch Chủ trầm ngâm: “Lòng người luôn thay đổi, phúc họa khó lường, tình sao trả được? Trên đời có biết bao chuyện không thể dùng tiền giải quyết, cũng có rất nhiều chuyện không có cách nào trả hết được. Con đừng suy nghĩ nhiều, cứ tập trung tu hành, đừng phí hoài tài năng.”
Ông lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, lại nói: “Bài tâm pháp này con luyện trước khi ngủ, có thể giúp an thần tĩnh tâm.”
Tu hành thì phải tu hành, nhưng đã nợ thì phải trả, có gì mà phức tạp.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ừ trước đến nay luôn thích nghe những điều mình muốn nghe, còn những điều không thích thì coi như không nghe thấy. Nàng liền nhận lấy tờ tâm pháp, gật đầu qua loa.
*
Nàng lại bước lên cây cầu dài vô tận ấy.
Dưới cầu, những đám mây mù của quá khứ lắc lư mờ ảo. Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy một khu rừng tràn ngập hoa tím.
Trời đã khuya, ánh trăng mờ mịt và u ám. Nàng mặc một bộ y phục đen, chậm rãi bước qua rừng. Mục tiêu của nàng là đến Tử Lâm Trấn ở Dương Châu, nơi đại bá đang đợi nàng.
Cuối cùng khi gặp được đại bá, bình minh đã ló dạng, còn nàng đã nhuốm đầy sương sớm, mệt đến mức chỉ muốn ngồi xuống uống một ngụm nước.
Trên mặt đại bá hiện lên nụ cười, ông đưa tay xoa nhẹ mái tóc ướt sũng của nàng, gọi nàng: “Trăn Trăn, con đến rồi, đại bá rất vui.”
Dĩ nhiên nàng sẽ đến, bởi vì đại bá đang ở đây.
Nhưng rồi ông lại nói: “Đã đến đây rồi, nghĩa là con đã đồng ý. Vậy thì hãy đi đi, đại bá vẫn sẽ đợi con ở Tử Lâm Trấn, nếu con không đến, đại bá sẽ không đi.”
Nàng vừa mới đến mà đã phải đi sao? Nàng phải đi đâu?
“Thứ đó, chỉ con giữ mới thích hợp nhất.” Đại bá vẫn nhẹ nhàng xoa đầu nàng. “Nhìn hai người kia đi, kẻ mặc áo xanh chính là hắn. Đi đi, đừng để đại bá thất vọng.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt mở bừng mắt, chỉ cảm thấy Bàn Thần Ti trong người như muốn xuyên thẳng vào tim, đau đớn không thể chịu nổi. Nàng nắm chặt lấy chăn, trong cơn mơ hồ nhớ lại rằng lần đại bá rời khỏi núi, họ không hẳn là chưa từng gặp lại. Ông từng vì chuyện gì đó mà gọi nàng đến Tử Lâm Trấn, và nàng đã đến.
Ông muốn nàng lấy thứ gì? Chẳng lẽ… chính là Bàn Thần Ti?!
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức lăn từ giường xuống. Sau khi bình tĩnh lại một chút, nàng đứng dậy và vội vàng lao ra ngoài, vung tay đóng lại trận pháp của phủ.
Từ phòng của Nhị Mạch Chủ vọng ra tiếng hỏi, nhưng nàng không trả lời mà lại trực tiếp cất bước đằng phong bay lên, lao mình vào màn đêm sâu thẳm.
Vẫn còn có rất nhiều chuyện không hiểu được, tại sao lại gặp đại bá ở Trung Thổ? Thứ mà ông nhắc đến thật sự là Bàn Thần Ti sao? Nhưng nếu đã nghĩ không ra thì nàng cũng không muốn nghĩ nữa, nhỡ đâu đại bá vẫn còn đợi nàng ở Tử Lâm Trấn thì sao?! Tất cả những thắc mắc, gặp được ông là sẽ biết.
Không ngờ khi đi đến cổng chính, đệ tử gác cổng không để nàng qua: “Lệnh Hồ sư tỷ, muốn rời Mạch phải có sự cho phép của Trưởng Lão hoặc Mạch Chủ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vội sốt ruột nói: “Nhưng trước đây khi ta và Tần Nguyên Hi rời Mạch, cũng đâu thấy các ngươi cần cái này.”
Vị đệ tử canh cổng rất kính cẩn: “Chúng đệ tử cũng không biết chuyện gì, chỉ là các vị Mạch Chủ và Trưởng Lão đều đã căn dặn nếu Lệnh Hồ sư tỷ nếu muốn rời Mạch một mình, phải có sự đồng ý của họ.”
Tại sao chỉ có mình nàng bị đối xử như vậy? Thật là phiền phức!
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức triệu hồi Phi Long Giấy, cái đuôi dài của nó hất một cái, chỉ trong chớp mắt đã vút lên trời, để lại tiếng gọi của đệ tử gác cổng xa dần trong không trung.