Có vô số những cánh hoa rơi nhẹ nhàng lướt qua tóc và mặt, gió mang đến hương thơm ấm áp.
Tần Nguyên Hi cõng nàng bước đi rất chậm, loạng choạng, giọng nói cũng chậm rãi: “Sư đệ không tìm được đường về, lạc đến nơi này. Ở đây cảnh sắc rất đẹp, lát nữa sẽ cho Tiểu sư tỷ ngắm, tỷ nhất định sẽ thích.”
Mắt bị bao phủ bởi một màn sương đen, không thấy được gì cả, muốn nói chuyện nhưng giọng cũng bị phong bế. Lệnh Hồ Trăn Trăn hoảng sợ hồi lâu, đưa tay định chạm vào mặt hắn, nhưng tay bị hắn nắm lấy.
“Chờ thêm một chút.” Hắn dịu dàng trấn an.
Chờ cái gì?
Nàng chỉ cảm thấy bối rối, nàng muốn nói chuyện, muốn nhìn hắn. Có lẽ để xin lỗi, hoặc có thể hắn không muốn nghe, thì nhìn hắn thêm một chút cũng được.
“Lát nữa tiểu sư tỷ muốn nhìn, muốn nói, muốn chạm vào sư đệ thế nào cũng được. Bây giờ thì đừng.”
Tại sao nhất định phải chờ một lát nữa?
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ lại lời hắn từng nói “biến nghiệt duyên thành thiện duyên”, và hắn cũng từng nói hai lần rằng sẽ thay nàng mơ giấc mộng đẹp. Hắn không muốn nhìn vào mắt nàng, không muốn nghe giọng nàng, nhưng một lát nữa thì có thể. Đột nhiên nàng dường như đã hiểu ra.
Hắn không thích Lệnh Hồ Trăn Trăn hiện tại, người có khả năng đã nhớ lại tất cả, và cũng là người từng dùng phi đao xuyên vào tim hắn.
Điều đó hợp tình hợp lý, là chuyện đương nhiên. Nếu đó là nàng, nàng cũng không thích.
Nhưng có thích hay không thì đó đều là sự thật.
Lệnh Hồ Trăn Trăn kích động linh khí, lập tức đằng phong bay lên. Bất thình lình, cả cơ thể bị một luồng gió cuốn lấy, nàng bị kéo lên cao như chiếc lá khô trong gió, bay tứ tán không biết sẽ về đâu.
Sau gáy bị nắm lấy, Tần Hi nắm chặt huyệt đại chùy trên cổ nàng, vòng tay qua eo nàng, kéo nàng vào lòng.
“Nàng biết đằng phong rồi.” Giọng hắn không rõ vui hay giận. “Đã nói là sẽ học từ ta, nàng lại chơi xấu rồi.”
Vừa dứt lời, vai hắn bỗng đau nhói, là do nàng cắn thật mạnh. Nàng luôn thích cắn người, nhưng lúc nào cũng cắn rất nhẹ, đây là lần đầu nàng cắn mạnh như vậy.
Tần Hi không đẩy nàng ra, ngược lại còn ôm chặt hơn: “Chỉ cắn ta thôi sao? Tiểu sư tỷ không dùng phi đao, chứng tỏ trong lòng vẫn còn nhớ đến sư đệ.”
Phi đao? Hắn đã nhiều lần nói về phi đao xuyên tim, giống như mắc bệnh, nhưng bây giờ nàng đã hiểu.
Đương nhiên hắn sẽ luôn nhớ về thanh phi đao xuyên tim đó.
Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng nhiên buông miệng ra.
Tần Hi ôm nàng tiếp tục bước đi chậm rãi, ngón tay nắm chặt lấy huyệt đại chùy sau gáy nàng, cảnh giác như đối diện với kẻ địch lớn, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Tiểu sư tỷ thích đi chơi, lát nữa chúng ta có thể chơi thoải mái. Tỷ thích nơi nào? Dương Châu non nước hữu tình, Thanh Châu rộng lớn, Ung Châu nghiêm trang, Lương Châu núi non nhiều. Chín Châu đều có nét đẹp riêng, tỷ sẽ thích thôi.”
Không nhất thiết phải quay về Thái Thượng Mạch, tìm một nơi hẻo lánh không người cũng được, sớm lấy lại Bàn Thần Ti thì nàng sẽ sớm quên đi những điều không vui, mãi mãi làm Tiểu sư tỷ vô ưu vô lo, làm Tiểu sư tỷ của hắn.
Quên đi đại bá, quên đi Lệnh Hồ Vũ, có Tần Nguyên Hi là đủ rồi.
Đi dọc theo con đường đầy hoa ở giữa sườn núi, hắn dừng lại ở một thung lũng nhỏ bé và kín đáo. Hắn nheo mắt ngắm nhìn thung lũng đầy hoa và một cái ao nhỏ trong vắt, những cánh hoa trôi nổi trên mặt nước, cảnh sắc rất đẹp, nơi này rất tuyệt.
Lệnh Hồ Trăn Trăn trong lòng hắn không còn động đậy, trên môi dính một chút máu của hắn.
Tần Hi nhẹ nhàng dùng ngón tay lau sạch, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng: “Tiểu sư tỷ, đừng chơi xấu với sư đệ. Tỷ đã nói muốn mãi mãi ở bên nhau, ta đã đồng ý, thì tuyệt đối không nuốt lời. Thái Thượng Diện có thể nói suông, nhưng Thái Thượng Mạch thì một lời tựa thiên kim.”
Nhưng khi đó nàng không biết gì cả, tự tay gieo nghiệt duyên, lại còn khiến hắn nói ra câu “biến nghiệt duyên thành thiện duyên” nữa.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt nhớ tới hình ảnh Tần Nguyên Hi ngồi trên lưng ngựa yêu, gió tuyết quấn quanh hắn, đây cũng là cảnh tượng nàng đã mơ thấy rất nhiều lần. Mái tóc đen như mực đung đưa trong gió tuyết trắng xóa, hắn nở nụ cười tự mãn mà bất lực, pha lẫn sự giễu cợt nói: “Thái Thượng Diện đa nghi và tuyệt đối không chịu thiệt, nhưng Thái Thượng Mạch thì khác.”
Hắn về sau không còn cười như vậy nữa.
Bàn Thần Ti có lẽ lại bắt đầu rục rịch. Nàng cảm thấy tim vô cùng đau đớn, nước mắt lại không kiểm soát được mà tràn ra, từng giọt thấm vào vết máu trên vai hắn.
Tần Hi cúi đầu nhìn nàng. Nửa khuôn mặt của nàng đã bị sương đen che phủ, chỉ có chiếc mũi nhỏ và đôi môi đỏ tươi khẽ mấp máy, có một giọt nước mắt đọng ở khóe môi.
Hắn lau đi giọt nước mắt ấy, dừng lại một chút rồi hỏi: “Là vì ta? Hay là vì chính nàng?”
Hỏi xong, hắn lại nhớ ra rằng giọng nói của nàng đã bị phong bế, hắn chỉ tự cười chế giễu bản thân.
Tần Hi đặt nàng xuống trên thảm cỏ mềm mại. Nàng không định cố gắng nói chuyện với hắn cũng không cố gỡ bỏ sương đen, chỉ chậm rãi bước về phía trước.
Thung lũng tràn ngập hoa nở, ánh nắng ấm áp xuyên qua các kẽ hoa chiếu lên gương mặt mịn màng của nàng. Màu tóc nàng nhạt hơn người thường, môi nàng đỏ hơn bình thường, bộ y phục của Thái Thượng Mạch tôn lên dáng vẻ thướt tha của nàng, nổi bật và cuốn hút.
Sương đen che mắt, Tần Hi chợt nhớ tới câu chuyện về Tư Nữ, bỗng có thể hiểu được tâm tình của Nam Hoang Đế.
Hắn cũng sẽ không buông tay, dù thế nào cũng phải giữ nàng bên cạnh.
Tần Hi lại cảm thấy tai mình nóng bừng, bước chậm lại rồi đi tới nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi dạo quanh thung lũng tĩnh mịch.
“Ở đây hoa nở muộn hơn bên ngoài một chút.” Hắn dịu dàng kể cho nàng nghe. “Có rất nhiều hoa mai, cũng có hoa lê và anh đào, còn có cả hoa hải đường.”
Vậy sao? Nhưng nàng không thể nhìn thấy được.
Hắn kéo nàng về phía sau: “Phía trước là cái ao.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngồi xuống, đưa tay ra phía trước, quả nhiên chạm vào nước ao lạnh lẽo.
Cây cầu không thấy điểm cuối giờ đây không còn chỉ xuất hiện trong mơ, mà nó luôn lơ lửng trong tâm trí, âm thầm kêu gọi nàng bước qua.
Nàng nhìn thấy mình đang chạy trong cơn bão, trên tóc và mặt ướt đầy nước. Ban đầu biểu cảm méo mó, nhưng dần trở nên mơ hồ, cuối cùng dừng lại, rồi tan biến như làn khói.
Khi mở mắt ra, trời đất đã hoàn toàn khác. Nàng nhìn thấy hoa lê nở trên sườn núi giữa đêm xuân lạnh lẽo ở Đại Hoang, tựa như đã tái sinh.
Tay của Tần Nguyên Hi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hắn ngồi xuống bên cạnh, giọng nói ôn tồn vang vọng trong thung lũng: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng đang cầm rìu đứng dưới gốc cây loan ăn bánh. Một cái bánh lớn như vậy, mà nàng lại ăn hết được trong một lần. Lúc đó, ta đã nghĩ dạ dày của người Đại Hoang có lẽ khác với người Trung Thổ.”
Không phải đâu, chỉ là nàng ăn khỏe hơn người khác thôi, đừng đổ oan cho người Đại Hoang như thế.
“Nàng đòi tiền ta, lừa gạt ta, còn cắt áo ta, và nhét giun đất vào.”
Lúc đó hắn đúng là kẻ bại hoại quỵt tiền và nàng ghét hắn vô cùng. Nhưng nếu biết sau này mình sẽ thích hắn đến vậy, thì nàng đã không nhét giun đất mà chỉ nhét ít bùn thôi cũng đủ rồi, hơn nữa bắt giun cũng không dễ dàng chút nào.
“Nàng còn biết bắt chuột nữa.” Tần Hi gõ nhẹ vào đầu, giọng nói vẫn tràn đầy sự thán phục.
Hắn đúng là được nuôi dưỡng trong nhung lụa, không chịu nổi cả chuột và giun đất. Không có ai dẫn đường là có thể đi đến tận chân trời, đây mới là điều khiến nàng thán phục.
“Trên người nàng có nhiều thứ kỳ quặc, thợ thủ công của Đại Hoang quả thật rất tài ba. Ta không thích Đại Hoang, nhưng nàng thì rất thú vị, vì vậy ta đã giữ nàng lại bên cạnh để giải khuây. Sau đó, ta muốn đưa nàng về Trung Thổ, mỗi ngày ở bên ta để giải sầu. Thiên hỏa của Đại Hoang rất đẹp, nhưng ở Trung Thổ cũng có những thần tích mà nàng sẽ thích. Những gì Đại Hoang có, Trung Thổ cũng có, thậm chí còn nhiều hơn, ta hy vọng nàng sẽ thích nơi này.”
Nàng thật sự thích nơi này, bởi vì có Tần Nguyên Hi ở đây.
Đình viện đầy tuyết đọng của hắn, chăn gối mềm mại thoải mái, và mùi vị nồng đậm của Nhất Túy Phương Hưu. Nàng thích khi hắn viết tên nàng, nét chữ mềm mại, như thể không nỡ viết mạnh, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, như thể chạm vào tim nàng. Nàng thích mùi hương trên người hắn, và nhớ rõ cảm giác được hắn ôm chặt trong lòng khi nàng mượn cơn say để làm càn ở Thôn Lãng Nguyệt.
Ở bên hắn thật sự vui vẻ và tuyệt vời, vạn vật đều tỏa sáng rực rỡ. Tất cả đều là cảm nhận chân thật của Lệnh Hồ Trăn Trăn.
“Trăn Trăn, ta sẽ giữ lại tất cả những gì nàng thích.” Tần Hi hôn nhẹ lên mái tóc nàng. “Đừng rời bỏ ta, hãy mãi mãi ở bên ta.”
Hắn từng nói nàng tham lam, muốn cái này, muốn cái kia. Hắn sai rồi, nàng không tham lam chút nào, mà người tham lam chính là hắn. Bịt mắt và miệng nàng, không muốn bản thân thoát ra khỏi sự trầm luân này.
Người vừa hẹp hòi lại vừa thích quỵt nợ, luôn không vui, còn là kẻ tham lam nhất trên thế gian này chính là Tần Nguyên Hi, người mà nàng thích nhất.
Nàng buông tay hắn ra.
Tiếng rít kỳ lạ bỗng vang lên, những lưỡi đao sáng như giao long bay lên trời. Trong lòng Tần Hi trầm xuống, chỉ cảm thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn bên cạnh như bị gió cuốn đi, bỗng nhiên bay lên ngọn cây, đưa tay gỡ bỏ làn sương đen che phủ mặt.
Nàng không nhìn hắn, chỉ ngước lên ngắm những con giao long sáng lấp lánh đang bay lượn trên mây.
Khi chúng tản ra, sẽ giống như những thiên hỏa và vì sao rơi từ Dao Sơn, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng Tần Nguyên Hi cũng nói đúng, chúng cuối cùng vẫn là những hung khí giết người.
Những lưỡi phi đao phân tán rồi lại hợp nhất, ngón tay thon dài của nàng khẽ động, lưỡi dao rít lên nhắm thẳng vào Tần Hi. Nàng xoay người lao xuống từ cành cây, cũng như trước đây, vội vã như một chú hồ ly nhỏ chạy về phía hắn.
Tránh hay không tránh?
Tần Hi không do dự, vội vàng né tránh. Phi đao lại rít lên phóng nhanh tới, dừng lại ngay trước ngực hắn, chỉ chạm nhẹ một chút rồi lập tức chuyển hướng, hóa thành một tia sáng, lặng lẽ xuyên qua thân thể nàng.
Vũ y trắng như tuyết nhanh chóng nhuốm máu đỏ tươi. Chú hồ ly nhỏ đã bị nhuộm máu không chạy đến chỗ hắn nữa mà đã dừng lại.
Bàn Thần Ti một khi đã vào tim thì chỉ có thể dùng đao xuyên tim lấy ra. Nàng đã đâm hắn, bây giờ đâm lại chính mình.
Thần vật theo máu rời đi, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy cây cầu vô tận trước mắt bỗng có điểm cuối. Những đám mây xao động phía dưới cầu cũng tan biến ngay lập tức, chỉ trong chốc lát, trời đất lại trở nên trong xanh.
Bàn Thần Ti bỗng nhiên chui vào kinh mạch, cơn đau khủng khiếp cùng với sự kinh hoàng tột độ khiến tầm mắt Tần Hi tán loạn. Hắn cố gắng nhìn về phía nàng, nàng đang nói gì đó, mặc dù không nghe thấy thanh âm, nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng đang nói: “Trả lại cho chàng.”
Nàng cũng nhìn hắn, nở một nụ cười vừa như áy náy, vừa như lưu luyến, lại như bừng tỉnh. Thân thể nàng dần tan biến thành tro bụi, một dòng huyết lệ lăn dài trên má.